Gót sen của
Mai Tâm Phỉ càng lúc càng nhanh, Thẩm Dục Đức không rõ là do bị rượu làm cho say hay sao nữa mà bóng hình xinh đẹp phía trước bắt đầu mơ hồ, hắn thở hổn hển phì phò, hai chân như kéo theo khối duyên thạch càng ngày
càng nặng.
“Tâm Phỉ,
chậm một chút, chậm một chút, đợi ca một chút!” Thẩm Dục Đức lớn tiếng
kêu, vươn bàn tay to về nữ nhân phía trước, hi vọng giai nhân có thể đến dìu hắn một phen.
Một tiếng
cười nhạo, Mai Tâm Phỉ xoay người, dùng ánh mắt nhìn như không thấy,
càng đi càng xa, kiều ngữ trong miệng vẫn như cũ liên tục phun ra, “Rượu tuy là thứ tốt, nhưng uống quá nhiều sẽ hại thân nha, Thẩm ca ca thật
sự là không thương chính bản thân mình chút nào nha, vạn nhất uống nhiều quá mà sinh bệnh bị phế đi, Thẩm gia kia của huynh chắc không phải muốn bị đoạn tử tuyệt tôn chứ?”
“Ngươi,
ngươi nói cái gì? Ai muốn đoạn tử tuyệt tôn? Mộ Trì Tuấn của ngươi mới
bị phế đó?” Thẩm Dục Đức phản ứng kịch liệt, hai mắt nhìn về thân ảnh
linh lung phiêu động phía trước.
“Huynh thật
là vừa đấm vừa xoa nha, không cần nóng giận, ta chưa nói cái gì mà,
chính là muốn ngươi nhanh chút đuổi kịp, đêm xuân ngắn ngủi, ta không
muốn về nhà chậm, vạn nhất bị phát hiện, nhất định sẽ bị trách phạt!”
“Ai dám phạt muội chứ, muội đường đường là thiên kim tiểu thư Mai tướng gia phủ, là
tâm can bảo bối của Thẩm Dục Đức ta, Tâm Phỉ, muội còn muốn đi xa bao
lâu nữa?”
“Thế nào mới đi được vài bước, ngươi đã không kịp thở, về sau ngươi phải như thế nào để nhấm nháp mĩ vị a? Nhanh chút đuổi kịp đi, nếu không cũng đừng trách ta chưa cho ngươi cơ hội nha!” sau khi nói xong, thân ảnh xinh đẹp nhẹ
nhàng xoay người, hướng tới nơi bí mật của nàng mà đi.
Mai gia
thiên kim tiểu thư? Nàng có phải thế không, trong đó nguyên nhân có chút nói không rõ, ở trên đời này chỉ có chính nàng rõ ràng, nàng là ai, từ
đâu mà đến, về phần như thế nào mà đến, vì sao mà đến, đáp án này cũng
không phải là một ngày hai ngày liền có thể tìm ra đáp án. Về phần linh hồn của vị tuyệt sắc giai nhân chân chính này, Kí Chủ từ nơi nào mà
tới, càng không thể nào biết được.
Mai Tâm Phỉ? Không ngờ, nàng cùng người con gái này lại cùng họ cùng tên, càng không nghĩ tới làm việc khoa học liên ngành, sẽ có một ngày tự mình trải qua
sự việc ngạc nhiên này, đi đêm nhiều cũng có ngày gặp ma, cái chính là
không nghĩ đến bản thân sẽ có một ngày tự mình trải nghiệm.
Thế giới
này, quả nhiên tồn tại song song 2 thời không, vào một thời khắc nào đó, nàng không biết được vật chất đột biến phát sinh, sinh ra cường đại từ
trường, mở ra cánh cửa song song giữa hai thời không, giúp người ta
xuyên qua.
Đối với
nàng, thân thể cùng linh hồn chia lìa, nàng bị cuốn vào cánh cửa thời
không, cơn lốc đại từ trường đem linh hồn và thể xác chia lìa nhau? Rất
có khả năng, thế giới này điều kì diệu nào cũng có thể xảy ra, nàng so
với người bình thường càng minh bạch, không thể nào giải thích được sự
việc đáng sợ này, nàng chấp nhận và thuận theo thích ứng với cuộc sống
mới này, mà nàng lại xuất hiện thêm siêu năng lực, hiện tại nàng càng
thêm khẳng định, vô luận là từ trường chuyển hoán, từ trường va chạm,
hoặc là siêu tự nhiên trong quá trình, do thượng đế ban cho, là tốt là
xấu có lẽ là tác dụng phụ, nàng vẫn không thể tìm cho bản thân một cái
đáp án chính xác, chỉ có thể chấp nhận. Nàng xuyên qua mới chỉ được 2
năm.
Chỉ vỏn vẹn
trong hai năm, Mai Tâm Phỉ trở thành đối tượng bị mọi người sau lưng chỉ trỏ cười nhạo, vì vậy Mai tướng gia hạ quyết tâm đem gả đến Mộ gia, giá trị so với quân cờ càng thấp hơn.
Mai gia là
đại gia tộc, Mai gia nữ nhi càng thêm tôn quý, nhưng là vào thời khắc
nàng được sinh ra liền có một vận mệnh không thể thay đổi, vì vinh quang của Mai gia mà sinh tồn, vì thiên thu của Mai gia mà hy sinh. Thời điểm đã đến, Mai gia đại gia trưởng sẽ gặp nhân duyên khéo xứng, thành tựu
giai thoại, chẳng qua, đó là nam nhân của Mai gia ,công danh lợi lộc đều có, là vì Mai gia phát huy vinh quang.
Về phần Mai
gia nữ nhân, các nàng có thể được nuông chiều mãnh liệt, tiêu tiền như
nước thậm chí tùy các nàng cao hứng có thể đánh chửi thậm chí đánh chết
hạ nhân, nhưng lại không thể nói một chữ ‘không’! Đối với bản thân và
tương lai của bản thân, mặc kệ hắn là già hay trẻ, là thông minh hay
ngốc nghếch, chỉ cần mọi người trưởng tôn hạ hôn ước, phải phục tùng,
tuyệt đối phục tùng.
Năm đó tiên
hoàng cấp Mai, Mộ hai nhà một mối lương duyên, giúp 2 nhà trở thành
thông gia, lại căn bản chưa chỉ rõ Mai gia rốt cuộc phải gả nữ nhi nào
tiến vào Mộ phủ, thành thân cùng vị Phiêu Kỵ tướng quân kia, qua nhiều
năm, Mai tướng gia cuối cùng mới quyết định nữ nhi nào nên gả nhập tướng quân phủ.
Nghĩ đến
đây, Mai Tâm Phỉ lại là một tiếng hừ cười, nàng thực ra nên đến sớm một
năm mới đúng, vậy thì sẽ giúp cho Mai tướng gia sớm ra được quyết định,
cầm trong tay hảo quân cờ này ném vào trấn quốc tướng quân phủ, mà nàng
bây giờ lại khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa, dung tâm kín đáo.
Phía sau
thanh âm Thẩm Dục Đức không kiên nhẫn, ngắt quãng suy nghĩ của Mai Tâm
Phỉ, nàng nắm thật chặt miếng vải đen trong tay lấy từ trong “Hồ đồ
nhưỡng”, về phần tên đầu heo phía sau, trời mới biết, nàng sẽ cẩn thận
“chiếu cố” hắn thật tốt như thế nào, coi như hắn không may vậy. Đừng
trách nàng không nương tay nha.
“Tâm Phỉ,
đây là chỗ nào a? Không phải nói là đến ngõ nhỏ sao?” Mơ mơ màng màng
một đường đi theo nàng, lúc này thân đã ở một tiểu viện tối đen, vừa rồi hắn nghe thấy thanh âm mở cửa, sau đó liền tiến vào trong.
“Chúng ta
chẳng lẽ không vào ngõ nhỏ sao? Ngõ nhỏ sao có thể có sân, phòng ốc còn
có cả giường nữa, không phải cảm thấy không tốt chứ?”
“Tốt, đương
nhiên tốt, Tâm Phỉ, đây là biệt viện của Mai phủ? Thế nào lại tối đen
như mực như vầy, nô tài đâu hết rồi, ai a, đụng phải chân ta rồi.” Thẩm
Dục Đức kinh hãi kêu nhỏ, lại khăng khăng một mực đi the , chỉ vì trong
lòng suy nghĩ đến việc có thể cùng mĩ nhân ân ái nên không nỡ bỏbđi dù
trong lòng có hơi sợ. Thật sự là chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng
phong lưu.
Nơi này
không biết người nào làm thành biệt viện của Mai phủ, nét mặt già nua
kia của Mai Thừa tướng nhất định sẽ tức giận đến xám ngắt nếu biết được
tên Thẩm Dục Đức dám tới nơi đây với ý đồ đen tối. Nơi đây Mai Tâm Phỉ
thường xuyên đến nên tự nhiên sẽ thấy quen thuộc, trong viện âm u không
đèn thắp sáng, chỉ dựa vào ánh sáng của đêm trăng mà quan sát mọi vật
như vậy há có thể thấy rõ.
Những đêm
đầu mùa xuân rất thanh tĩnh và mát mẻ, vào lúc này tại nơi đây lại có
thể nghe được tiếng động xèo xèo phía trước truyền đến, Thẩm Dục Đức bất giác cảm thấy trên người rét run, tim gan phèo phổi đều trộn chung lại
với nhau, sợ quá hắn không ngừng kêu cái bong đen của Tâm Phỉ đi chậm
lại vì vậy bóng đen kia ở cửa phòng ngừng lại, vẫy tay với Thẩm Dục Đức, lại chẳng nói tiếng nào, Thẩm Dục Đức sợ run bước chân trong nháy mắt
ngừng lại, nhìn cửa phòng mở ra, lại ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, lại
nhìn dáo dát xung quanh, nuốt nước miếng sợ sệt.
“Tâm Phỉ, chỗ này ta có cảm giác lạ lắm?”
“Lạ ở điểm
nào nhỉ? Hay là huynh sợ đến rét run rồi? Cẩn thận nghe, có khi có người đang đi bên cạnh nói chuyện mà huynh không nghe đó?”
“Cái gì? Tâm Phỉ, đừng hù dọa ca ca nha, chúng ta tốt nhất là nên rời khỏi nơi này,
biệt viện gì đâu mà ngay cả một bóng người cũng không có (Kat: lạy cha, biệt viện mà cha đòi có bóng người?) âm u đến đáng sợ chắc không có chỗ nào thoải mái đâu, không bằng đến
nhà của ta đi?” Nói đến tận đây, thẩm Dục Đức đột nhiên ngừng nói, hai
mắt trợn trắng giống như gặp quỷ vậy nhìn chằm chằm vào Tâm Phỉ, một hồi lâu mới phản ứng lại, thanh âm có chút run run truyền đến, “Tâm Phỉ,
đèn ở trong tay ngươi từ đâu mà có vậy?”
Đối với vẻ
mặt khiếp sợ của Thẩm Dục Đức, nữ nhân kiều mị kia vẫn thản nhiên cười,
chẳng qua tiếng cười càng ngày càng lạnh, càng ngày càng nhẹ, lại mang
vẻ xem thường ngày càng đậm.
“Đèn? Ngươi hãy nhìn rõ ràng đây có phải là đèn không? Đây rõ ràng là tay ta tự đốt lên lửa mà!”
“Tâm Phỉ,
đừng náo loạn, buổi tối khuya, người hù người cũng chết người đó, Tâm
Phỉ, ngươi đang ở chỗ nào, đi ra đi, nhanh ra đi!”
“Mĩ vị ngay tại trong phòng này, để coi ngươi có lá gan đến ăn không, nếu không dám, sau này cũng đừng nhớ thương nha!”
Trong phòng
truyền ra kiều ngữ của mĩ nhân làm cho Thẩm Dục Đức không biết tiến lui
như thế nào. Vì trong phòng có mĩ vị, hắn tự nhiên không muốn đi. Nhưng ở địa phương này, làm trong lòng hắn phát run, trong phòng ngọn đèn ẩn
hiện huyền ảo, do dự không biết phải làm như thế nào, bước chân không tự giác đi tới, chẳng qua, vẫn rất sợ cái nơi âm u này.
~*~
Kat: òa, mần tới đây mới biết là xuyên không, đề nghị bà con không ném, chọi,
quăng, nã bom (hay bất kì hung khí gì) ta hết. Coi bộ cái mạng tên Dục
Đức này khốn khổ roài đây hế hế!!!