Hôm nay “Hồ
đồ nhưỡng” tràn ngập thanh âm chẳng những cay độc lại càng giống như
trêu chọc, tiếng ồn không ngừng bay về phía Mộ Trì Tuấn, hắn cứ một ly
tiếp một ly, đạm mạc lướt nhẹ đưa đến bên miệng, uống cạn. Về phần thức
ăn trên bàn thì không hề đụng đến.
Mộ Trì Tuấn
càng bình tĩnh như vậy thì Nam Cung Dật Dương càng đứng ngồi không yên,
tâm hoả khí giận hẳn là nên hoàn toàn phát tiết, mới sẽ không nghẹn ở
trong lòng làm bị thương bản thẩn mà còn đắc ý người khác, nhưng là lúc
này Mộ Trì Tuấn, rõ ràng là lựa chọn im lặng, không nói một lời, không
phải là nên đạp bình phong xử lý ba cái chết tiệt, dê xồm kia sao.
Uống cạn một giọt rượu cuối cùng, Mộ Trì Tuấn cử chỉ tao nhã đứng lên, Nam Cung Dật
Dương vội đứng lên theo, hướng một bên, đem bình phong phía sau nhường
xuất ra, để tiện cho Mộ Trì Tuấn xử lý. Nhìn hành động của Nam Cung Dật Dương làm Mộ Trì Tuấn càng thêm thâm trầm cười, trong miệng bày ra khẩu hình, “Về nhà!”
Trong điếm
ngọn đèn trên cao để lại bóng lưng cao ngất to lớn người phía sau, thân
không nhanh không chậm vững bước đi trước, hình ảnh hắn mang khí thế bức người, bởi vì hắn là Mộ Trì Tuấn.
Rời đi điếm
khá xa, nhưng hương rượu vẫn còn ở phía sau phiêu đãng, Mộ Trì Tuấn nhắm mắt, hít sâu mùi rượu thoang thoảng, trong thanh âm mang theo ý cười về phía bên cạnh Nam Cung Dật Dương.
“Hồ đồ nhưỡng, quả nhiên không sai!”
Lời nói của
Mộ Trì Tuấn chẳng những không làm giảm sự lo lắng của Nam Cung Dật
Dương, ngược lại cảng làm tăng lên, Phiêu Kỵ tướng quân bao lâu vẫn che
giấu bản tính thật rất tốt vì vậy không ai biết hắn rốt cuộc suy nghĩ
cái gì, muốn làm cái gì. Hắn chính vì vậy mà làm cho người ta sờ không
được, nghĩ không ra, khi tối khi sáng, làm cho người ta mờ mịt sợ hãi,
bất an.
“Tuấn, chỉ cần ngươi đem tình hình thực tế nói cho mẫu hậu, mẫu hậu nhất định sẽ không để cho ngươi chịu ủy khuất!”
Đối với lời
nói của Nam Cung Dật Dương, Mộ Trì Tuấn gật đầu mà cười, hoàng hậu cô
hắn quả thật sẽ vì hắn làm như vậy, hoàng hậu không chỉ là một người cô
còn là một người mẹ, tình thương so với huynh đệ Nam Cung Dật Dương chỉ
nhiều hơn chứ tuyệt đối không ít hơn. Nhưng lúc này, hắn không thể ỷ vào sự bảo hộ của hoàng hậu mà đem lại rối rắm cho người cô hắn vô vàn kính yêu này.
“Sau đó thì
như thế nào? Ngươi muốn cô vì thành toàn cho ta, cãi lời của tiên hoàng
sao? Đó là đại nghịch bất đạo? Còn muốn đem vấn đề nan giải này cho phụ
hoàng ngươi giải quyết ah, hoàng đế nước Yên chúng ta? Ha, không đơn
giản như vậy, việc này một khi làm lớn ra, chỉ biết càng ngày càng loạn, làm cho Mộ phủ trở thành trò cười, làm cho tiểu nhân đắc ý. Hừ, nếu là
đại hôn của ta, tự nhiên ta sẽ tự mình giải quyết, dám cười nhạo tính kế với trấn quốc tướng quân phủ, bọn họ đừng mơ tưởng sống yên ổn, sống
không bằng chết?”
“Tuấn!”
“Không còn
sớm, trở về, gia gia lúc này nhất định ở thư phòng chờ ta. Từ ngày mai
nay trở đi, trừ bỏ vào triều, còn không ta sẽ ngoan ngoãn ở trong phủ,
chờ tới ngày đại hôn!” Một tiếng lãng cười, một chưởng phát ra, ở trong
mắt Nam Cung Dật Dương, Mộ Trì Tuấn càng chạy càng xa, đến khi hòa vào
bóng tối nhìn không thấy nữa.
Trên đường
cái vẫn có người đi đường đi lại, Nam Cung Dật Dương vẫn đứng bất động ở đó, không có tâm trạng nhìn trăng tròn hay khuyết, đầy sao hay không
lóe sáng, càng mặc kệ đường phố tối đen kia, đi nhanh mà đi, trong lòng
mắng ba cái thằng nhãi con kia, càng phát ra ngoan tâm, Tiêu Dao vương
hắn không muốn quản sự, cũng không tỏ vẻ sẽ không quản sự, chuyện của
huynh đệ hắn, hắn chẳng những muốn xen vào, càng phải về lấy tàn nhẫn
nhan sắc.
Đêm vẫn như
cũ tối đen, thuộc loại đêm âm u thâm trầm vẫn như cũ tiếp tục, không
biết rượu say sẽ hại người, rốt cục từ trong “Hồ đồ nhưỡng” mấy thằng
nhãi con đi ra cười huyên náo nói chuyện ôn ào cặp kè vai nhau mà đi.
Thẩm Dục Đức mượn rượu phát cuồng ngôn, ngôn từ hạ lưu từ “Hồ đồ nhưỡng” đi giải
quyết vấn đề rồi hồi phủ hưởng thụ mĩ nhân, để giải nỗi khổ tương tư đêm nay.
“Ai, ai? Ra đây cho lão tử, ra đây lão tử đang kêu người đó!”
Đột nhiên từ bức tường “Hồ đồ nhưỡng” xuất hiện một thân ảnh, dọa đến Thẩm Dục Đức,
chẳng những dọa hắn tỉnh rượu vài phần, mà còn tè ra cả quần.
Lật đật kéo
quần lên, cảnh giác nhìn xung quanh, nắm chắc cây hỏa côn trong tay, một bên mau lui ngoài, một bên lên tiếng uy hiếp, chuẩn bị tư thế chạy
trốn, ai ngờ bóng đen kia càng đến gần vây khốn hắn, mặc kệ hắn kêu quan quân người kia vẫn không sợ, làm cho hắn sợ tới mức tè ra quần.
“Mẹ nó, gia gia của ta rất có đại vị, chờ quan quân đến, gia gia của ta sẽ tự tay lột da của ngươi ra, đem ngươi làm thịt!”
“Đối với
người khác tâm ngoan thủ độc như vậy, ngươi thật đúng là đồ bỏ đi?”
thanh âm kiều mị ngọt ngào từ trong bóng tối nhẹ nhàng bay tới, so sánh
với thanh âm ở quá rượu Hồ Đồ Nhưỡng càng làm cho người ta đầu óc choáng váng.
Nghe thanh
âm như thế, Thẩm Dục Đức không khỏi trừng lớn con mắt, si ngốc nhìn,
thanh âm ngọt ngào này rất quen thuộc, hắn chẳng những rất thích nghe,
càng luôn luôn nhớ trong tâm, Là nàng ta? Thật sự là nàng sao?
“Đây là như thế nào? Choáng váng bất thành, thấy ta liền mất hứng hả? Hay là vẫn cao hứng như lúc đầu?”
“Mai Tâm Phỉ? Ngươi… Sao lại là ngươi?”
“Thế nào không thể là ta, Tâm Phỉ !”
“Ha ha, Tâm
Phỉ, ngươi xém chút hù chết ca ca ngươi, ta còn tưởng rằng là đạo tặc.
Bảo bối, tâm can của ta, ca luôn luôn nghĩ ngươi đang ở đâu. Khoan, chờ
ta một chút, ngươi làm sao có thể ở chỗ này, trong tay ngươi đó là cái
gì?” Cuối cùng Thẩm Dục Đức không bị sắc đẹp mê hoặc, tiểu thư khuê các
trước mắt đích xác không nên xuất hiện tại bóng đêm như thế này, lại
càng không nên xuất hiện vào thời điểm này, còn nữa, miếng vải bọc đen
trong tay nàng, lại là trò gì nữa đây.
Nữ nhân cười duyên một tiếng xấu hổ, bước chân nhẹ nhàng tới trước mặt Thẩm Dục Đức, trên đường cái đèn đuốc mặc dù mập mờ không rõ, nhưng không cách nào
che lấp được dung mạo tuyệt trần của nữ tử này, càng làm tôn lên vẻ đẹp
sang như trăng sao, như mộng như ảo, càng làm bộ váy áo đen tuyền gắt
gao bao vây dáng người mảnh khảnh, thần bí khó lường.
Mai Tâm Phỉ
dùng bàn tay mảnh khảnh của mình vẽ lên ngực nam nhân này, thanh âm yếu
ớt vang: “Các ngươi là nam nhân thì có quyền uống rượu thưởng nhạc, ta
đây không lẽ không thể vụng trộm chạy đến mua bầu rượu để uống a, ngươi
cũng biết, người ta lập tức sẽ phải bị gả đi, ở trong nhà thì không thể
ra khỏi cửa, quả thực bức ta sắp điên đến nơi rồi, vì vậy người ta liền
trộm đi chơi, ai biết lại nghe đến những lời nói không hay của các ngươi như vậy, đúng là không lương tâm mà, uổng công ta có cảm tình đối với
ngươi!”
“Đừng đừng,
ngàn vạn lần đừng nóng giận, ca biết nỗi khổ của ngươi mà, biết ngươi
oan ức và buồn chán đến chừng nào mà, Tâm Phỉ, chúng ta mới là chân
chính là hữu duyên, nếu như ngươi và Mộ Trì Tuấn không có sẵn hôn ước,
ca ca nhất định sẽ lấy ngươi, Tâm Phỉ, tấm lòng của ta không phải đã
trao hết cho ngươi rồi sao?”
Nam nhân gấp gáp giải thích với nàng, nhích khuôn mặt lại gần bị nàng trong nháy mắt dùng miếng vải đen che mặt lại, lời nói nũng nịu truyền đến.
“Muốn hôn
cũng không thể ở chỗ này nha, ngươi vừa rồi kêu lớn tiếng như vậy, không bảo đảm sẽ không có quan quân nghe thấy, đi theo ta, phía trước có một
ngõ nhỏ, nơi đó rất thanh tĩnh nha, lại càng không có người, đến lúc đó, Tâm Phỉ tùy ngươi xử lý!”
“Thật? Thật sự ư?”
“Không tin thì thôi.”
“Tin, ta
tin, lời nói của Tâm Phỉ, ta làm sao có thể không tin, nhanh một chút,
ngay bây giờ chúng ta đi qua đó liền, đến đây, rượu này ca cho ngươi
lấy!”
“Thật vậy hả? Ngươi đừng lừa tan nha, rượu này rất khó mới có được, ngươi cho ta thật à?”
“Chỉ là một bầu rượu bình thường mà thôi, ca lại đi mua cho ngươi thêm mười bầu, chỉ cần ngươi thích là được!”
Nữ nhân vui
vẻ cười duyên, kéo kéo vạt áo nam nhân, nhẹ nhàng xoay người đi trước
dẫn đường, đêm nay có thể đạt thành mong muốn, Thẩm Dục Đức hưng phấn
theo sát phía sau, ngày ngày tháng tháng trông đợi, rốt cục cũng có thể
nhấm nháp tiên quả một ngày, mặc kệ đây là thật hay là giả, chỉ cần có
thể, như vậy có thể thỏa mãn dược khát vọng của nam nhân, nhưng hắn
không thể nào nhìn được vẻ mặt của nữ tử phía trước. Khóe miệng xinh đẹp của nữ tử hiện lên ý cười, kiểu cười lạnh thấu cả mọi thứ. Sắp có trò
hay để xem rồi nha.