“Tâm tư của
ngươi, gia gia biết! Thời điểm chưa đến, tên tiểu tử ngươi ở nhà an phận cho ta, nghỉ ngơi dưỡng sức, bảo kiếm chỉ có lúc cần nhất mới ra khỏi
vỏ, thì mới có thể bộc lộ được tài năng!”
“Gia gia!”
Mộ Trì Tuấn không đồng ý, thanh âm càng thêm trầm trọng, lại bị lão
tướng quân vẫy tay ngắt ngang, trong tức khắc không khí lâm vào yên
tĩnh.
“Ha ha, ta
nghĩ điều ông ngoại muốn nhất là nhìn tiểu tử ngươi vươn cành tỏa nhánh, mau mau cưới vợ sinh con đó mà. Khụ khụ, ta nói chính là lời thật việc
thật nha không nên trở mặt với ta!” Nam Cung Dật Dương nhanh nói rõ quan điểm của mình, lời này quả thực không đứng đắn, biểu đệ hắn ngông
nghênh, còn có vẻ phúc hắc cáu kỉnh, làm sao có thể ủy khuất bản thân
cùng với con gái của Mai gia kia vươn cành tỏa nhánh? Như vậy chẳng phải rất tiện nghi cho nàng ta!
“Được rồi,
không còn sớm, nếu muốn ra ngoài uống rượu, thì đi sớm về sớm, uống rượu nhiều hại thân nên có chừng có mực. Không thể ở ngoài ngủ lại, nhất là
ngươi, sớm một chút hồi Vương phủ, đừng làm cho mẫu hậu ngươi lo lắng,
nàng đã đủ mệt. Cả ngày không làm được việc gì ra hồn chỉ thích đi phá
phách, chừng nào mới có tiến bộ được.” Không chờ dứt lời, lão tướng quân đã xoay người đi về phía hậu viện, để lại thanh âm còn vang vọng, quanh quẩn bên tai Mộ Trì Tuấn và Nam Cung Dật Dương.
Bị chỉ đích
danh suốt ngày chỉ biết làm chuyện phá phách, không làm được việc gì
đàng hoàng, hắn dùng ngón tay chỉ vào mũi của mình tỏ ra rất là vô tội,
lão nhân gia là đang nói hắn sao? Dù gì hắn cũng đường đường là Tiêu Dao vương gia Nam Cung Dật Dương mà?
Khóe miệng
Mộ Trì Tuấn khẽ nhếch, lời nói rất chi là nhẹ nhàng, “Đúng vậy, ông nội
của ta cũng là ông ngoại của ngươi, vừa nói đến chính là ngươi, đi
thôi!”
“Này này, Mộ Trì Tuấn, ngươi đứng lại đó cho ta, nói chuyện cho rõ ràng xem, tại sao lại nói ta như vậy, ta khi nào thì không làm việc đàng hoàng? Đáng
thương cho ta, làm bộ giả ngu, lại không có người nào phát hiện ra; ta
là thâm tàng bất lộ nha, nhưng lại bị nói thành không làm việc đàng
hoàng, chẳng lẽ ông trời là muốn khảo nghiệm Tiêu Dao vương gia ta?” Nam Cung Dật Dương một phen buồn khổ kháng nghị.
“Vương gia, tiểu chủ tử của ta đã sớm ra khỏi cứa rồi!”
“Tên nhóc
chết tiệt, đợi ta với. Ai, ta đã nhìn thấu người trong tướng quân trong
phủ này rồi, ai cũng nghe lời hắn chẳng ai đối xử tốt với ta hết!”
Nhìn thân
ảnh cao ngất kia bỏ chạy đi, quản gia không khỏi bất đắc dĩ mà cười, vị
vương gia chủ tử này chính là đỉnh đỉnh đại danh Tiêu Dao, đúng như lời
hắn nói chính là thâm tàng bất lộ mà thôi.
Đã là người
thì vướng bận rất nhiều việc, Tiêu Dao hai chữ này nói ra thì thật dễ
dàng, nhưng muốn làm được điều đó thì thật là khó, ai có thể tiêu dao
được như ngài ấy. Sau một phen cảm khái, lão tổng quản tự mình rời đi,
hai ngày sau là đại hôn của tiểu chủ tử, sau đó cũng là ngày lão chủ tử
rời kinh, hắn phải đi xem xét kĩ càng lại một lần nửa để tránh xảy ra sơ xuất.
Một ngày
tấp nập phồn hoa dần dần qua đi, màn đêm lặng lẽ buông xuống lại có một
đợt huyên náo bất ngờ xảy ra. Tuy nói là màn đêm yên tĩnh, một mảnh tịch mịch không giống ban ngày ánh sáng chói chang,có thể nhìn rõ ràng tất
cả mọi thứ nhưng màn đêm lại là một khung cảnh nhộn nhịp trái ngược với
ban ngày, nó rực rỡ theo một cách bí ẩn trong quán rượu, hiệu ăn, ca
lâu, càng là những nơi phấn hồng thì càng có nhiều khách quý đến, ra ra
vào vào náo nhiệt biết bao.
Mộ Trì Tuấn
từ tướng quân phủ một đường hướng về phía đông, nơi đó là nơi phồn hoa
nhất kinh thành, cũng là nơi có rất nhiều rượu ngon và mỹ nữ. Đêm tối,
trăng cùng đèn chiếu rọi, đèn đuốc lay động, về phần những nơi ít ánh
sáng không nhìn rõ được gương mặt của nhau thì càng được nhiều người
đến, bởi vì bọn họ rất tin nơi đó là nơi đầy những vũ điệu mê người.
Một đường đi tới, những nơi như thế này đều có ở tất cả mọi nơi, Mộ Trì Tuấn chỉ
lạnh lung nhìn phớt qua, đối với những nơi Hắc Ám như thế này hắn chẳng
những không có chán ghét thậm chí là có chút tường tận, tương phản, hắn
thích trong bóng đêm kia ngồi một mình để cho bản thân yên tĩnh hơn, hắn thích trong bóng đêm kia suy nghĩ mọi việc giúp hắn nghĩ ra những gì mà mình chưa nghĩ ra; hắn càng thích trong bóng đêm yên tĩnh kia, giúp cho bản thân suy xét tất cả mọi chuyện.
“Ta muốn ở
những nơi có thật nhiều ánh sáng và nhiều người để vui đùa, nơi đó tối
như mực có gì hay để chơi! Ta thật không thể nào hiểu nỗi tiểu tử ngươi, mười lần uống rượu với ngươi hết chín lần là vào buổi tối rồi, ông
ngoại cũng không tra hỏi rõ ràng, đâu phải là ta muốn buổi tối uống rượu nói chuyện phiếm đâu , lần nào người bị oan uổng cũng là ta, quên đi,
bị như vậy cũng thành thói quen rồi, bởi vậy, mẫu hậu và ông ngoại mà
không nghĩ oan uổng ta , ta lại còn cảm thấy không được thoải mái cho
lắm!” Một đường theo sát bên người Mộ Trì Tuấn, Nam Cung Dật Dương miệng nói không ngừng, nếu không là oán giận, thì cũng chính là quở trách,
lại muốn đến chỗ của hắn sửa cái này chữa cái kia, huyên thuyên không
ngừng.
“Ban ngày
cái gì cũng đều có thể xem rõ ràng, sờ thấu. Ngược lại, buổi tối đen như mực ngay cả năm ngón tay cũng không nhìn thấy sẽ được nhìn thấy không
ít thứ thú vị, sẽ giúp ngươi biết được những thứ ngươi còn chưa tưởng
tượng tới được, thậm chí không dám nghĩ cái đó sẽ có thật.”
“Tiểu tử
ngươi là người rất cổ quái, không phải là dạng người phụ hoàng và ông
ngoại thích, thật sự nghĩ không ra, chỉ cần ngươi đứng ở đâu, bọn họ đều khen nức nở, xem ngươi như bảo bối. Ta đây tốt như thế này, cho dù ta
mặc hoàng kim giáp y, bọn họ cũng không muốn gặp ta,không để ý tới ta”
“Được rồi,
đừng nói họ không chịu để tâm, chính ngươi luôn ra ngoại phá phách, e
ngại người khác không có chuyện gì. Không phải sao?”
Thanh âm Mộ
Trì Tuấn nháy mắt đình chỉ, điều này làm cho Nam Cung Dật Dương đột
nhiên tỉnh táo, Nam Cung Dật Dương cũng không phải là kẻ vô dụng rảnh
rỗi không có chuyện làm, lại càng không phải là dạng người trong bụng
rỗng tuếch, chỉ biết ăn chơi hưởng lạc.
“Ha ha,
thật đúng là bị ngươi nói trúng rồi, buổi tối đích xác có thể nhìn thấy không ít này nọ, ta sẽ đi thu thập thằng nhãi con kia!” Ngoài miệng nói như thế, Nam Cung Dật Dương thân hình lại chưa động vì đã bị Mộ Trì
Tuấn vững vàng ngăn trở lại.
“Ta đến là để uống rượu chứ không phải cùng tiểu quỷ ngươi gây huyên náo!”
“Được, ta nghe lời ngươi, bất quá, ngươi hãy nhìn cho rõ ràng, thằng nhãi con kia đang đi quấy phá mọi người .”
“Hừ, chúng
ta đi , bọn họ tự nhiên cũng đi , quán rượu kia cũng không phải nhà
ngươi m , rượu hương nồng đậm, tung bay trăm dặm, tự nhiên sẽ đưa tới
nhiều dạng người. Lời nói của gia gia, ta ghi tạc trong lòng, đi sớm về
sớm!”
Nói đến đây, Nam Cung Dật Dương thừa dịp trừng mắt nhìn Mộ Trì Tuấn một cái, nhưng
lại ngoan ngoãn im miệng lại, đêm nay chỉ uống rượu, bất luận ai cũng
không thể xen vào, hãy bỏ qua đám thằng nhãi con kia. Nam Cung Dật Dương vốn định nhắc nhở Mộ Trì Tuấn, ở trong đám nhãi con kia còn có cậu em
vợ tương lai của hắn. Thấy Mộ Trì Tuấn không để vào mắt tất cả mọi việc, liền coi như chưa cưới vợ thì người kia cũng chưa là em vợ, coi như
không quen biết là tốt rồi, xem như là không thấy gì.
“Hồ đồ
nhưỡng” là quán rượu hiệu ăn nằm trên một con đường tối mờ tĩnh lặng,
cũng là nơi mà mọi người luôn nghĩ đền khi có phiền não, dùng để vui
chơi giải trí. Trong điếm có một loại rượu nhà cái ông tự mình sản xuất , danh hiệu “Hồ đồ thanh” ở kinh thành khả rất có danh khí, sắc rượu
trạch thiên hoàng, trong suốt sáng, khẩu vị u nhã nhẵn nhụi, dư vị ngân
nga, vừa mở ra cái bình phong khẩu, thật sự là hương khí phác mũi, phiêu tát trăm dặm, làm người ta giống như say mà lại không say, giống như hồ đồ phi hồ đồ, tất cả đều ở trong cảm giác nửa tỉnh nửa mê, kia phân mơ
hồ cảm giác, còn thật là khó khăn lấy hình dung nắm chắc.
“Hồ đồ
nhưỡng” là quán rượu rất ngon, cho nên, nếu muốn nghe ca thưởng khúc sẽ
không đến lầm nơi , không phân biệt giàu nghèo chia ra phòng riêng mà
tất cả mọi người đều ở đại sảnh, cùng những cái bàn gỗ bình thường, bất
quá chỉ chia cắt nhau bằng cái bình phong mà thôi. Nếu chỉ vì rượu tự mà đến, tuyệt đối không đến không.
Mộ Trì Tuấn
cùng Nam Cung Dật Dương là khách quen ở nơi đây, vừa vào cửa, lão bản
liền nhận ra, không có hai lời, ánh mắt cung kính, thân thiết ý cười,
đem hai vị khách quý dẫn hướng có bình phong cách xa chỗ ngồi bình
thường, khom người hành lễ, sau đó mới xoay người đi, khẩu vị của 2
người chủ quán biết rõ nên không cần hỏi, một người 1 bình hồ đồ nhưỡng, một đĩa củ lạc, một đĩa tương thịt bò quán tự làm, một đĩa rau trộn để
nhắm mồi.
Mộ Trì Tuấn
ngồi yên không nói, Nam Cung Dật Dương thưởng thức trước tiên là rót 1
chén rượu để uống, khi đang muốn mở miệng thì phát hiện phía sau bình
phong truyền đến ý cười quấy nhiễu, một tiếng hừ nhẹ, bày ra khẩu hình
đối Mộ Trì Tuấn nói, “ thằng nhãi con đó nữa kìa, ở phía sau chúng ta!”
Mộ Trì Tuấn khóe miệng mỉm cười, trả lời, “Các ngươi thật là có duyên phận!”
“Ta thèm vào!” (Nguyên văn là “thí”…. ơ, nghĩa chính của nó hơi mất vệ sinh ah ^^)
Giọng nói
Nam Cung Dật Dương tràn ngập khinh thường, bọn họ thì có cái rắm duyên
phận, một đám ỷ vào gia thế hoành hành bá đạo, ta đây Tiêu Dao vương gia luôn luôn chỉ quen người thiện lương thôi, thấy cái tên ranh Mai Kiến
Nghiệp cùng với con trai Lễ bộ Triệu Ngọc Phúc, còn có cháu trai của
kinh thành phủ doãn Thẩm Thành Tú là Thẩm Dục Đức, Tiêu Dao vương hắn đã thấyngứa ngáy tay chân muốn đánh người, nếu không phải lúc này có Mộ
Trì Tuấn ở đây, hắn nhất định đá bình phong, tóm từng tên đánh từng đứa
bọn ranh con kia.
Sau bình phong ý cười càng ngày càng vang, càng mang chút ý dâm loạn.
“Ngươi không tin? Mẹ nó, ta bao lâu theo các ngươi nói không cuồng ngữ, tới đây,
Kiến Nghiệp ngươi nói xem, tỷ của ngươi ở chỗ kia có hạt màu hồng hơn
được hạt gạo không?”
“Trước tiên
là nói cho rõ, ta và nàng cũng không phải cùng một mẹ sinh ra, ha ha,
Thẩm Dục Đức, cha ngươi sao có thể đặt cho ngươi một cái tên như vậy, ha ha, tức cười quá, Dục Đức, ngươi có đức cái rắm đó. Cái kia của phụ nữ
các ngươi có thể tùy tiện xem? Ta có thể sao? Đừng mơ tưởng, cái đó
không phải là chính ngươi có thể định đoạt.”
“Thôi đi,
đừng giả vờ đứng đắn, ta tin mới là chuyện lạ, ngươi thực sự chưa thấy
qua? Nữ nhi mà phóng đãng, ngươi làm sao để thoát nổi, ha ha ha!”
“Đúng đúng, Kiến Nghiệp, nói nhanh lên tỷ tỷ của ngươi đã cùng ai ấy ấy rồi? Ha ha.”
“Nàng ư? Hừ, gia cũng không muốn vì tiện nhân lãng phí đầu óc, nàng yêu ai liền ngủ
với người đó. Nếu không như vậy, cha ta cũng sẽ không thể đem gả đến Mộ
gia.”
“Cái gì?
Kiến Nghiệp, lời này của ngươi là sự thật hả? Chẳng lẽ tướng gia là muốn ném thứ rách nát ra bên ngoài? Ta nói rất đúng, Dục Đức?”
” Quá đúng.
Nhưng mà, thật đúng là đáng tiếc. Trong kinh thành, dù sao Mai gia nhị
tiểu thư cũng là số một số hai tuyệt sắc giai nhân, thật không biết
Phiêu Kỵ đại tướng quân kia là có phúc hay là họa đây,có thể chấp nhận
không đây!”
“Không chấp
nhận không được, dù sao cũng là tỷ tỷ của Kiến Nghiệp? Ái chà, coi như
ta miệng thối, Mai nhị tiểu thư có thể cùng vị mặt lạnh tướng quân kia
làm vợ chồng, thật sự không được, trong nhà không thể ăn, đi ra trên
đường cũng chán chường, Dục Đức huynh không là luôn luôn nhớ thương
sao!”
“Gia, rượu
của ngài!” Chưởng quầy tự mình đưa rượu, khiến cho Nam Cung Dật Dương
đang dán vào bình phong thu hồi thân mình, về phần, Mộ Trì Tuấn giờ này
khắc này biểu tình của hắn, khiến cho Nam Cung Dật Dương không dám trêu
chọc, vạn nhất hắn nổi nóng, hai ngày sau đại hôn sẽ xảy ra chuyện lớn.
Mỗi người 1
bình rượu, tự ai nấy uống, nhưng Nam Cung Dật Dương uống rượu vào là
rượu lạnh, mà nhìn qua Mộ Trì Tuấn thì thấy tay cầm chén rượu như khói
bốc lên.
“Tuấn!” Nam
Cung Dật Dương khẽ gọi một tiếng, không hiểu rõ biểu tình lúc này của
hắn là gì, đột nhiên khóe miệng người kia nảy lên ý cười tà ác, tay cầm
chén rượu chủ động cùng Nam Cung Dật Dương nâng chén rượu, ngửa đầu uống cạn, trong đó chỉ có bản thân Mộ Trì Tuấn biết rõ ý vị.
Lòng hắn đã quyết định!