Lý Minh Kỳ lăn hai vòng trong ổ chăn ấm áp, cho đến khi chăn hở lung
tung, chân nhỏ dần lạnh mới ngừng lại. Nàng nhớ tới lời Trầm Ngạn Khanh
nói trước khi đi, hoàn toàn không nằm được nữa. Sẽ đi gặp Vô Trần Tử ư?
Đây chính là Thế Ngoại Cao Nhân thật sự, theo lời của mẹ, là khi mình
vừa mới được sinh ra, thì có một vị Tiên Phong Đạo Cốt tuổi cao gương
mặt trẻ trung đến, ngay cả mẫu thân cũng không xác định được độ tuổi,
thật sự là tiên trong cõi người. Gặp ông ấy nàng nên nói gì? Vấn đề của
nàng, có nên hỏi ra miệng không? Nàng ngẫm lại, bỗng có chút không yên.
”Chủ nhân, ngài đang tự rối rắm gì thế ạ?” Phượng Nhã và Phượng Ngọc
thấy vẻ mặt buồn rầu của nàng, vô cùng khó hiểu. Chủ nhân à, tâm tư ngài có thể đơn giản hơn một chút hay không, để các nàng có thể đoán ra chút ít?
Lý Minh Kỳ dùng sức vuốt vuốt mặt, đến khi đỏ cả mặt, bụng lại hợp với
tình hình vang lên âm thanh ọt ọt. Hôm qua là đại hôn, nàng vốn chưa ăn
bao nhiêu, lại bị Trầm Ngạn Khanh ép buộc ra trò, không đói bụng mới là
việc lạ, nàng cau mày, nghiêm trang thì thầm: “Ta đói bụng.”
Phượng Ngọc phì một tiếng liền cười, không phải chủ nhân đang nghĩ là sẽ ăn cái gì đó chứ? “Chủ nhân tốt à, ngài muốn dùng cơm trên giường sao?”
Hôm qua tuyết rơi suốt đêm, tuyết đầu mùa chưa tan, không khí cũng chưa
lạnh, chủ nhân nhà mình quấn chăn ủ trên giường, thật sự rất trẻ con.
Dù Lý Minh Kỳ đã sống lại một đời, tật xấu gì cũng đều sửa được, duy chỉ tật xấu ủ trên giường là không sửa được, nghe nha đầu trêu chọc, nàng
cũng không giận, còn cố nói: “Ta dậy ăn đây.” Đã không buồn ngủ, ổ chăn
cũng hết ấm rồi.
Phượng Nhã chọt chọt trán của muội muội, không biết lớn nhỏ, ai cũng dám giễu cợt, “Chủ nhân, sáng nay ngài muốn ăn món gì?”
Lý Minh Kỳ nghiến răng, muốn ăn gì đây? Nàng muốn đem Trầm Ngạn Khanh
hầm luộc nướng rang xào, có được không? Cúi đầu nhìn nhìn tay chân nhỏ
nhắn, cả cái bụng hơi u lên của mình. Thở dài, sức mạnh của địch và ta
cách nhau quá xa. Nàng âm thầm thề, họ Trầm kia, chàng dám gạt thiếp,
sớm muộn gì cũng có một ngày, thiếp nhất định sẽ đánh bại chàng, hiện
tại nàng vẫn nên ngẫm kỹ xem, aizz, thèm món gì đây, “Gì cũng được.”
Hai nha đầu ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, thầm nghĩ chủ nhân đang mắc di chứng sau khi có mang ư? Nên dành thời gian hỏi Nhị gia cho rõ, không
thể lơ là, “Ngọc nhi, muội đến phòng bếp thử xem, làm mấy món mà chủ
nhân thích ấy.”
Phượng Ngọc vui vẻ dạ một tiếng, không đợi chủ nhân gật đầu, chạy trước một bước.
Lý Minh Kỳ trừng mắt nhìn, ngáp một cái, vẫn hơi mệt, cả người đều lười biếng.
Phượng Nhã tiến lên lau nước tràn ra nơi khóe mắt nàng, “Chủ nhân, ăn cơm xong, ngài ngủ thêm một giấc đi.”
”Không được, giúp ta mặc quần áo đi.” Lát nữa còn phải đi thỉnh an sư
phụ, hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng vực dậy tinh thần, “Cún con vẫn
tốt chứ?”
Phượng Nhã cười nói: “Rất ngoan, chờ chủ nhân dùng bữa sáng xong, nô tỳ
liền ôm đến cho ngài.” Có cún con ít nhiều liền có thể phân tán chút lực chú ý.
”Đêm qua ta thấy toàn thân nó trắng muốt, cứ gọi nó là Tiểu Bạch đi.” Lý Minh Kỳ nhớ tới đôi mắt lấp lánh của cún con, trong lòng mềm đi vài
phần, rất muốn ôm.
Đương nhiên Phượng Nhã không phản đối, tò mò hỏi: “Chủ nhân, vì sao lại
gọi là Tiểu Bạch?” Tên này thật hơi có chút tùy tiện nhỉ?
”Bạch Trản cũng toàn thân trắng muốt, gọi là Đại Bạch, Cún con cũng
trắng muốt toàn thân, đương nhiên phải gọi là Tiểu Bạch. Nhã Nhi, ngươi
nói xem hai chúng nó có thể vui vẻ sống cùng nhau không?” Lý Minh Kỳ
ngồi trước gương trang điểm, một tay chống cằm, từ trong gương đồng thấy khóe miệng nha đầu co rút, được rồi, là nàng suy nghĩ nhiều, hiện tại
nàng thực muốn tìm chút việc để làm, hầu phân tán lực chú ý.
Cả buổi sáng Lý Minh Kỳ đều rất phối hợp, ăn uống không ít hơn bình
thường, cũng không hỏi thêm về việc đêm qua, khiến hai nha đầu đều thở
phào nhẹ nhỏm.
Vừa ăn cơm xong, Lý Minh Kỳ ngồi trên ghế tựa chơi đùa cùng Tiểu Bạch.
Cửa bị gõ nhẹ, hai nha đầu có chút nghi hoặc, nghe tiếng động cũng không giống cung chủ nhà mình, mở cửa lại nhìn thấy Bạch Trản, cũng không
biết chạy từ đâu về, cả người đầy tuyết, bộ lông cũng ướt đẫm.
Phượng Ngọc a một tiếng, cũng không dám ngăn không cho Bạch Trản đại nhân vào cửa.
Bạch Trản lắc lắc thân mình, ngẩng đầu bước như đế vương, dạo khắp trong phòng một vòng, ngậm một cái khăn mặt bước đến trước mặt Lý Minh Kỳ, ý
gì thì không nói cũng hiểu.
Lý Minh Kỳ ôm Tiểu Bạch, nhìn Đại Bạch, “Đại Bạch à, cả buổi sáng mày đi lêu lổng nơi nào vậy? Khiến cả người ướt đẫm mới quay về, không sợ sinh bệnh sao.”
Bạch Trản gầm gừ một tiếng, thầm nghĩ cái gì mà lêu lổng chứ, rõ ràng là nó đi tìm thức ăn mà, có chút miệt thị trừng mắt liếc xéo nhóc cún nhỏ
trong lòng nàng, cổ họng phát ra một tiếng gầm nhẹ, sao ngươi đến được
đây, còn dám tranh giành tình cảm với gia, không muốn sống nữa sao?
Tiểu Bạch đáng thương, đuôi cụp xuống, ăng ẳng một tiếng chui vào trong
lòng Lý Minh Kỳ, nhắm mắt giả chết, đại gia, ngài cứ xem tiểu nhân thành cái rắm là được rồi mà.
Lý Minh Kỳ trừng mắt liếc nhìn Bạch Trản, đoạt khăn mặt trong miệng nó,
bắt đầu nén giận lau lông cho nó, “Đại Bạch à, đây là đệ đệ ta tìm về
cho mày, sau này mày không được ức hiếp nó, biết chưa?”
Bạch Trản gầm gừ một tiếng, có chút không vui, hai móng trước nhấc lên
đặt trên ghế dựa, cái đầu lớn dụi vào lòng nàng, dụi khiến nàng ướt
nhẹp, còn dụi khiến Tiểu Bạch trong lòng nàng rớt xuống đất, sao có thể
tùy tiện nhận thân thích như vậy? Lá gan thật không nhỏ, thân thích có
thể nhận bừa được à?
Lý Minh Kỳ bị Bạch Trản vừa dụi vừa liếm, thấy sẽ bị nó áp đảo, nàng
cười đẩy nó, “Được rồi, được rồi, cả người đều bẩn, về sau mà còn ra
ngoài chạy loạn, coi chừng ta không cho mày vào phòng.”
Bạch Trản cong đuôi, liền cuốn Tiểu Bạch lên, lắc lư cao thấp trái phải.
Tiểu Bạch bị dọa cả người phát run, mắt to ngập nước, có vậy mà cũng bị
dọa khóc, lại còn tru tréo: ngài không phải ca mà là đại gia của ta, mau buông ta xuống, ta sợ độ cao.
Đại Bạch nhếch miệng, nhóc con, ta không ăn ngươi, ngươi khóc cái gì, thật là, còn chưa đủ nhét kẻ răng ta đâu, lá gan thật nhỏ.
”Bạch Trản, mày đang làm gì thế, buông đuôi mày ra ngay.” Lý Minh Kỳ nổi giận, ném khăn đi, cũng chẳng thèm mang giày, bước đến đoạt cún với
đuôi cọp, “Bạch Trản, ta rất giận, mau buông đệ đệ của mày ra.”
Phượng Nhã và Phượng Ngọc không dám giúp một tay, đứng bên nhìn mà lo
lắng suông, “Chủ nhân, chủ nhân, ngài kiềm chế một chút, đừng đụng đến.”
Đây là khiêu khích quyền uy của nàng, không thể tha thứ, Lý Minh Kỳ
chống hông, chỉ vào mũi Bạch Trản, “Mày có buông không, nếu không buông, buổi tối ta sẽ ăn thịt hổ.”
Bạch Trản lắc lắc đầu, nằm rạp trước người nàng, đuôi liền dùng lực, ném cún con bay đi.
Lý Minh Kỳ đen mặt, chết tiệt, chủ mày ức hiếp ta, thú cưng của chủ mày
ức hiếp cún cưng của ta, tuyệt đối không thể tha thứ, không thể tha thứ.
Chỉ nghe một tiếng ăng ẳng thật to, Tiểu Bạch rơi thẳng xuống lưng Bạch Trản, hổ to trừng mắt, cún con Tiểu Bạch liền im bặt.
Lý Minh Kỳ chỉ vào mũi Bạch Trản, tức giận dữ tợn nói: “Họ Bạch kia, mày cút ngay, ta không muốn nhìn thấy chủ tớ mày nữa, các ngươi đều ức hiếp người ta, ta và các ngươi không đội trời chung.”
Đại Bạch đáng thương tỏ vẻ mình thực vô tội, Kỳ Kỳ lại vì nhóc cún này
mà chán ghét nó, nếu đã bảo nó cút, thì nó cút là được chứ gì, dắt theo
cả cái đứa thân thích bá vơ kia nữa.