Ác Phu Cường Sủng Thê

Chương 108: Chương 108: Cảnh Tượng Khó Gặp




Ngày đầu tiên sau tân hôn, Thẩm cung chủ giữ vững tác phong tốt đẹp trước sau như một của mình, tuân theo nguyên tắc thích nàng liền ức hiếp nàng, chọc tân nương tử nổi bão, thành công bị đuổi ra khỏi nhà.

Trầm Ngạn Khanh mang vẻ mặt như thường bước ra cửa, kì thực trong lòng sớm vui mừng như uống mật. Hắn chậm rãi bước trên hành lang gấp khúc, còn thích thú ngắm cảnh tuyết.

Trong cung trải bạc nạm ngọc, thềm trắng phau phau, cây rừng trên núi run run lắc lư trong gió, đám sương màu trắng trong suốt như lụa mỏng phất phơ trong gió lạnh, như sinh vật sống.

Trầm Ngạn Khanh nghỉ chân trước một gốc cây, ngửa ngón tay thon dài búng lên chạc cây mỏng manh bị tuyết trắng đè trì xuống, bông tuyết bay tán loạn, lẳng lặng rơi lên bàn tay hắn. Hắn lặng im, như ngộ ra điều gì, cử động tùy ý, bông tuyết trên bàn tay hóa thành một vũng nước, ngón cái khẽ cong, lập tức ngưng kết thành rất nhiều hạt thật nhỏ, tròn trịa mượt mà lại cứng như đá, “Người đâu.”

Trong cung, thị vệ canh gác ở mỗi vị trí đều rất đáng giá, nghe cung chủ gọi, không dám chậm trễ, lập tức tiến lên cung kính nhận lệnh, “Cung chủ, xin ban lệnh.” Chỉ chớp mắt một cái, suýt nữa làm chói mắt hắn ta, trên gương mặt dịu dàng hơn ngày thường của cung chủ lại có một vệt đỏ, không phải người hiểu chuyện vừa nhìn liền đoán được sao? Hắn ta nhìn mà hận không thể tự móc hai mắt, lòng dạ run rẩy thật muốn vùi đầu vào trong ngực.

”Đi mời các Gia đến trường luyện võ.” Tâm tư Trầm Ngạn Khanh đều đặt vào chuyện khác, không phát hiện ra thị vệ có điểm khác thường.

”Thuộc hạ tuân lệnh.” Thị vệ Giáp vội lên tiếng, nghiêm chỉnh như được huấn luyện mà đi mời người, rời đi được một đoạn liền nhịn không được dụi dụi mắt, tuyệt đối là nhìn lầm, tuyệt đối là nhìn lầm rồi, lặp đi lặp lại hơn mười lần vẫn là. . . Tuyệt đối là nhìn lầm rồi.

Thị vệ Giáp đi mời Đại gia trước tiên, tiếp đãi hắn ta là Nhiễm Thu cô nương xinh đẹp như hoa dịu dàng như nước, hắn ta liều mạng đè nén câu thần chú kia, “Thu Nhi cô nương, phiền ngài thông báo gấp một tiếng, cung chủ ở trường luyện võ chờ Đại gia.”

”Không nói là việc gì sao?” Sắc mặt Nhiễm Thu có chút tiều tụy, chủ yếu là vì lo lắng.

”Thu Nhi cô nương yên tâm, tâm tình cung chủ thoạt nhìn không tệ.” Nam nhân được tình yêu tưới mát, quả nhiên đều có tâm tình tốt, cung chủ nhà mình cũng không ngoại lệ, chủ mẫu à, tiểu nhân thật sùng bái ngài.

Cung chủ đại nhân thường không lộ vui buồn lại có thể bị một thị vệ nhỏ nhìn ra tâm tình không tệ, vậy hẳn thật sự là không tệ, “Làm phiền ngươi rồi.”

”Không còn chuyện gì khác, ta xin cáo từ trước, còn phải đi mời hai vị Gia khác.” Thị vệ Giáp chắp tay thi lễ, xoay người rời khỏi Thanh Long đường, theo phương hướng thì đúng là đến Bạch Hổ đường.

Đêm qua Quân Nho không ngủ, đôi mắt có chút cay chát, vốn còn đang chợp mắt trên giường nhỏ, nghe thấy động tĩnh bên ngoài cũng không nằm được nữa, “Ngươi ở lại, ta qua đó xem thử.”

Nhiễm Thu biết tiến biết lùi, chưa bao giờ yêu cầu đòi hỏi gì, nhìn theo công tử rời cửa Các mới thu hồi tầm mắt.

Quân Nho đến với tốc độ rất nhanh, liếc mắt một cái liền thấy tiểu sư đệ đang ngây người, hắn không vội vã tiến đến quấy rầy, vẻ mặt tiểu sư đệ như đang nhớ đến điều gì đó, hắn nghĩ tới điều gì vậy nhỉ?

”Quân Nho, huynh đến rồi.” Trầm Ngạn Khanh hoàn hồn từ trong chuỗi dài ký ức, xoay người lộ ra một nụ cười yếu ớt.

Quân Nho vừa muốn gật đầu, ánh mắt dừng trên mặt hắn, liền ngây ngẩn cả người. Bình tĩnh trong chốc lát, khóe môi lộ ra ý cười, ho nhẹ nói:“Ngạn Khanh, đệ muội còn ngủ sao?”

Trầm Ngạn Khanh hí mắt, hắn nhìn ra khóe miệng đuôi lông mày Quân Nho chợt lóe ý cười, hơn nữa sao còn cảm thấy như đang cười mình? Hắn cũng giữ vẻ bình thản, tâm tình thật tốt trả lời: “Đã tỉnh rồi, đang chơi với Tiểu Bạch. Quân Nho, sáng nay huynh có việc gì vui sao?” Cười ghê tởm như thế, thật là chướng mắt.

Quân Nho xua tay liên tục, thu lại ý cười, “Không có, không có. Buổi sáng đệ tới tìm ta là có chuyện gì?”

”Vậy huynh cười cái gì?” Trầm Ngạn Khanh ung dung bình thản, hắn cảm thấy đó không phải là chuyện tốt gì, vẫn nên hỏi cho rõ ràng.

Quân Nho trực tiếp xoay người, “Có cười sao? Khụ khụ, Ngạn Khanh à, đệ muội có thích Tiểu Bạch không?”

Tối hôm qua Trầm Ngạn Khanh chưa kịp hỏi, thấy dáng vẻ vui mừng của nàng, hẳn là thích nhỉ? “Huynh không nói đệ cũng quên hỏi, sao huynh lại nghĩ đến việc tặng cún thế?” Đây vẫn là lần đầu hắn nghe nói, lễ vật tân hôn không tặng vàng thật bạc trắng mà lại tặng động vật sống, may mà giao tình tốt, nếu không tốt có phải sẽ khiến người ta nghĩ là đang mắng người không?

Quân Nho không cười nữa, nghiêm trang nói: “Trên đường về cung ta thấy đệ muội mua một sợi dây xích chó, nghĩ hẳn là nàng thích động vật nhỏ, cũng tốn chút tâm tư. Hai người cái gì cũng không thiếu, ta cũng bớt được tâm tư nghĩ xem nên tặng vật gì.” Kỳ thật tặng một con thỏ lông trắng cũng tốt lắm.

Trầm Ngạn Khanh ừm một tiếng, vô cùng bình tĩnh, đáng tiếc phối hợp với dấu hôn trên cằm và trên cổ lại có chút buồn cười, “Chuyện Triệu Hân Linh, khiến huynh đau lòng rồi.”

Quân Nho thở dài, “Ngạn Khanh, kết quả như thế đối với muội ấy mà nói chưa chắc có gì không tốt, ta cũng đã muốn sai người đưa muội ấy về kinh rồi.” Giang sơn dễ đổi, về sau vận mệnh thế nào, tất cả đều phải do muội ấy lựa chọn, không ai mắc nợ gì muội ấy, “Hôm qua Tô Diễn đến tìm ta, đệ ấy muốn xuống núi rèn luyện một thời gian ngắn, đệ xem có nên đồng ý không?”

Đây cũng là việc hắn từng nghĩ đến, tình cảm khổ đau, huynh ấy cần thời gian để chữa thương. Trầm Ngạn Khanh hiểu rất rõ loại đau khổ này, cho nên càng không muốn ngăn cản, chỉ là danh tiếng của Tô Diễn đã vang xa, đơn thương độc mã xông tới, hệ số nguy hiểm rất cao, hắn lo lắng, nghĩ kỹ lại một chút, nói: “Cái khác đệ không lo lắng, chỉ sợ huynh ấy quá thích động đao động kiếm, lại đang vào lúc quan trọng, đệ sợ huynh ấy làm ra chuyện điên rồ, đến lúc đó dù chúng ta có vây cánh khắp nơi cũng không cứu kịp.”

”Về việc ấy, ta cũng có nghĩ đến, không bằng như vậy đi, vừa vặn Kiếm Hâm và Phong Nhã Tụng muốn đi tìm sào huyệt của Huyết Y môn và Thanh Y giáo, nếu hai giáo này có liên quan đến U cốc, dù sao chúng ta cũng phải nhún tay vào, cứ để ba người bọn họ hành động cùng nhau đi.”

Như vậy cũng không tệ, “Vậy được, vừa rồi huynh cười cái gì?”

Vấn đề lại thình lình nhảy đến, không nghĩ tiểu sư đệ lại cứ canh cánh trong lòng. Cũng may Quân Nho không phải người thường, tự khống chế tâm tình là chuyện thường, chỉ nhếch môi ngại ngùng nở nụ cười, “Đệ đoán xem.”

Đuôi mày Trầm Ngạn Khanh nhịn không được mà run lẩy bẩy, hắn có chút tức giận, vừa muốn nói gì đó, Phong Thiển Ảnh và Tô Diễn từ đối diện bước tới, hắn đè nén bất mãn trước, chờ sau đó sẽ tính một lượt, chào hỏi:“Đến rồi sao.”

Phong Thiển Ảnh không dễ nhịn như Quân Nho, hắn luôn là người sợ không lớn chuyện, trực tiếp huýt sáo một tiếng, giương giọng cười nói: “Ôi, Sư đệ, trời đông giá rét sao lại bị sâu cắn? Mau để sư huynh xem coi, có đau không? Ai ui, vừa nhìn một chút, liền đau chết sư huynh rồi.”

Sâu? Còn cắn? Chưa nói đến việc mùa đông có sâu hay không, cho dù có, sao có thể đến gần hắn! Thật nực cười.

Trầm Ngạn Khanh mím đôi môi mỏng thành một đường thẳng, trời sập xuống cũng không thể làm hắn biến sắc, cất giọng không hề phập phồng hỏi: “Làm sao?”

Sáng nay tâm tư hắn đều đặt vào người nương tử, ngay cả lúc rửa mặt chải đầu cũng có chút không yên lòng, căn bản không nghĩ đến việc soi gương, sao có thể chú ý thấy mình khác thường? Sao có thể nghĩ là phu nhân nhà mình sẽ có ý định làm hắn xấu mặt? Càng không nghĩ đến chủ tớ các nàng đồng lòng, khiến hắn chẳng hay biết gì, thật quá hay rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.