Lý Minh Kỳ tựa vào người hắn ta thở dốc, bụng đau quặn từng cơn, ý thức
cũng càng ngày càng mơ hồ, cắn đầu lưỡi, cố vực dậy tinh thần, hai tay
đẩy hắn, “Ca, ca không thể ở lại, muội xin ca, ca đi mau đi.” Nếu bộ
dạng thê thảm này của nàng bị Ngạn Khanh nhìn thấy, sẽ tức giận đến mức
nào? Nếu lửa giận trút lên người ca ca thì phải làm sao?
”Nói ngốc gì đó, sao ca ca lại có thể bỏ mặc muội.” Lý Minh Chiên ôm
muội muội lên, chạy điên cuồng về phía Thành Kỳ Sơn, “Kỳ Kỳ, muội cố
gắng gượng, ca đưa muội đến gặp đại phu.” Tất cả mọi mưu toan lợi ích,
đứng trước uy hiếp bị mất người thân, đều không còn quan trọng nữa.
”Không được, muội xin ca, ca ca, mặc kệ muội, muội không muốn nhìn thấy
bất cứ ai trong hai người gặp nguy hiểm.” Lý Minh Kỳ cắn môi chịu đựng
cơn đau, Linh Đang trên cổ tay càng kêu vang dồn dập, nàng ra sức tránh
khỏi lòng hắn ta, kêu khóc với hắn ta, “Đi đi, muội xin ca, đừng lề mề
nữa, đi mau.”
”Chạy đi đâu.” Người vừa tới, tiếng đã tới trước.
Lý Minh Kỳ nuốt một ngụm nước bọt, một giọt mồ hôi rơi vào trong mắt,
khiến nước mắt càng nhiều thêm, đúng là muốn chạy cũng không xong.
Lá cây bay lượn đầy trời, cũng không nhìn thấy động tác của hắn, Lý Minh Kỳ đã rơi vào lòng hắn. Nàng dúi đầu vào trong lòng hắn, si mê hít vài
hơi thở quen thuộc, run giọng cầu xin, “Ngạn Khanh, chàng hứa với thiếp
đi, tha cho ca ấy, xin chàng, được không?”
Lý Minh Kỳ đột nhiên cảm thấy vô cùng nặng nề, sức lực toàn thân như lập tức bị hút ra, đau, đau xé ruột xé gan, đau khiến nàng hận không thể
dùng tay xé toạt bụng mình, năm ngón tay siết chặt hắn, không. . . đứa
bé. . . đau đớn này là do động thai sao?
Trong rừng sói cười hổ gầm, âm u, khủng bố, càng khiến nàng hoảng loạn
là sát khí trên thân nam nhân bên người chất chứa mà chưa tràn ra.
Giữa hai chân chợt ẩm ướt, có máu chảy ra, nàng nắm chặt vạt áo hắn,“Ngạn Khanh, thả ca ấy đi, được không? Đó là ca ca, ca ca ruột thịt duy
nhất của thiếp.”
Lý Minh Chiên bị đánh bay ra ngoài, ngồi xổm trên mặt đất nửa ngày không đứng lên được, ho ra một ngụm máu, hốt hoảng nói: “Ngươi mất hồn gì ở
đó, còn không mau đưa muội ấy đến đại phu.”
Trầm Ngạn Khanh đương nhiên biết nên ôm nàng đến đại phu, nhưng hai tay
hai chân của hắn không khống chế được mà run rẩy, sao hơi thở của người
trong lòng mỏng manh như vậy, “Kỳ Kỳ, sao nàng luôn không ngoan vậy.”
Cúi đầu hôn lên cái trán lạnh lẽo của nàng, “Kỳ Kỳ, ta đồng ý với nàng,
chỉ cần nàng bình an, việc gì ta cũng đều đồng ý.”
Trong rừng truyền đến tiếng xào xạt, nhóm Ám Long vệ vây quanh nơi này,
thấy tình huống không ổn, toàn bộ quỳ xuống đất dập đầu, “Chủ nhân,
thuộc hạ đáng chết.”
”Các ngươi quả đáng chết.” Trầm Ngạn Khanh gằn từng chữ một, ánh mắt như dao, lăng trì bọn họ.
”Không. . . Đừng. . . Ngạn Khanh, coi như. . . coi như là tích đức cho
thiếp, đừng giết người.” Lý Minh Kỳ liều mạng ôm lấy thắt lưng hắn, ngăn sát chiêu của hắn, “Đừng giết người, hết thảy đều là lỗi của
thiếp. . . Là thiếp không ngoan. . . , chàng đừng làm khó bọn họ, đừng
làm khó bọn họ, được không?”
Trầm Ngạn Khanh ngẩng đầu, chịu đựng lửa giận tràn ngập, nuốt một ngụm
máu tanh xuống, cuối cùng gật đầu, “Cút.” Giọng như tiếng sấm, ném hết
đám người đi.
Lòng Lý Minh Chiên vô cùng phức tạp, hắn ta nhìn một màn như vậy, đột
nhiên cảm thấy, hắn ta không muốn quấy rầy thế giới của hai người bọn
họ, nhưng sắc mặt muội muội . . . Hắn ta thầm hận bản thân mình sơ ý,
thấp giọng kêu: “Kỳ Kỳ, muội kiên cường một chút.”
Trầm Ngạn Khanh ôm lấy nàng, mắt lạnh liếc Lý Minh Chiên một cái, không nói một lời chạy vào trong thành.
Lý Minh Chiên sao có thể yên tâm, cắn răng, chịu đựng cơn đau xoay người đi theo.
Phong Thiển Ảnh và Tuyết Nữ không ở đây, Trầm Ngạn Khanh chỉ có thể nghĩ đến Trọng Thất Lâu, hắn đi từ rừng cây hoang vu thẳng đến Nhất Ngôn
đường. Dọc đường đi hắn đều cố gắng dùng nội lực giúp nàng giảm bớt đau
đớn, đáng tiếc hết thảy đều vô dụng, ngược lại nàng càng suy yếu nhanh
hơn, hắn không thể không kinh hồn bạt vía, “Kỳ Kỳ, nàng đừng ngủ, đừng ngủ, nhìn ta đi.”
Lý trí gì chứ? Bình tĩnh gì đây? Nếu nàng xảy ra chuyện, mọi thứ hắn muốn còn có tác dụng gì?
Trong giọng nói khàn đục của Trầm Ngạn Khanh lộ ra chút bàng hoàng bất
lực, “Tiên sinh, Trọng tiên sinh.” Hắn không ngừng lặp lại câu này, nửa
câu sau chết sống cũng không thốt ra được.
Hắn muốn nói, Trọng tiên sinh, người mau tới cứu nàng, cứu Minh Kỳ của ta.