Ác Phu Cường Sủng Thê

Chương 139: Chương 139: Lúc Này Nàng Nói Lời Yêu Từ Đáy Lòng




Toàn bộ tức giận nơi đáy lòng Trầm Ngạn Khanh hóa thành sầu lo, nằm trong lòng, nàng là toàn bộ thế giới của hắn, nếu mất đi. . . Không, ai cũng không thể cướp nàng đi, trời cũng không thể. Ôm càng thêm chặt thiên hạ đã mềm nhũn trong lòng, nghe nàng khốn khổ đè nén rên rỉ, vì sao hắn không thể chịu đựng thay. . . Tuyệt vọng hoàn toàn bao phủ hắn, trong đêm mưa gió lạnh căm truyền đến lời thề kiên định của hắn: Kỳ Kỳ, nếu nàng chết, ta sẽ khiến cả thiên hạ chôn cùng.

Lý Minh Kỳ vẫn duy trì chút tỉnh táo, trong mơ màng, nàng nhớ tới cảnh trong mơ của những ngày gần đây, đột nhiên phát giác đây có thể chính là kiếp nạn của nàng, tất cả mọi hậu quả xấu đều do nàng gieo gió gặt bão.

”Ngạn Khanh. . . Đừng đau lòng, thiếp không nỡ để chàng khóc.” Người lạnh băng tựa như khắc từ Ngọc Thạch, sao có thể khóc chứ? Lý Minh Kỳ gối đầu lên lồng ngực hắn, ngẩng đầu trong đau đớn, muốn nhìn rõ mặt hắn.

Trầm Ngạn Khanh không ngừng nuốt nước bọt, yết hầu nghẹn ngào đau nhức, hắn chẳng thèm gõ cửa trực tiếp xoay mình bước vào viện, nghe thấy tiếng nàng nói chuyện, cúi đầu run run môi hôn lên mặt nàng, cất giọng buồn bã: “Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ, sao nàng lại không ngoan như vậy, nàng không nỡ để ta khóc, lại nỡ để ta đau đến chết sao? Hả?”

Lý Minh Kỳ suy yếu cười, nàng biết mình phải nói gì đó, nhưng đau đớn truyền đến từng đợt, khiến nàng nghẹn lời.

Môi mấp máy, lại không thốt thành lời, tí tách rơi xuống chỉ có mồ hôi lạnh và nước mắt.

Thì ra lúc nàng đau hắn cũng đau, tuy rằng ích kỷ, cũng không thể không nói cảm giác này thật tốt.

Nàng muốn nói, Ngạn Khanh, đừng khổ sở, nàng không đau, một chút cũng không. . .

Nàng nói không ra lời, chỉ có thể cười, nước mắt và mồ hôi làm ướt khuôn mặt nhỏ nhắn, cười như thế còn khó coi hơn khóc vài phần.

Trầm Ngạn Khanh hận không thể chịu thay, kéo đầu nàng vùi vào ngực mình, cất giọng khàn khàn: “Kỳ Kỳ, ta xin nàng, đừng cười, đừng cười nữa.” Bước đi không ngừng, một đường bước thẳng vào phòng ngủ của Trọng Thất Lâu.

Trọng Thất Lâu từ trên giường giật mình ngồi dậy, ông vừa nghe thấy tiếng của Trầm Ngạn Khanh liền biết đã xảy ra chuyện. Thời gian ông biết Trầm Ngạn Khanh không ngắn, chuyện gì có thể khiến hắn mất bình tĩnh chứ? Chẳng thèm mặc quần áo, tùy ý khoác một cái áo choàng, vọt người lên xe lăn, bằng tốc độ nhanh nhất ra ngoài đón.

Thanh Y thắp đèn, đang chờ ở sảnh lớn, nhìn thấy đầu tiên chính là Lý Minh Kỳ toàn thân nhếch nhác, tay run lên, vài giọt sáp rơi lên mu bàn tay, chẳng nghĩ đến cơn đau, hoảng hốt hỏi: “Thế này là sao?”

Trầm Ngạn Khanh lắc đầu, “Đừng hỏi gì cả, Trọng tiên sinh đâu? Mau gọi ông ấy đến xem đi.”

”Ngạn Khanh, đừng sốt ruột, mau ôm con bé vào phòng.” Trọng Thất Lâu đến rất nhanh, vừa thấy quần áo nàng thấm ướt liền đoán được, không chút dài dòng mà dặn dò, “Thanh Y, gọi Doanh Doanh dậy, thuận đường cũng mời đại phu của cả thành đến cho ta, đề phòng bất cứ tình huống nào.” Vừa ngẩng đầu, ánh mắt liền rơi lên người Lý Minh Chiên ở ngoài cửa, “Sao ngươi lại ở đây?”

”Minh Kỳ là muội muội của con.” Cười yếu ớt trên mặt Lý Minh Chiên biến thành cười khổ, “Thất gia, ngài đừng đuổi con đi.”

Trọng Thất Lâu không tiếp lời, xem như ngầm đồng ý với thỉnh cầu của hắn, “Ngạn Khanh, mau, theo ta vào phòng.”

Lý Minh Kỳ hỗn loạn, hai tay túm chặt quần áo của hắn, chết sống cũng không buông, nàng mím môi, nuốt rên đau xuống.

”Hơi thở của nàng khô kiệt, nội lực của ta không truyền qua được, phải làm sao đây?” Trầm Ngạn Khanh ngồi bên giường, ôm nàng thật chặt, hắn cật lực khống chế cảm xúc, không muốn vào lúc nàng yếu ớt nhất mình lại không khống chế được.

Xưa nay đời người luôn có chuyện khổ sở, Trọng Thất Lâu thở dài, an ủi: “Ngạn Khanh, con đừng sốt ruột.”

Trọng Thất Lâu nhấc tay bắt mạch cho nàng, trầm ngâm một lát, lộ vẻ nghiêm trọng nói: “Ngạn Khanh, nội lực của con bé tiêu tán, đây là lúc con bé suy yếu nhất, giờ chỉ còn cách mổ bụng thôi.”

Trầm Ngạn Khanh tái mặt, không chút nghĩ ngợi liền phản bác: “Không được, khả năng nguy hiểm rất cao, đứa bé có thể sống, Kỳ Kỳ thì sao? Tiên sinh, ta chỉ muốn Kỳ Kỳ bình an vô sự.” Đứa bé căn bản không nằm trong phạm vi lo nghĩ của hắn.

Lý Minh Kỳ dùng sức nắm tay ông, từng chữ một, vô cùng kiên quyết nói:“Sư phụ, ngài hãy nghe con, con muốn đứa bé này, con muốn nó.”

”Được, sư phụ biết, giờ con đừng nói chuyện, giữ gìn thể lực.” Trọng Thất Lâu hí mắt, “Ngạn Khanh, đứa bé phát triển cực kỳ tốt, sức sống thực mạnh mẽ, sinh tự nhiên, ta sợ Minh Kỳ không chống đỡ nổi, đến lúc đó chính là một thi hai mạng.”

Thân mình Trầm Ngạn Khanh cứng đờ, khàn giọng hỏi: “Mổ bụng thì nắm chắc mấy phần.”

”Năm trên năm, sinh tự nhiên: ba trên bảy.” Lòng Trọng Thất Lâu nặng trĩu, đút nàng nuốt một viên thuốc trơn ấm, thuốc này điều chế từ trên trăm loại thảo dược hiếm có, có tác dụng Tụ Khí Ngưng Thần và giúp giảm đau, “Ngạn Khanh, con nghĩ sao?”

”Mổ bụng.” Trầm Ngạn Khanh khép mắt, khàn giọng ra quyết định.

”Được, các con nói vài câu trước đi, ta phải đi chuẩn bị dụng cụ.” Trọng Thất Lâu vỗ mạnh bờ vai của hắn, nếu hắn không chịu được, con bé phải thế nào đây?

”Làm phiền sư phụ rồi.” Lý Minh Kỳ thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn Trọng Thất Lâu rời phòng.

Môi hơi khô, nàng hé miệng liếm, ngược lại càng khô, hai tay nâng mặt hắn lên, cố gắng cười, nàng muốn cười thật xinh, “Ngạn Khanh, đừng sợ, thiếp hứa với chàng, sẽ luôn ở cùng chàng.” Cho dù thật đã chết đi, nàng vẫn sẽ ở bên cạnh hắn, yên lặng bảo vệ.

Trái tim Trầm Ngạn Khanh nhói đau, nhìn nàng gượng hé miệng cười, tim càng nhói đau, “Kỳ Kỳ, đừng cười.” Hắn hi vọng nàng có thể kêu lên đau đớn, có thể đau khóc thành tiếng, chứ nàng đừng cố nén như thế.

Nước mắt nhỏ giọt lên tay, chậm rãi nở rộ trong lòng bàn tay nàng, mang theo nóng bỏng khiến lòng người chua xót vô lực, nàng nhếch môi cười,“Chàng là đại nam nhân đó, đừng khóc mà, tướng công, đừng khóc.”

Cúi đầu cạ cạ lên trán nàng, nước mắt mát lạnh chậm rãi nhỏ giọt, đó là đau đớn tận đáy lòng, sao hắn có thể khống chế? “Kỳ Kỳ, nàng chính là mạng của ta, thấy nàng chịu tội như thế, ta cũng đau như bị lăng trì.”

”Ngoan, thiếp không đau, không đau chút nào.” Sao Lý Minh Kỳ nhịn nổi nữa, đủ loại hình ảnh kiếp trước chạy qua trước mắt, nhớ tới hư hỏng của hắn, nhớ tới tốt đẹp của hắn, từng giọt từng giọt đều là tình yêu của hắn, Trầm Ngạn Khanh là phu quân của nàng, nam nhân chỉ dùng mạng để yêu của nàng, sao nàng có thể bỏ được mà chết đi chứ?

Hắn nói: Trời xanh Suối vàng, ta mãi theo nàng, kiếp trước kiếp này hắn chưa bao giờ thất tín.

Nam nhân này vẽ lên từng đường từng nét trong cuộc đời nàng, yêu cũng tốt hận cũng thế, tóm lại đều khiến nàng khắc cốt ghi tâm, dồn toàn bộ thế giới vào nàng.

Lúc này nghĩ cẩn thận lại, đường nét này như làm đổ nghiên mực, ban đầu xem chỉ cảm thấy ghê người, chờ khi từ từ vẩy mực, liền nhuộm thành một bộ tranh Sơn Thủy tuyệt đẹp, trong bức tranh có nàng cũng có hắn.

Hắn dùng hành động của mình khắc ba chữ Trầm Ngạn Khanh vào tim nàng, vào xương tủy nàng, vào linh hồn nàng, đó không chỉ là ba chữ đơn giản, mà là một hình ảnh đầy đặn, rõ ràng, sinh động, một nam nhân cầu xin nàng không xa không rời, xin nàng nói yêu thương.

Nam nhân này yêu nàng, cưng chìu nàng, rơi lệ vì nàng, quan tâm lo lắng cho nàng. . . Vì nàng có chết cũng cam tâm tình nguyện.

”Ngạn Khanh, chàng nói xem chàng thông minh hay ngốc vậy? Chàng nói chàng yêu thiếp đúng không? Thiếp luôn nói thiếp hận chàng, hận chàng nhất.” Lý Minh Kỳ ôm cổ hắn, dùng hết sức lực toàn thân muốn ôm hắn vào lòng, gần thêm một chút, gần thêm chút nữa, gấp gáp muốn dấn thân vào đất trời của hắn.

Trầm Ngạn Khanh không ngừng gật đầu, cằm đặt trên đỉnh đầu nàng, nhẹ giọng trả lời nàng, “Ta biết, ta biết hết, Kỳ Kỳ, ta không cần, ta chỉ mong nàng còn sống, nàng còn sống chính là bầu trời tươi sáng của ta.”

Đúng vậy, còn sống, hắn từng nói, nàng chính là bình minh của hắn, chiếu sáng âm u của hắn.

Lý Minh Kỳ hôn cằm hắn, cười, “Ngạn Khanh, đã lâu như vậy, vẫn luôn quên nói cho chàng biết, thiếp không hận chàng, thật sự không hận nữa.”

”Không, ta không muốn nghe, thà nàng cứ hận, buồn, giận, oán, Kỳ Kỳ, ta không muốn cùng nàng thanh toán hết, nàng đừng nói gì cả, ta sẽ không để nàng rời khỏi ta.” Bàng hoàng bất lực của Trầm Ngạn Khanh hiện ra rõ rệt trong con ngươi đen ướt át, vô lực trong giờ khắc này khiến hắn sống không bằng chết.

Thì ra hắn đã bất an như vậy, Lý Minh Kỳ nằm trong ngực hắn, kéo tay hắn đặt lên trái tim mình, “Đồ ngốc, thiếp vẫn chưa nói cho chàng biết, mỗi lần nói hận chàng, đều bởi vì chữ yêu quá khó để nói ra, Ngạn Khanh. . . .” Nàng nhắm mắt dùng hết sức lực toàn thân, “Thiếp yêu chàng, yêu chàng.”

Yêu đến thế, sao có thể rời đi? Nàng nắm chặt tay hắn, móng tay ghim sâu vào thịt hắn, lặp lại, “Thiếp yêu chàng, thiếp yêu chàng.”

Trầm Ngạn Khanh thất thần nửa ngày, nhắm mắt, nước mắt thành hàng, vùi mặt vào bên gáy nàng, “Kỳ Kỳ, nàng muốn ta đau cả đời sao? Đừng gạt ta, Kỳ Kỳ, nàng đừng gạt ta, không được gạt ta. Thà nàng thực sự hận ta, cũng không cần nàng giả vờ yêu ta.”

Đúng vậy, yêu hoàn toàn thật lòng, không nhiều không ít, vừa vặn hai đời, “Ngạn Khanh, mặc kệ tương lai thế nào, xin chàng hãy đối xử tử tế với con của chúng ta.”

”Kỳ Kỳ, ta sẽ không để nàng xảy ra chuyện, sẽ không.” Trầm Ngạn Khanh cọ cọ mũi nàng, hạ quyết tâm thật lớn, cho dù nàng sẽ lại hận hắn, hắn cũng cam tâm tình nguyện.

”Chàng đồng ý với thiếp trước, được không?” Thân thể nàng càng ngày càng suy yếu, nàng không biết có thể tránh thoát kiếp nạn này hay không, nếu không thể, nàng muốn an tâm ra đi, “Ngạn Khanh, gần đây thiếp luôn mơ một giấc mộng.” Trong mộng đỏ thẫm một màu, hắn đứng trong biển máu, con ngươi nhuộm vàng, chém giết vô số.

”Kỳ Kỳ, chỉ cần nàng bình an, việc gì ta cũng đồng ý.” Cho đến giờ điều hắn muốn cũng không nhiều, nếu không có nàng, thế giới của hắn cũng hỏng mất, còn sống thì có ý nghĩa gì? Đây là điều duy nhất hắn có thể cam đoan.

Lý Minh Kỳ cười khổ, khàn giọng ho khan, mí mắt nặng trĩu khó mở ra được, lại không chịu nhắm lại, bắt lấy vạt áo hắn, “Ngạn Khanh, hãy hứa với thiếp, mặc kệ lúc nào, đều phải đối xử tử tế với mình, đối xử tử tế với người khác.”

Trầm Ngạn Khanh dịu dàng lau mồ hôi giúp nàng, nghe từng lời thỏ thẻ của nàng, đau đớn không thể hô hấp. Đây là bảo vật của hắn, một mình hắn, không ai có thể cướp đi, Tử Thần cũng không được, đáy đồng tử chợt lóe qua màu vàng u tối.

Kỳ Kỳ, thế giới này lạnh lẽo đến thế, nàng không thể bỏ lại một mình ta.

Trọng Thất Lâu đẩy xe lăn từ bên ngoài vòng vào, đương nhiên nhìn thấu biến hóa của hắn, khó khăn lần này không biết là tốt hay xấu, “Doanh Doanh, con vào đi.”

”Dạ” Ngoài cửa lại bước vào một vị nữ tử áo vàng tuổi xuân xanh, tay bưng một cái khay, trên bày một cây dao nhỏ sắc bén tinh xảo, một bếp than đang cháy đỏ, một túi thuốc bột cầm máu, còn có cả một túi kim bạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.