Người đau khổ quá lâu thường không muốn buông bỏ nổi khổ đau, thế gian
chưa bao giờ thiếu kẻ cuồng si.” Lý Minh Kỳ vừa nhìn liền hiểu, hai
người chàng có tình thiếp có ý, lại cố tình tra tấn lẫn nhau, không ai
muốn lui một bước, “Trầm Ngạn Khanh, chúng ta về thôi, đừng xem bọn họ
giằng co nữa.”
”Đúng là như thế, nếu đã quên, những trả giá trước đây không phải sẽ
thành uổng phí sao? Buông bỏ, nói dễ hơn làm. Kỳ Kỳ, không ngờ nàng vừa
nhìn liền thông suốt.”
Lý Minh Kỳ cúi đầu cười cười, nàng cũng không muốn thế, không phải mỗi bước đi đều bị ép mà thành sao? “Chúng ta đi thôi.”
Trầm Ngạn Khanh mừng khấp khởi, sao lại không hiểu tâm tư của nàng, cũng không dây dưa với đề tài này thêm nữa, “Không chừng bọn họ sẽ đánh
nhau, nàng không tò mò sao?”
”Không tò mò, dù sao đây cũng là việc của bọn họ, người ngoài không nhất thiết phải rối rắm theo.” Lý Minh Kỳ lắc lắc đầu, kéo tay hắn tản bộ
dọc theo đình hóng mát.
Mặt hồ gợn sóng mênh mông bị ngọn đèn lập lòe soi sáng phát ra ánh sáng
yếu ớt, cùng ánh sao trời chiếu rọi cho nhau. Lý Minh Kỳ dựa lên ngực
hắn, ngẩng đầu nhìn trời, trời sao bao la, rộng lớn vô ngần, “Trầm Ngạn
Khanh, ánh mắt chàng như vì sao lạnh lẽo, lóe ánh sáng lạnh, khiến người rét buốt.” Nhưng nhìn sâu vào đáy mắt hắn, có thể thấy rõ được ấm áp
của riêng hắn, lại khiến nàng không biết từ khi nào đã trầm luân vào
trong đó.
”Kỳ Kỳ, linh hồn ta cũng giống như ngôi sao kia, lạnh lẽo cô đơn nhìn về cuộc sống lứa đôi trên thế gian.” Ánh trăng như vậy, cảnh tượng như
thế, sẽ sinh ra rất nhiều cảm khái, hắn cũng không ngoại lệ, suy nghĩ
cuồn cuộn trong lòng, cuối cùng thốt ra, “Kỳ Kỳ, lúc ta ép nàng phải
tuân theo, nàng có hận ta không?” Có căm thù đến tận xương tuỷ không?
Lý Minh Kỳ nghe vậy quay người, nàng nghĩ vấn đề này nhất định phải suy
nghĩ cẩn thận, phải tự hỏi lòng một chút, xem có từng hận hắn không? Vì
sao lại chịu khuất phục? Thật lâu sau, nàng hỏi yếu ớt: “Trầm Ngạn
Khanh, chàng có sợ một ngày nào đó sẽ ngủ mà không thể tỉnh lại không?”
Người bên gối là người khó đề phòng nhất, lời nàng nói rơi vào tai hắn, sao còn không rõ, “Kỳ Kỳ, ta thật chưa từng nghĩ tới.”
Ánh mắt hắn quá sâu dẫn dắt khả năng tự hỏi của nàng, đơn giản là chưa
từng nghĩ đến, “Trầm Ngạn Khanh, ta hận chàng tận xương.” Nàng không
muốn nói yêu, chỉ có thể nói hận, thế gian yêu hận gắn liền, nàng và hắn dây dưa giữa yêu và hận, chỉ cần ở cùng nhau, nói thế nào chẳng được?
Trầm Ngạn Khanh nhìn không ra vẻ mặt của nàng, hắn cũng không thể nào
hiểu được chữ hận này ẩn giấu yêu thương, nghe nàng nói thế, trong lòng
hắn mất mát đồng thời lại sinh ra ý nghĩ dĩ nhiên, tất cả đều do hắn tự
làm tự chịu, “Kỳ Kỳ, mọi việc đã diễn ra, ta và nàng đều không thể thay
đổi, ta nợ nàng rất nhiều.”
”Trầm Ngạn Khanh, nói đến nợ nần, ta nợ chàng cả đời, chàng lại chỉ nợ
ta ba chữ.” Lý Minh Kỳ mở miệng, hít không khí lạnh một hơi thật sâu,
khiến ý nghĩ của nàng lập tức rõ ràng, cũng ngăn lại hơi nước trong mắt.
Trầm Ngạn Khanh thầm thở dài một hơi, chỉ cần nàng muốn hắn liền trao
tặng, mềm nhẹ xoay vai nàng, nắm lấy hai tay nàng, cất giọng mềm dịu,“Kỳ Kỳ, thực xin lỗi.” Đồng thời cũng buông bỏ tự tôn cao ngạo, đời này
chỉ khuất phục nàng.
Khoang mũi Lý Minh Kỳ chua xót, câu xin lỗi này nói hơi muộn, muộn cả
đời, ngón trỏ đè lên môi hắn, lướt qua gương mặt như được điêu khắc của
hắn, miêu tả ngũ quan của hắn, “Trầm Ngạn Khanh, ta chấp nhận lời xin lỗi của chàng.” Từ nay về sau chàng chẳng nợ gì ta cả, chàng là nam nhân của ta, là nơi ta nương tựa cả đời. Hai tay ôm lấy eo hắn, tựa đầu chôn vào lồng ngực hắn, dòng lệ trong suốt tuôn xuống.
Có vài lời chôn trong lòng không nói mà đau, sau khi nói ra đã không còn khúc mắc, Trầm Ngạn Khanh thở dài nhẹ nhõm một hơi, than thở: “Kỳ Kỳ.”
Lòng hai người chưa bao giờ gần như thế, bầu không khí đang tốt đẹp, đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng nổ, Lý Minh Kỳ ngẩng đầu khỏi lồng ngực
hắn, có chút ngờ vực, “Ngạn Khanh, thực đã đánh nhau sao?”
Trầm Ngạn Khanh cau mày thật khẽ, thật tệ quá, hiếm khi có được giây
phút dịu dàng lại bị đánh đấm quấy rầy, dịu dàng lau nước mắt cho nàng,“Kỳ Kỳ, chúng ta về phòng, được không?” Hai người kia cũng không tốt đẹp gì, đánh khó phân thắng bại liền hào hứng dùng độc, Kỳ Kỳ của hắn đang
trong giai đoạn đặc biệt, không chịu được chút sơ sẩy nào.
Nước trong hồ bị chấn động mà bay đầy trời, mấy con cá trong hồ há mồm
vẫy đuôi trên không trung, khách dạo chơi bên bờ không ít người bị ướt
sũng, lại không dám mở miệng mắng chửi.
Trầm Ngạn Khanh cùng Lý Minh Kỳ cách khá xa không bị văng đến, “Trầm
Ngạn Khanh, chàng qua xem thử đi, ta sợ Phong Thiển Ảnh chịu thiệt.”
”Nàng yên tâm, cái gì huynh ấy cũng chịu được, chỉ không chịu thiệt.”
Trầm Ngạn Khanh không hề lo lắng, ngược lại hi vọng chuyện lớn hơn một
chút thì càng tốt.
Lý Minh Kỳ không cho là đúng, “Nếu huynh ấy không chịu thiệt, sao lại bị người bỏ mặc.” Không biết tại sao lại sinh ra chút đồng tình với Phong
Thiển Ảnh, ngay cả ánh nhìn cũng lộ chút lo lắng, nhìn thấy mà Trầm Ngạn Khanh vô cùng khó chịu. Hắn rất tức giận, lực chú ý của Kỳ Kỳ hẳn phải
dồn lên người hắn mới đúng, “Kỳ Kỳ.”
”Trầm Ngạn Khanh, chàng lợi hại như vậy, đừng để bọn họ đánh nhau.” Lý Minh Kỳ trừng mắt nhìn, vẻ mặt chờ mong.
Trầm Ngạn Khanh há há miệng, sắp xếp từ ngữ nửa ngày, cuối cùng đành thỏa hiệp, “Kỳ Kỳ, nàng quan tâm huynh ấy đến vậy sao?”
”Không phải là quan tâm đến Phong Thiển Ảnh, mà là sợ người bên ngoài chịu ảnh hưởng theo.”
”Kỳ Kỳ, nàng thật lương thiện.”
Lý Minh Kỳ hơi đỏ mặt, nói thật chỉ vì nàng muốn xem bộ dáng khi hắn ra
tay mà thôi, hiền lành lương thiện gì đó, chẳng chút liên quan!
Trầm Ngạn Khanh không muốn xuất hiện trước mặt người ngoài, trong ngực trong bụng cuồn cuộn một dòng chân khí, xoay tròn một vòng trong cơ thể, cuối cùng thoát ra, chậm rãi truyền ra ngoài, mang theo áp lực đế vương, nơi vốn ầm ĩ lập tức yên tĩnh lại,“Nếu các người làm tổn hại dù chỉ một cái đuôi cá ở đây, thì ngày mai
không cần nhìn thấy mặt trời nữa.” Đây không thể gọi là uy hiếp, bởi vì
người ta thật có thực lực này, đương nhiên cũng không thể gọi là cảnh
cáo, vậy gọi là gì? Bàn bạc? Mặc kệ là gì, tóm lại mục đích đã đạt
thành, hai người đánh nhau tối trời xám đất, rốt cục cũng dừng tay.
Tuyết Nữ thở từng hơi dồn dập, trong một phút thất thần liền bị Phong
Thiển Ảnh đến gần, dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai khống chế
nàng ta.
”Phong Thiển Ảnh, chàng buông ra cho ta.” Tuyết Nữ giãy giụa không
thoát, rốt cục vẻ bình tĩnh cũng bị đánh phá, “Chúng ta nói chuyện cho
đàng hoàng đi.”
Phong Thiển Ảnh cười mê hoặc, một tay nhấc người nàng ta lên, hung tợn
hôn xuống, nói là hôn không bằng nói là cắn, mang theo nét tàn nhẫn cắn
nuốt nàng, vẻ mặt của hắn vô cùng khác thường, khiến người ta sợ hãi,“Nàng có biết, ta muốn đặt nàng lên giường, hung hăng làm, hung hăng yêu đến mức nào không, để nàng không còn chút sức lực nào mà rời bỏ ta.” Rõ ràng lời nói hạ lưu, lại mang theo sự buồn thương khôn tả, “Ta không
thích nghe nàng giải thích.”
Hai người từ đánh biến thành ôm, từ trên bầu trời tung bay rơi xuống
đất, tóc dài của Tuyết Nữ rối tung, trên mặt có đau thương, “Thiển Ảnh,
thực xin lỗi, thiếp. . . sẽ không để lại một mình chàng trên đời, chàng
cũng đừng để lại một mình thiếp bơ vơ.”