Lý Minh Kỳ thấy hai người kia bước vào thuyền hoa, thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, hi vọng người có tình trong thiên hạ đều có thể trở thành thân thuộc. Lại nói, thiếu gã tai họa Phong Thiển Ảnh này, thế gian nhất
định sẽ thanh bình hơn rất nhiều.
Trầm Ngạn Khanh làm xong chuyện tốt, lộ vẻ chờ mong Lý Minh Kỳ khen
ngợi, mặt đầy ý cười, có chút dương dương tự đắc, nhìn mà Lý Minh Kỳ bật cười, “Ngạn Khanh, chàng khá lắm.” Kéo đầu hắn xuống, tặng một nụ hôn,
cười nói: “Ngoan, thưởng cho chàng, sau này cứ tiếp tục cố gắng.” Nói
xong nhanh chân bỏ chạy, khiến tay hắn rơi vào khoảng không.
Trầm Ngạn Khanh cười mỉm, “Kỳ Kỳ, nàng chạy chậm thôi.” Đã là người có mang mà vẫn còn nghịch ngợm như thế.
Lý Minh Kỳ ngoái đầu nhìn lại, cười nói: “Chàng đuổi theo ta đi.” Gót
sen khẽ nhún lên tay vịn hành lang, người đã phi thân mà đi.
”Nghịch ngợm.”
Hai người cười đùa ầm ĩ chạy về Quỳnh Lâu, đứng hầu bên ngoài có một vệ
sĩ áo đen. Lý Minh Kỳ nghi hoặc liếc mắt nhìn Trầm Ngạn Khanh, tiếp theo ánh mắt liền rơi lên người con hổ trắng lớn, bước nhanh vài bước qua,“Đại Bạch, sao mày lại tới đây?”
Bạch Trản vươn đầu lưỡi liếm liếm tay nàng lấy lòng, đầu dựa vào người nàng.
Lý Minh Kỳ nổi tính trẻ con, ôm cổ cưỡi lên người nó, “Đại Bạch, nếu mày dám hắt tao té xuống, tao sẽ bảo Trầm Ngạn Khanh trị tội mày.”
Bạch Trản lúc lắc đầu có chút không vui, nên biết rằng ngay cả chủ nhân
nhà mình cũng chưa từng cưỡi nó, nhưng uy nghi của chủ nhân khiến nó
không dám hành động thiếu suy nghĩ.
”Ha ha, cưỡi thật thoải mái, Đại Bạch, mau chạy.” Lý Minh Kỳ mạnh mẽ vuốt vuốt đầu nó, mặt đầy tươi cười.
Trầm Ngạn Khanh thực hết cách, lại không muốn làm cho người yêu nhà mình quá thất vọng, “Bạch Trản, đứng cho vững, không được chạy.”
Bạch Trản lúc lắc đuôi, tỏ vẻ mình đã biết, xoay người, mang nữ chủ nhân vào trong.
Lý Minh Kỳ cưỡi trên người Bạch Trản, không quay đầu lại, nói: “Trầm
Ngạn Khanh, có việc chàng cứ đi làm, ta ở cùng Bạch Trản là được.”
Trầm Ngạn Khanh nhìn theo bóng nàng vào phòng, thu lại biểu cảm, nhìn về phía vệ sĩ áo đen, nói: “Nói đi, có chuyện gì?”
Từ đầu đến cuối gã vệ sĩ áo đen đều chưa dám ngẩng đầu, chịu đựng xúc
động mướt mồ hôi trán, quỳ gối hành lễ, “Bẩm cung chủ, sư tổ xuất quan.” Trán cúi thấp, chủ mẫu dám gọi thẳng tục danh của cung chủ trước mặt hạ nhân, thật là can đảm. Chẳng những Cung chủ không tức giận ngược lại còn cười yêu chìu? Chủ mẫu nhà mình thật sự có năng lực, rất đáng tôn thờ. Về
sau hạ nhân bọn họ nên dựa dẫm vào chủ mẫu.
”Ừ.” Một từ vô cùng đơn giản đã đuổi thị vệ truyền tin đi, đồng thời truyền âm gọi Phong Thiển Ảnh và Tô Diễn, bảo bọn họ cùng đến tập hợp.
Tô Diễn vốn mang bộ dạng say rượu lười nhác, vừa nghe thấy truyền âm,
mùi rượu toàn thân tan hết, không còn chút vẻ say rượu nào, từ cửa sổ
phi thân mà đi.
Kiếm Hâm vô cùng khó hiểu, đang uống hăng say như thế sao lại bước đi rồi? “Hắn sao vậy?”
”Động kinh tập thể, ngươi không cần phải xen vào việc của bọn họ, đến
đây, chúng ta uống rượu.” Phong Nhã Tụng lộ sắc mặt châm chọc.
”Lươn ngắn lại chê chạch dài, được rồi, chúng ta cùng động kinh
đi.” Kiếm Hâm cầm bình rượu trong tay ném qua, “Uống.” Hai người không
nghe thấy chuyện ngoài cửa sổ, uống say mèm.
Còn Phong Thiển Ảnh? Đang dùng loại tư thế cao ngạo ngồi đó, ánh mắt
hung tợn nhìn chằm chằm động tác pha trà của Tuyết Nữ, sau một hồi yên
lặng như tờ, rốt cục hắn cũng không nhẫn nhịn được nữa, đè thấp giọng,
hỏi: “Sao lại đào hôn?”
”Thiển Ảnh, thực xin lỗi.”
”Hừ, nàng có biết hiện tại điều ta không muốn nghe nhất chính là ba chữ
thực xin lỗi này không?!” Một tiếng cười lạnh, châm chọc biết bao.
Tuyết Nữ chậm rãi đứng dậy, khẽ kéo áo lụa, da thịt trắng mịn lộ ra
trong không khí, vì lạnh mà co rúm lại một chút, “Không muốn nói thì làm đi, làm điều chàng muốn.”
Đồng tử Phong Thiển Ảnh co rút lại, nhìn thân thể trắng bóng trước mắt,
động lòng ư? Chẳng lẽ không động lòng? Hắn không biết, răng nanh cắn
chặt, thân thể căng thẳng như dây cung, bất kỳ lúc nào cũng có thể bổ
nhào vào chém giết.
Tuyết Nữ trần trụi bước đến, hơi thở như lan, “Thiển Ảnh, ta nợ chàng một đêm động phòng hoa chúc.”
Phong Thiển Ảnh đóng chặt mắt, ôm lấy ‘người trong lòng’ đang dựa vào
người hắn, hai tay quấn lấy eo thon chưa đầy một vòng ôm, ôm nàng xoay
người, đặt nàng dưới thân.
Tuyết Nữ nhẹ nhõm thở dài một hơi, nghĩ hắn sẽ hôn xuống, ai ngờ Phong
Thiển Ảnh cởi áo choàng khoác lên trên người nàng, không chút do dự rời
khỏi thuyền hoa.
. . . . . .
Lúc Trầm Ngạn Khanh lên lầu, Lý Minh Kỳ đang ngồi trên ghế dựa chờ hắn,
mà Bạch Trản lại ngoan ngoãn tựa vào bên chân nàng, thấy hắn vào phòng,
Lý Minh Kỳ nghênh đón, nhẹ giọng hỏi: “Trong cung đã xảy ra chuyện gì
sao?” Hẳn là phải rời đi, bằng không Quân Nho sẽ không để Bạch Trản đến
đây làm bạn với nàng.
”Nàng đừng lo lắng, không có việc lớn gì đâu.” Trầm Ngạn Khanh ôm lấy
nàng, ngón tay nghịch lọn tóc đen dài của nàng, nghĩ nghĩ, nói tiếp: “Là sư phụ xuất quan, ta phải đến thỉnh an sư phụ.”
Lý Minh Kỳ nghe vậy ngẩng đầu nhìn hắn, nàng nghe thấy trong giọng điệu
xuôi tai của hắn có chút run run, “Đây là chuyện tốt, lý ra nên vui mừng mới đúng.” Vô Trần Tử ư? Nghe mẹ nói hôn sự của nàng và Trầm Ngạn Khanh là do ông ấy se tơ hồng, hơn nữa nàng có rất nhiều nghi vấn cần hỏi. Ví như Hỏa Phượng sau lưng nàng và Phi Long sau lưng hắn,
hai người có liên quan gì với nhau hay không? Muốn biết ông ấy có biết
việc hai người Trọng sinh không, muốn biết rốt cuộc hắn luyện tập bí
quyết Cửu U phong linh có nguy hại gì hay không, có thể giống như người ngoài thường nói là không thể sống lâu, thậm chí sống không quá tuổi ‘nhi lập’ không. Muốn biết vì sao thai nhi trong bụng nàng lại hấp thu nội lực của nàng, đứa bé được sinh ra có thể khỏe mạnh không.
”Ngạn Khanh.” Lý Minh Kỳ gọi tên hắn, sau đó sửng sốt, nàng muốn nói gì?
”Ta đây, sao vậy?”
Lý Minh Kỳ lắc đầu cười, “Không có gì, chỉ muốn gọi chàng thôi, sắc trời cũng không còn sớm nữa, vẫn nên sớm rời đi thôi.”
Trầm Ngạn Khanh điểm điểm lên mũi nàng, ôm nàng vào giường, “Ngoan, nàng nghỉ ngơi sớm đi, được chứ?”
”Được.” Sau khi Lý Minh Kỳ nằm xuống, Trầm Ngạn Khanh hôn lên trán nàng, xoay người định bước đi, bị nàng kéo vạt áo, hắn có chút nghi hoặc,
nghe nàng nói: “Đi đường cẩn thận một chút, sớm quay về.” Có chút dáng
vẻ thê tử mong chờ trượng phu trở về.
Trong nháy mắt đó, Trầm Ngạn Khanh thật chẳng muốn đi nữa, muốn lên giường ôm nàng cùng ngủ.
Lý Minh Kỳ dặn dò xong liền quay lưng, để lại cho hắn một cái ót, tim
nàng đập khá nhanh, mặt cũng hơi nóng, điều này khiến nàng có chút chán
nản.
Trầm Ngạn Khanh lẩm nhẩm một tiếng ‘Kỳ Kỳ’, xoay người rời đi, lúc hắn
ra cửa, Phong Thiển Ảnh và Tô Diễn đã chờ ngoài cửa, thấy hắn bước ra,
Tô Diễn vội hỏi: “Ngạn Khanh, sư phụ sao rồi?” Vô Trần Tử không chỉ là ân sư dạy dỗ hắn, mà còn là ân nhân cứu mạng của hắn, mười mấy năm qua, hắn đã sớm yêu kính như cha.
”Đệ cũng vừa mới nhận được tin tức của Quân Nho, tình huống cụ thể, đi
rồi mới biết.” Trầm Ngạn Khanh cũng không bình tĩnh như ngoài mặt, sư
phụ là cha mẹ thứ hai của hắn, nếu nói trên đời này người hắn yêu nhất
là Lý Minh Kỳ, thì người hắn kính trọng nhất chính là sư phụ.
”Ngạn Khanh, đệ không đưa Minh Kỳ cùng đi sao?” Phong Thiển Ảnh liếc mắt nhìn lên lầu, đèn đuốc đã tắt hết.
”Đêm đen, đường núi không dễ đi, sau khi thành hôn đệ sẽ đưa nàng tới
dâng trà.” Trầm Ngạn Khanh khoát tay áo, vô cùng không muốn nàng mệt
nhọc đi theo.
Năm Ám Long vệ bảo vệ Quỳnh Lâu đều hiện thân bước ra, “Xin Cung chủ yên tâm, nơi này có thuộc hạ bảo vệ, nhất định sẽ không cho bất kỳ ruồi bọ nào bay vào.”
Ánh mắt Trầm Ngạn Khanh dừng trên năm người bọn họ, lạnh lùng hừ một
tiếng, không nói gì thêm, hô một tiếng, ba sư huynh đệ biến mất trong
bóng đêm.