Khi ánh mặt trời tinh nghịch, len lỏi vào từng ô kính nhỏ trên khung sổ, soi vào khuôn mặt thanh tú, diễm lệ của Marry. Lúc này đây, nàng chẳng khác gì một thiên thần hiền từ đang say giấc, nhưng lại không che dấu được nụ cười lạnh lẽo luôn thường trực trên môi. Chiếc đồng hồ quả lắc kêu lên chói tai, điểm 7 giờ sáng, phá tan không khí yên bình buổi sáng, nàng thức dậy. Mary nhăn mặt vì ánh nắng, vươn cánh tay trắng mịn che rèm cửa lại.
Đã từ khi nào, nàng ghét mặt trời, chỉ biết ẩn mình trong bóng đêm, có lẽ chỉ muốn che giấu nỗi cô đơn từ sâu thẳm trong tim.
Cánh cửa phòng được mở ra, nàng bước ra khỏi phòng, đi thẳng xuống phòng ăn. Hạ nhân đều cung kính, kiên nhẫn chờ nàng chọn món. Marry, lật quyển sách nấu ăn. Bên trong toàn là những cao lương mĩ vị, chỉ có mình nàng thưởng thức. Một hồi lâu, giọng nói âm lãnh vang lên:
-Bánh Tiramisu, café Espresso.
-Vâng! Nhưng café Espresso, chúng tôi thực chưa nghe bao giờ?
Nàng nhíu mày, kêu người hầu gọi Rodey. Từ hôm qua, nàng thật sự không thể quên được hương vị tuyệt vời của loại café này. Rốt cục cũng chỉ có Rodey hiểu nàng, rốt cục cũng người thân cận bên nàng cũng chỉ có thể là Rodey.
-Công chúa điện hạ, chào buổi sáng!
-Espresso.
-Tôi vẫn còn rất nhiều.
Rodey cười ôn nhu, trong lòng vui vẻ, rốt cục, loại café đã làm nàng say đắm. Loại café này, phải mất rất nhiều thời gian, anh đích thân trồng tại một khu vườn trong kỳ kiểm tra. Không sao, anh không thấy vất vả, cũng không muốn cho cô biết café là do anh trồng. Chỉ cần nàng thích, chỉ cần nàng vui vẻ, dù là đau khổ tột cùng, mất đi mạng sống này chăng nữa, anh đều mỉm cười đồng ý, tình nguyện làm cho nàng. Thậm chí, nếu có một ngày cả thế giới quay lưng lại với nàng, anh sẽ vẫn tin tưởng, ủng hộ nàng, bởi vì lí do duy nhất: Anh yêu nàng.
-Hôm nay, công chúa ăn gì vậy?
-Bánh Tiramisu!
-Được! Tôi sẽ làm cho công chúa thưởng thức!
Nàng lãnh đạm, không đồng tình, cũng không bài xích, chỉ thong thả đứng dậy, quay người đi thẳng ra cửa.
_ Bữa sáng tại cung điện _
Rodey đã làm xong bánh. Loại bánh ngọt mà lúc còn nhỏ, mỗi khi nàng chán ăn những thứ đồ lạ mắt, nàng đều nũng nịu đòi anh làm bánh. Tiramisu, chiếc bánh chứa đầy kỉ niệm đẹp. Tiramisu là một loại bánh ngọt tráng miệng rất nổi tiếng của nước Ý. Cái tên "Tiramisu" được hiểu theo nghĩa là "Nhặt tôi lên". Bánh là một sự kết hợp hòa quyện giữa hương thơm của cà phê, rượu nhẹ và vị béo của trứng cùng kem phô mai. Giống như nàng, mềm mại và ngọt ngào, nhưng lại xa cách khiến người ta không thể chạm vào, tựa như hình tượng thánh nữ, thu hút ánh nhìn của mọi người, nhưng lại không thể cảm nhận được, không một chút cảm giác nào là thật!
Marry ngồi tựa mình trên ghế, mắt xanh lam sâu thẳm, thật thâm sâu, thật kín đáo, nhìn chiếc bánh Tiramisu đặt trên bàn. Tay mịn màng cầm tách café nhấm nháp từng nhụm, khí chất từ người tỏa ra cao quý, có khí thế áp bức người khác
-Công chúa điện hạ, bữa sáng đã sẵn sàng!
Nàng vươn tay, cầm chiếc con dao, cắt từng miếng, cảm nhận vị tan ngọt ngào trong miệng. Ánh mắt lạnh lùng, chợt có tia dịu dàng nhìn về phía Rodey. Rodey thấy được Marry đang nhìn mình, buột miệng trêu đùa một câu:
-Công chúa điện hạ, một câu cảm ơn khó vậy sao?
-Ý anh là gì? Nói ta sẽ cảm ơn anh vì cái bánh này chắc?
-Tôi thấy công chúa ăn rất ngon miệng mà!
Marry đặt dĩa xuống, tay chắp vào nhau. Ánh mắt phát ra tia quỷ dị kinh người, giọng nói lạnh lẽo vang lên
-Quả thực ngon miệng! Nhưng anh thích ta cảm ơn sao?
-Tôi thực rất mong muốn!
-Anh làm việc cần người khác phải báo đáp ư?
-Tôi không có ý này!
-Được! Người đâu, mau đưa Rodey đến cung “ Rila”, cho nữ nhân tới cảm ơn .
Rodey lạnh sống lưng, có ngu cũng biết, nàng có ý sai nữ nhân tới cường bạo anh. Rodey cười gượng gạo, vẻ mặt nhăn nhúm đến khó coi. Quả thật, hôm nay anh ăn phải gan hùm, mới dám đối chất với công chúa. Phen này, anh toi rồi… Không khí lạnh lẽo đối lập hẳn với không khí ấm áp bên ngoài. Cánh cửa nhà ăn bật mở, một dáng người anh tuấn bước vào, hạ nhân cung kiến chào:
-Tiên sinh Eriol!
Ánh sáng ấm áp len lỏi qua lớp cửa kính dày, ánh sáng chiếu lên hình dáng một thanh niên. Loại ánh sáng mộng ảo như biến gương mặt của hắn giống như một bức tranh thủy mặc chậm rãi lan tòa, hình dáng mơ hồ…
Mái tóc gọn gàng khéo léo, khuôn mặt anh tuấn ôn nhã, trên người là chiếc áo sơ mi cắt may rất vừa người, quần dài bao lấy hai chân thon dài khiến cho dáng người Eriol càng thêm cao lớn, tràn ngập vẻ nam tính quyến rũ.
-Eriol, ngươi đến đây có việc gì?
-Công chúa điện hạ, hôm nay trời đẹp thật!
-Nói vấn đề chính!
Eriol không dám vòng vo, tâm lí lo sợ nàng nổi giận lại tống hắn vào cung “ Rila” kêu nữ nhân cường bạo, cuộc đời “xử nam” của hắn chấm dứt tại đây. Lần đầu tiên của hắn, sao lại để nữ nhân cường bạo được? Mà hắn lại càng mất mặt, đường đường nam tử hán rạng ngời, lại nằm dưới thân nữ nhân rên rỉ, không biết chừng lại mang thai con của họ! Chết tiệt, hắn nghĩ lệch đi đâu vậy? Hắn phải nằm trên, thực hiện đúng nghĩa vụ của một nam nhân chớ!
-Tôi muốn xin công chúa, đi dạo!
-Còn muốn mời ai, nói!
-Tiểu thư Anna.
Marry nhìn Rodey, ánh mắt cương nghị, lộ vẻ không vui, nói nhanh:
-Rodey, mau đi chuẩn bị, nửa giờ nữa chúng ta xuất phát!
-Vâng! Tôi đã rõ.
Rodey nhanh chóng bước ra khỏi. Trong lòng nhẹ hẳn đi. Ánh sáng vẫn tinh nghịch len lỏi đâu đây.
_ Phòng của Marry_
Sau khi ngâm mình trong bồn nước tắm đầy thảo dược được tinh chế từ hoa oải hương, người nàng cư nhiên lưu lại mùi hương nhẹ nhàng. Vì hôm nay sẽ dã ngoại, ngắm cảnh trong vườn, sẽ hoạt động nhiều, nên nàng chọn một bộ quần áo chất liệu da màu đen, ôm sát thân thể, đường cong trên thân thể hoàn mĩ cứ thế mà hiện ra. Lại khoác chéo vai một chiếc túi da cá hồi nhỏ, trong được vài hộp thuốc quý, kịp thời sơ cứu khi bị côn trùng độc, hay rắn độc cắn. Mái tóc dài đen mượt, ngập mùi hương hoa quỳnh, được cột gọn gàng bằng dây buộc tóc hồ điệp đính đá nhỏ lấp lánh. Cuối cùng là đi đôi giày da màu đen nốt. Nàng đã sẵn sàng cho cuộc dã ngoại.
Marry nhẹ nhàng bước xuống cầu thang, đi thẳng tới cửa chính điện. Hạ nhân cùng Rodey đứng thành hai hàng, cung kính chờ đợi nàng. Đối ngược với cảnh nghiêm trang bên đây, một góc khác, cạnh khóm hồng xanh tươi đẹp, rung rinh trước gió, Eriol cùng Anna đang trò chuyện vô cùng thân thiết. Marry giương đôi mắt sáng trong như ngọc lưu ly, lười nhác nói:
-Rodey, chúng ta đi thôi!
-Vâng! Công chúa điện hạ.
Từ phía xa, nghe tiếng ô tô chuyển bánh, Eriol cùng Anna cười thật tươi, nắm tay nhau chạy về phía trước. Bốn người họ, không sinh cùng ngày, cùng tháng, tuổi tác cũng khác nhau, địa vị thì lại càng khác biệt…nhưng hôm nay lại cùng nhau đi chơi!
_Rừng hoàng gia_
Xe vừa tắt máy, Rodey đã nhanh chóng mở cửa xe, cung kính mời nàng xuống. Bên xe của Eriol cũng thấy vậy mà xuống theo. Một khu rừng rộng lớn, thu vào tầm mắt. Rừng rậm rạp, hội tụ nhiều loại cây, từ cây rẽ chùm, rẽ cọc….thân leo, thân bò….,ưa nắng, không thích nắng, đều có cả. Gió thổi nhè nhẹ đưa mùi hương sen Tịnh Đế trong hồ bay xa. Ai cũng muốn tận mắt thấy sen Tịnh Đế, loại sen tuyệt đẹp này, nhưng đáng tiếc. Hơn bốn năm trước đây, nàng đã ra lệnh cấm, không có lệnh, bất cứ ai cũng không được vào.
Sen Tịnh Đế, đến từ vùng Trung Á và Tây Á. Sen Tịnh Đế có các loại như “Song tôn hai đầu”, “Cửu phẩm đài sen”, “Tứ phía bái Quan Âm”, cũng có loài trên đài đến mười ba hoa sen, nhưng một đài hai bông như trong hồ sen kia là hàng cực phẩm. Trong số hàng ngàn vạn loài sen, loài sen này là trân phẩm quý hiếm vô cùng. Hai bông hoa trên một đài sen, dễ dàng tạo nên một hình ảnh hết sức kỳ diệu. Từ cổ chí kim, đối với tất cả mọi người, hoa sen Tịnh Đế biểu trưng cho sự cát tường, dấu hiệu vui mừng, thiện lương, hóa thân của sự xinh đẹp. Trong các loài sen khác, sen Tịnh Đế được coi như là thể biến dị di truyền. Trên thực tế, nó chỉ có hai hoa, các hoa này trên cùng một đài sen nở ra hai bên. Vì vậy, có người cũng gọi là nó là loài hoa của tình yêu vợ chồng.
Trên hồ sen rộng lớn thoảng qua một làn gió nhẹ, lay động cánh sen, giống như tản ra từng đợt trong nước, mang đến mùi hương nhè nhẹ. Chắc hẳn có người chăm sóc cẩn thận vô cùng, bằng không làm sao có thể tươi tốt, sinh sôi nảy nở đẹp đến như vậy.
Chỉ là, hồ sen Tịnh Đế trân quý đến nhường ấy, chủ nhân của nó sao lại vứt bỏ? Tại sao nàng lại không cần nó nữa?
Anna chạy vội đến bên Marry. Ánh mắt có phần ngập ngùng, thẹn thùng. Hôm nay, Anna vẫn dịu dàng, mặc một chiếc váy hồng có đai, ôm sát vòng eo, cổ áo hình tròn, tôn lên cái cổ dài trắng nõn nà. Đôi tay trắng trẻo, cầm hai bên vạt váy, nhún người nhẹ, giọng thánh thót vang lên:
-Công chúa điện hạ, Anna kính chào người!Cảm kích người, cho tôi tham gia cuộc dã ngoại này
Marry gật đầu vẻ hài lòng, nhìn Anna cười cượt, lại phóng tầm mắt về phía cây táo chín. Quả chín trên cây treo lủng lẳng, lại căng mọng, chỉ chờ người ta hái xuống. Đôi lông mày nhíu lại vẻ suy nghĩ. Sau đó, giọng nói lãnh đạm, trầm thấp phát ra:
-Tiểu thư đã cảm kích ta như vậy…
-Thật cảm kích người, công chúa điện hạ!
-Chi bằng thể hiện bằng hành động đi!
-Công chúa có gì sai bảo?
-Ta muốn ăn táo!
-Để tôi sai hạ nhân lấy cho công chúa!
-Không cần!
Nàng phất tay, đưa ánh mắt sắc bén về phía Anna, đôi môi nhếch lên thành một đường cong quyến rũ, ngón tay chỉ về phía cây táo lúc nãy, chậm rãi nhả từng chữ!
-Tiểu thư trèo lên cây, hái táo cho ta ăn.
Marry vừa dứt lời, Anna tái xanh mặt. Chiếc váy này, hôm qua cô mới đặt may từ thợ may giỏi nhất xong, với lại, chân yếu tay mềm như cô, sao có thể trèo cây cho được! Lại còn là nữ nhân nữa, nếu đồn ra ngoài, hình tượng dịu dàng, đáng yêu của cô còn đâu? Eriol bên cạnh nhăn mặt, bất mãn lên tiếng:
-Công chúa, người!
-Có gì bất mãn sao?
-Công chúa điện hạ, không cần phải làm khó tiểu thư Anna. Tôi sẽ trèo lên!
-Ta không bảo người, ta nói Anna! Im miệng.
Eriol không nói gì nữa. Ánh mắt đẹp đẽ nhìn Marry đầy oán hận. Người Anna run cầm cập, miệng lắp bắp nói:
-Eriol tiên sinh, tôi sẽ cố gắng!
-Rất tốt! Tiểu thư Anna, ta sẽ chờ ăn táo của cô!
-Công chúa điện hạ, người thật quá quắt!
Ánh mắt nàng sắc bén như một con dao, nhìn thẳng vào người vừa thốt ra câu nói xúc phạm vừa rồi! Eriol lạnh sống lưng, nhưng vẫn cố tỏ ra kiên định, đầy căm phận nhìn nàng. Marry ghé sát gương mặt xinh đẹp của mình với khuôn mặt điển trai của Eriol. Hương thơm quyến rũ của nàng, thoáng chốc vây quanh hắn. Nàng nhẹ nhàng nói đầy uy hiếp, như con dao sắc nhọn, chém vết thương ngọt sớt, sau đó là cơn đau kéo dài:
-Eriol, ngươi muốn vào cung “Rila” sao?
-Tôi…
-Liệu mà kiềm chế bản thân, nếu không…Mạng ngươi còn chưa chắc đã giữ được, đến lúc đó, đừng trách ta ban người con gái của ngươi cho nam nhân khác sử dụng, hành hạ đến chết. Sau đó, con đường trở về với đất mẹ, hẳn là nhanh hơn người bình thường nhỉ?
-Công chúa! Người dám!
-Khi không chắc chắn, ta có dám làm hay không thì đừng khiêu khích tính nhẫn nại của ta. Có gan, ngươi cứ thử!
Sau đó, nàng xoay người, điềm nhiên ngồi xuống chiếc ghế, đặt đối diện bàn ăn dưới gốc cây cổ thụ. Lạnh lùng ra lệnh:
-Rodey! Anh có hai việc!
-Xin công chúa cứ sai bảo!
-Thứ nhất: lấy đồ cho Anna mặc, chuẩn bị đầy đủ dụng cụ để hái táo. Thứ hai: Lấy về đây một giỏi cà chua, loại chua nhất đó!
-Vâng!
Rodey nhanh chóng đi làm việc, anh sẽ không thắc mắc nàng làm gì. Bởi anh biết, nàng làm gì cũng có lí do rõ ràng…