Ác Quỷ

Chương 4: Chương 4: Dã Ngoại Trong Rừng. ( Phần 2)




Rodey không nói ra nhưng trong lòng anh thật nhiều suy đoán công chúa làm việc này rốt cục là lí do gì? Mặc dù anh luôn biết nàng làm việc gì cũng luôn thận trọng suy nghĩ, chưa bao giờ gây họa lung tung… Hai thuộc hạ của Rodey, cung kính nhìn chủ mình ưu tư mà thắc mắc:

-Rodey, ngài thật mệt mỏi lắm sao?

-Ta không mệt! Chỉ cần công chúa vui vẻ, bảo ta làm gì cũng được!

-A~ Ngài thật tận tâm nha! Qua nhiều năm vẫn không quên được bóng hồng nhan kiều diễm!

-Bậy bạ! Cái gì mà không quên chứ! Chủ nhân của chúng ta tốt như vậy. Sao lại tận tâm làm việc cho “Ác Quỷ” chứ?

-Jonh, ta không cho phép ngươi gọi công chúa như vậy! Mau cùng ta đi kiếm cà chua! Dan, ngươi mau chóng đi chuẩn bị dụng cụ hái táo cho tiểu thư Anna.

-Vâng!

Một mình Marry ngồi bên hồ sen Tịnh Đế. Tịnh Đế vẫn tinh khiết, vẫn dịu dàng, vẫn một lòng không thay. Chỉ thầm mong, chủ nhân của nó cũng không thay đổi. Trong đáy mắt nàng lộ tia đau thương. Hình ảnh ấm áp đó lại hiện ra…Nàng cùng nam nhân cười cười, nói nói, tâm tình cũng rất tốt! Marry nở nụ cười thánh khiết, thơ ngây nhìn nam nhân bên cạnh, đáy mắt tràn ngập vẻ yêu thương vô tận… Lại một cảnh khác hiện lên, cánh mũi lại xông lên mùi của máu tươi…Marry lắc lắc đầu, trái tim đau đớn từng đợt. Một giọng nói ôn nhu vang lên:

-Công chúa điện hạ! Thuộc hạ đã làm theo yêu cầu của người!

-Rodey, anh nói xem, ta có vui vẻ không?

Đôi mắt đen tuyền của Rodey, mờ ảo nhìn người con gái trước mặt mình. Nàng là đang đau đớn ư? Trái tim nàng đang rỉ máu sao? Anh thật sự cũng cảm nhận trái tim mình vì thế mà rung lên từng hồi đau nhức. Anh muốn ôm nàng thật chặt vào lòng, nói cho nàng biết, anh thực yêu nàng. Nói cho nàng biết, anh sẽ bỏ mặc tất cả chỉ cần mình được bên cạnh nàng,ngay cả khi, một ánh mắt,một nụ cười của nàng chưa bao giờ tận tâm dành cho anh. Lại càng muốn nói rằng, nàng sẽ thật vui vẻ, không cô đơn, bởi vì sau khi nàng đau đớn, hãy nhớ rằng, luôn luôn có Rodey trung thành chờ đợi nàng…Yêu nàng!

-Anh cũng cho rằng, ta đáng thương sao?

-Không!

Marry quay đầu lại, đau đớn nhìn anh! Miệng nở nụ cười lạnh lẽo, đùa cợt chính bản thân mình! Nàng quả thực điên rồi, mới đem vấn đề điên rồ này đàm đạo với anh…Nhưng thật sự trái tim nàng đang tan nát, nó lại đau nhức, khi đứng trước hồ sen Tịnh Đế này!Một giọt lệ nhỏ nhoi, tinh tế rơi xuống… Marry chậm rãi đi về phía trước, lãnh đạm lên tiếng:

-Rodey, chúng ta đi xem Anna hái táo.

-Tuân lệnh!

Đứng trước cây táo cao lớn, một dáng người nhỏ bé mặc áo thun nâu. Tay trái cầm giỏ táo, tay phải cầm gậy hái táo. Khuôn mặt tái mét, run sợ, cánh môi mềm mại bị răng cắn chặt… Anna quả thực sợ hãi. Khiến cho nam nhân anh tuấn bên cạnh cô đau lòng, lo lắng, cô phải chịu ủy khuất! Eriol thầm nghĩ, hận cái người ngạo mạn đó, muốn làm gì thì cứ nhằm vào hắn, việc gì phải động đến nữ nhân của hắn. Nghĩ đến đây, hắn chỉ hận không thể một kiếm đâm chết nàng.

-Eriol, ở bên đây có kiếm. Bất mãn gì cứ đâm một phát cho xong!

-Công chúa…

Giọng nói âm lãnh vang lên khiến người khác khiếp sợ. Eriol giật mình, không ngờ nàng lại đoán được cả suy nghĩ của mình. Anna thì lại càng lo sợ, tay chân run lẩy bẩy. Cảm nhận được điều đó, Eriol ôm Anna vào lòng trấn an cô, ánh mắt căm phẫn nhìn Marry, nói:

-Công chúa điện hạ, người phải ép chúng tôi đến cùng đường vậy sao?

-Ta ép ngươi đến đường cùng? Khi nào?

-Người thừa biết, tiểu thư Anna sợ độ cao.

-Anna,cô sợ độ cao?

Marry giương đôi mắt xanh thẳm, mỉm cười quan tâm Anna. Lại chủ động đi tới trước mặt Anna, cầm tay tha thiết, lại giả bộ tiếc nuối nhìn Anna, như một đứa trẻ bất lực nhìn cây kẹo đến miệng mà còn bị rơi xuống đất. Anna mấp máy môi mấy lần mới nhẹ nhàng đáp lời:

-Công chúa. Tôi nhấn định hái được táo!

-Vậy là không sao rồi phải không, Eriol?

-Tiểu thư Anna, cô…thật không sao chứ?

Anna mỉm cười dịu dàng, nhìn Eriol. Nhưng vẫn không thể hoàn toàn che dấu sự lo sợ trong lòng. Marry cùng Rodey, thư thái ngồi uống trà đàm đạo. Nàng nâng tách Espresso, đưa lên miệng, từ từ cảm nhận, hương vị nồng đậm lan tỏa trong miệng. Loại café say đắm lòng người như vậy, cách trồng và chế tạo có khó không? Đáy mắt nàng, hiện lên một tia khó hiểu.

-Công chúa điện hạ! Ngươi có điều gì muốn hỏi tôi sao?

-Loại café này, được chế biến như thế nào?

-BÍ MẬT.

-Gần đây, anh thật biết đùa!

Nàng nở nụ cười thật lạnh lẽo. Anh vẫn là không thể thấy được nụ cười tuyệt đẹp đó. Có lẽ, anh cũng chẳng thể nào có được tình cảm của nàng. Anh chẳng thể làm gì cho nàng vui, chỉ có thể đứng bên cạnh, yên lặng lắng nghe tâm sự của nàng,thầm lặng yêu thương nàng.

-Rodey, anh sẽ ở bên cạnh ta mãi sao?

-Vâng! Sẽ mãi mãi, nửa bước không muốn rời xa người.

-Anh rất ngốc!

-Rodey tôi, nguyện vì công chúa mà làm mọi việc, thậm chí không cần tính mạng này!

-Nói anh ngốc đúng là không sai. Anh xem, anh chết rồi còn chết cùng ta được không?

Bên ngoài, truyền vào trong phòng an tĩnh, một thanh âm khó nghe. Eriol, thét lớn, đầy đau đớn, nhìn cánh tay Anna có một vết thương dài. Do cô trong lúc trèo xuống, đã để cành cây làm thương tay. Marry chưa kịp khản ứng, đã thấy cánh cửa bị đẩy ra thô bạo, Eriol xông thẳng vào, lớn tiếng:

-Công chúa, người muốn giết chết tiểu thư Anna sao?

-Eriol, cậu không được vô lễ với công chúa!

-Ta làm sao? Một con chó như ngươi thì đừng lên tiếng!

-Cậu…

Marry vẫn thản nhiên uống café. Đôi tròng mắt xanh lục lạnh như hàn băng cũng đã bắt đầu bùng lên lửa giận, không khó để nhìn ra sự không vui cùng phẫn nộ. Hắn dám xúc phạm người thân cận của nàng ư?

-Anna! Cô không sao chứ?

-Tôi không sao! Công chúa, đây là táo mà tôi hái được, người mau ăn đi!

Nàng không thèm liếc nhìn những trái táo một cái. Trực tiếp bảo người mang vứt đi. Chứng kiến hành động của nàng, Eriol không khỏi tức ói máu, hận mình không đủ can đảm tiến lên cùng nàng đấu lực, mà chỉ có thể sử dụng cái miệng mà nói những lời cay độc với nàng:

-Người thật độc ác! Anna đã làm hết sức mình mới có được thành quả như vậy. Người lại nhẫn tâm nói đem đi bỏ… Người… đúng là ác ma, lấy sự đau khổ của người khác làm niềm vui cho mình. Cả đời này, công chúa cũng đừng mong được người khác yêu thương…

Marry tức giận, đôi tay nắm chặt, ghé sát khuôn mặt mình vào bên trái Eriol, nhỏ giọng, nói những lời mà chỉ anh mới nghe được:

-Nhà ngươi ngày càng to gan! Quên mất giá trị nhỏ nhoi của mình rồi à? Có cần ta cho nữ nhân tới nhắc nhở ?

-Công chúa, tôi thực xin lỗi…

-Không cần che giấu, bất mãn thì cứ nói ra…

-Tôi không dám.

Đám hạ nhân tiến tới, dựa theo ánh mắt của nàng mà làm việc. Lắc đầu bất lực nhìn tiểu thư Anna xinh đẹp đau đớn mà lòng chua xót, căm hận công chúa ác ma…

Bữa trưa được diễn ra êm đẹp. Trên bàn thịnh soạn rất nhiều món ăn đủ mùi, đủ vị, bắt mắt nhất là đĩa táo chín mọng, vỏ bóng, lên tiếng mời gọi mọi người. Eriol tao nhã,cầm quả táo đưa lên miệng, nhẹ nhàng cắn một miếng. Không có cảm giác ngọt ngào, cũng không thơm mùi táo. Một chất lỏng màu đỏ, sền sệt, chảy trong miệng, có vị lợ… Lẽ nào, táo có vấn đề? Rõ ràng là Marry sai hạ nhân lấy mà, làm gì có chuyện chất lượng kém như vậy! Hơn nữa Marry vừa ăn thôi mà! Marry thích thú nhìn khuôn mặt nhăn nhó vì mùi vị của cà chua mà cười lạnh. Rodey cũng hả giận phần nào, cung kính ra mặt, đặt đĩa cà chua chín mọng trước Eriol, nói:

-Eriol, cậu thích thì ăn hết đi! Táo quả rất ngon!

-Đúng vậy! Cậu ăn hết đi!

Marry tiếp lời…Mỉm cười yêu kiều nhìn cảnh đau khổ trước mặt….Eriol vì nể Marry mà cố nuốt hết vô bụng. Thậm chí, hắn cố chịu đựng, xém chút nữa đem lưỡi của mình cắn nát, cũng không nuốt nổi cái thứ kinh dị này.

Chuyến dã ngoại kết thúc.

_ Thư phòng Marry_

Hôm nay quả mệt mỏi…Dưới ngọn đèn thủy tinh lấn át đi vẻ huyễn hoặc, sắc xanh thẳm xung quanh phối hợp thật hài hòa. Toàn bộ căn phòng tựa như một thế giới cổ tích mộng ảo. Giữa phòng ngủ là chiếc giường đế vương to lớn. Khung giường bằng vàng được chạm khắc hoa văn rỗng, ga giường màu lam ngọc bích được trải từ đầu đến tận chân giường… Trên chiếc giường thoải mái, Marry nhẹ nhàng nhắm hai mắt. Có lẽ do giường quá lớn nên Marry nằm trên đó trông lại càng nhỏ bé hơn. Nằm giữa giường nàng trông như một con búp bê quá mức bé bỏng khiến người ta không khỏi thương tiếc.

Cặp mắt trong như nước giờ đã được hàng lông mi dài che kín. Thân mình nàng mềm mại, cả người đều tỏa ra hương thơm rất riêng, nồng đậm mà lại mê người vô cùng.

Ánh đèn xinh đẹp chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn. Nàng xinh đẹp như một mỹ nhân ngư trong thế giới cổ tích…. Rodey nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, không nghĩ tới lại thấy được nàng lúc mềm yếu như vậy. Anh thật đang kìm lòng, không có ý nghĩ đen tối. Nhưng thôi đi, anh cũng là một người đàn ông, nàng ngủ trông quyến rũ như vậy…anh… Rốt cục không làm chủ được mình mà tiến tới, ánh mắt bị đôi môi đỏ mọng, khẽ cong lên của nàng kích thích…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.