Ách Nô

Chương 34: Chương 34: Tâm tư thầm kín




Tiểu Nhiễm kìm lòng không đậu dùng hai tay ôm cổ Tây Tường Liệt, yên lặng nhắm hai mắt.

Nhớ hắn, không có lúc nào là không nhớ tới người hiện tại đang cùng mình da thịt thân cận.

Nó thương hắn, dùng tất cả những gì mình có toàn bộ đều đem đi thương hắn.

Tiểu Nhiễm không biết tại sao Tây Tường Liệt lại đến nơi này cùng nó hoan ái, nếu là vì Vương gia tưởng nhớ thân thể của chính mình, vậy cứ cho hắn đi.

Vương gia, ngươi có biết ta có bao nhiêu khổ sở không?

Thời điểm ngươi nói ta là người của ngươi, thời điểm ngươi nói ngươi yêu ta, ta cảm thấy mình chính là người hạnh phúc nhất trên đời. Nhưng khi ngươi nói ta cướp đoạt cái gì đó của người khác, vì ta cầm trâm của Tứ phu nhân mà đối với ta tức giận, ta lại có nhiều tự ti, nhiều đến không chịu nổi.

Ta biết ta không nên ghen tị với Tứ phu nhân, chính là ta không quản được lòng mình. Lúc ngươi hiểu lầm ta, lòng ta tràn đầy thất vọng cùng thống khổ, nguyên lai ngươi vẫn xem ta như thế.

Nếu ngươi thích Tứ phu nhân như vậy, lúc trước tại sao lại hàng đêm đến phòng ta, cùng ta sớm chiều ở chung? Ta đây cũng sẽ không có tâm tư lầm tưởng rằng người ngươi yêu chính là mình, ta cũng sẽ không rước về cho bản thân nhiều đau khổ đến thế……

Hiện tại, ta ở trong mắt ngươi chính là một kẻ chuyên bắt nạt người khác, đoạt đồ của người khác còn không nhận sai, là người vì giận dỗi với ngươi mà nằng nặc đòi trở về làm hạ nhân…

Chính là ta cũng không muốn giải thích gì cả, đây vốn là cuộc sống của ta, ta thích cuộc sống như vậy, tuy rằng đã không có ngươi bên cạnh……

“Hô……”

Phát tiết một phen, Tây Tường liệt nằm lên người Tiểu Nhiễm thở dốc, vừa mới hoạt động vô cùng kịch liệt mất sức khiến hắn phải nằm thở hồng hộc một lúc lâu.

Như nhớ ra cái gì đó, Tây Tường Liệt đột nhiên nhỏm dậy, ngẩng đầu nhìn người dưới thân. Vừa nhìn xong, hắn đã bắt đầu thấy hối hận .

Nhiễm Nhi bị hắn tra tấn giống như chỉ còn một hơi thở, khuôn mặt cùng hai bên thái dương nó, tất cả đều nhễ nhại mồ hôi.

Tây Tường Liệt cẩn thận từ trong cơ thể nhỏ bé của Tiểu Nhiễm lui ra ngoài, giúp nó khép lại hai chân, sau đó kéo nó ôm vào lòng.

Cảm giác người trong lòng đã gầy ốm đi rất nhiều. Tây Tường Liệt thoáng dùng lực, đem Tiểu Nhiễm càng ôm sát.

“Nhiễm Nhi, trở về đi, Nguyệt Tiên Cư vẫn còn để lại cho ngươi.” Tây Tường Liệt dùng mặt cọ vào Tiểu Nhiễm, nhẹ nhàng nói với nó.

Hai hàng lông mi của Tiểu Nhiễm khẽ run rẩy, nhưng vẫn như cũ khép chặt hai mắt, Tây Tường Liệt thấy vậy càng thêm quyết tâm.

“Đêm nay ta ở lại đây cùng ngươi, ngày mai ta liền mang ngươi trở về.”

Tiểu Nhiễm mở hai mắt ra, hơi nước phủ đầy con ngươi đen láy ở trước mặt Tây Tường Liệt có lực hấp dẫn rất mạnh.

“Xảy ra chuyện gì?” Tây Tường Liệt hỏi.

Tiểu Nhiễm ngồi dậy, kéo Tây Tường Liệt tay viết:

Ta không quay về.

Tây Tường Liệt cũng ngồi dậy theo: “Tại sao không theo ta trở về? Ngươi ở trong cái nơi sơ sài này sao ta có thể an tâm?”

Tiểu Nhiễm lăng lăng nhìn Tây Tường Liệt, lặng lẽ quay lưng xuống giường.

“Nhiễm Nhi……”

Một ôm ấm áp từ phía sau ập tới, đem Tiểu Nhiễm ôm thật chặt.

“Được rồi, ta nhận thua, ngươi không cần dùng phương thức này khiến ta bực mình, ta chịu không nổi.”

Tiểu Nhiễm khẽ động thân mình.

“Ta không muốn thấy ngươi ở nơi này, thời tiết lạnh, căn phòng này cũng lạnh như băng. Ta cũng không muốn nhìn ngươi mỗi sáng phải dậy sớm làm việc, y phục lại rất phong phanh . Còn có, ta lại càng không muốn ngươi hoàn toàn đem ta trở thành chủ tử của ngươi, còn coi như không nhìn ta.”

Trong lời nói của Tây Tường Liệt tràn đầy sự bất đắc dĩ bi thương: “Nhiễm Nhi, đừng như vậy nữa, đừng giận dỗi nữa.”

Trong nháy mắt khối băng trong lòng tưởng như đã tan chảy phân nửa, Tiểu Nhiễm quay đầu lại nhìn hắn.

“Vụ việc Yến Nhi ta sẽ không tiếp tục truy cứu, chỉ cần sau này ngươi đừng làm thế nữa là được. Ngươi muốn cái gì hãy trực tiếp nói với ta, ta thứ gì cũng có thể mua cho ngươi. Đừng tùy tiện đi tìm Yến Nhi gây phiền toái nữa, kỳ thật nhiều lúc ta cũng không quản nổi nàng.”

Động tác xoay người vừa thực hiện được một nửa đã ngừng lại, giống như bị ai đó đổ cả chậu nước đá vào người, Tiểu Nhiễm đột nhiên cảm thấy rất muốn cười.

Từ bao giờ nó lại trở thành cái loại hung hăng càn quấy ngang ngược, biết gây phiền toái cho người khác? Nó ngay cả nói cũng không nói được, vẫn luôn thực cẩn thận, đối với mỗi người đều rất lễ phép, sợ làm ra cái gì khiến cho người khác phiền chán, làm cho người khác sinh khí.

Nó chính là một kẻ câm nhút nhát như vậy, từ lúc nào trong mắt người khác lại trở thành một người không thể dây vào?

Tây Tường Liệt còn nói: “Trong khoảng thời gian này ta vẫn bỏ mặc Yến Nhi, không có nhiều thời gian ở cùng nàng, nàng trong lòng nhất định sẽ rất khổ sở. Cho nên cây trâm kia ngươi đừng giành với nàng, ngày mai ta sẽ kêu người đi mua một cái khác cho ngươi.”

Chính là ta một chút cũng không thích cây trâm đó……

“Nhiễm Nhi?” Tây Tường Liệt phát hiện Nhiễm Nhi vẫn không có động tĩnh gì, không khỏi có chút buồn bực.

Đường đường một Vương gia như hắn phải hạ mình đi dỗ dành người khác đến mức vậy, thế đã là quá lắm rồi.

Hồi lâu, Tiểu Nhiễm mới có phản ứng, nó xoay người đối mặt với Tây Tường Liệt, nở nụ cười.

Nụ cười kia rất đẹp, chính là nét cười lại có chút bất đắc dĩ, có chút tái nhợt, ngay cả Tây Tường liệt cũng thấy được.

Tiểu Nhiễm lại cầm tay Tây Tường Liệt:

Ta không có lấy đồ của người khác.

Viết xong, Tiểu Nhiễm ngẩng đầu nhìn vẻ mặt khó hiểu của Tây Tường Liệt, lại viết tiếp:

Vương gia mời ngài trở về đi.

————-

Lần này Nhiễm Nhi dỗi rất lâu *cười sướng*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.