Nàng cảm thấy rất mệt mỏi, mí mắt nặng chiểu, thật sự muốn ngủ. Tinh lực mỹ
nam trích tiên thật tốt, hại nàng bộ dáng thê thảm, mệt mỏi, muốn ngủ
một giấc.
Ân, tuy mệt mỏi, nhưng hương vị quả thật cực phẩm. Không tệ không tệ, mệt
mỏi cũng đáng, cuối cùng hắn là người thứ hai trải qua với nàng một đêm
phong tình, ngoại trừ làm nàng nhớ đến mỹ nam cung chủ kia, và cả yêu
nghiệt giáo chủ mới gặp mặt kia nữa.
Tận cùng hắc ám, nàng nghĩ đến nhiều chuyện. Không biết Hạo Phong ca ca có
lo lắng cho nàng, chắc tìm nàng sắp đến phát điên, nàng thật sự nhớ Hạo
Phong ca ca, nhớ dáng người của hắn, khuôn mặt và cả *tiểu đệ đệ*.
Thật là xấu hổ a
Còn cả yêu nghiệt giáo chủ kia nữa, tuy mới gặp mặt, nhưng nàng không thể
quên hình dáng tuyệt mỹ yêu mị, bất tà bất chính của hắn. Tuy hắn có hơn ngàn cơ sủng thiếp, nhưng nàng cũng không ngại, chỉ cần nếm hắn một lần là nàng cũng vui sướng lắm rồi.
Không biết sau này còn gặp mặt được yêu nghiệt giáo chủ không nữa. Tuy thế,
nàng cũng thầm cảm ơn ông trời đối đãi nàng không tệ, có thể rơi xuống
vực thẩm ngộ mỹ nam, tuy mỹ nam vốn già tuổi nhưng bất quá nhìn cũng chỉ mười bốn mươi lăm thiếu niên. Vẽ mị độc nhất, hưởng thụ cực phẩm mỹ
nam, đời này nàng không uổn phao tẫn mỹ nam. Thật là ngại ngùng…
Nghĩ đi nghĩ lại, quả thật lão thiên gia đối với nàng không sai. Xuyên về cổ đại, lập tất ngộ mỹ nam đồ, cùng mỹ nam cung chủ không biết bao đêm
phong tình, quả thật Hạo Phong ca ca đối với nàng không sai, sủng vô
đối, còn cả hơn ngàn mỹ nam trong Tịnh Nguyệt Cung nàng chưa thấy một
ai, hy vọng lần sau sẽ được.
Còn gặp mỹ nam yêu nghiệt đối với nàng nhất kiến chung tình, hắc hắc, mị
lực không sai. Có thể khiến ma đầu giết người không gớm tay như yêu
nghiệt giáo chủ đối với động tâm, mọi cách muốn cướp nàng về, sự đãi ngộ không tệ.
Rớt xuống vực thẩm còn ngộ mỹ nam trích tiên, còn trải qua một đêm phong
tình. Ông trời như đặc biệt chiếu cố nàng, đi đâu cũng gặp mỹ nam hết,
hắc hắc… (NP: *cười lạnh, khinh bỉ* Vô nghĩa, điều do ta sắp xếp ! Nếu không thì ngươi ngay cả một mỹ nam cũng chẳng có…
Lạc Sắc Vi: *cười vô tội* Vậy thì chắc ta phải cảm ơn ngươi rồi, phải không Hoàn nhi ~
NP: Sê ra, ta không cần ngươi cảm ơn ! Chỉ cần ngươi an phận điều do ta sắp xếp, đừng còn bám dính lấy ta như vậy ! Ta chưa muốn chết…
Lạc Sắc Vi: *uẩn khuất* Hoàn nhi ~ nhỉ hảo hung ~…
NP: * thét lớn* Ngươi đừng trang ~ hừ hừ… )
Đang suy nghĩ thì bổng hồ điệp kia lại xuất hiện, nhưng lần này lại nhập vào nàng, khiến nàng không kịp đề phòng. Màu quang chói mắt bao quanh nàng, khiến tiềm thức càng lăm vào hôn mê. Dường như Hồ Điệp muốn đưa nàng đi đâu đó, nó đưa nàng đến một chỗ …
Một chỗ rất quen thuộc…
Hồ Điệp này lại xuất hiện. Oa ~ chỗ này là chỗ nào..
Đẹp quá, tuyệt mỹ hoa đào. Chốn bồng lai tiên cảnh sao, nằm mơ cũng ngộ thấy tiên cảnh, ôi ~, không sai không sai ~
Nhưng sao nàng cảm thấy chỗ này rất quen thuộc, lòng nhịn không được nhói đâu.
Kỳ lạ ! Sao nàng thấy đau lòng thế này..
Nhìn cảnh vật trở nên thê lương, tại sao nàng vẫn không ngừng đâu, rốt cuộc
cái gì làm lòng nàng đâu, tuyệt vọng, bao trùm hận ý, thê lương..
Đau quá ! Tại sao, chỗ này là chỗ nào ~ Không ngừng quen thuộc, tiền thức
nàng đang dãy dụa, như đang trốn tránh điều gì đó. Rốt cuộc cái gì đang
xảy ra ~ tại sao nàng nhịn không được thê lương..
Nàng cảm thấy thế giới này là thiên đại chê cười, mờ mịt bốn phía thê lương, không rõ vì sao lại đau. Tâm không ngừng thê lương, bào trùm tuyệt
vọng…