Ai Bảo Nữ Nhân Không Lấy Nhiều Chồng

Chương 30: Chương 30: Cùng Mỹ Nam Bắt Đầu Cuộc Sống Chốn Thẩm Cóc




Trong đầu nàng không ngừng phát ra thê lương, tại sao nàng không ngừng cảm thấy đau lòng. Rốt cuộc là cái gì làm nàng tuyệt vọng thế này.

Nhìn cảnh vật quen thuộc, chốn bồng lai tiên cảnh trong mơ như một đoạn ký ức, một nơi nào đó khiến tâm nàng không ngừng bảo tránh. Rốt cuộc là nơi nào, nàng không thể nhớ ra, quá quen thuộc, khóe mi không biết rơi lệ bao giờ.

Tại sao nàng nhịn không được rơi lệ. Cảm giác chết tiệt này là sao ?

Là đâu ? Vẫn là hận, vẫn là tuyệt vọng…

Đôi mắt rơi lệ, nàng muốn thoát khỏi nơi này, nàng không muốn đến đây nữa. Rốt cuộc tại sao, nàng không thể nhớ lại, rơi lệ càng rơi lệ.

Cảnh vật chốn bồng lai tuyệt đẹp biến mất, như theo ý nàng. Mà thay vào đó là hắc ám, tâm tối, xung quanh tĩnh mịch thê lương.

Nhìn hắc am xung quanh, nàng không còn cảm thấy đâu nữa, cảm giác tuyệt vọng, hận ý điều biến mất. Rốt cuộc làm sao, chẳng lẽ đó là kiếp trước của nàng, một nơi nào đó…

Hoa đào, vạn vật linh khí, tuyệt mỹ chốn bồng lai, mái nhà tranh, một nam một nữ…, trên đầu nàng xuất hiện các từ này. Cơn đâu tuyệt vọng lại vang lên, tận cùng hắc ám thê lương phát ra tiếng nhạc.

Tiếng nhạc này là của ai, tại sao thân quen đến như vậy ?

Tiếng nhạc đạn cầm, thanh âm tuyệt diệu, buồn bã. Nàng cảm thấy tiếng nhạc như lời ai oán, thê lương, tại sao tâm không ngừng đâu đớn, tiếng nhạc như chứa hận ý thiên địa. Là ai đạn cầm, rốt cuộc là ai ..

Trong hắc ám vang lên những lời nói làm lòng nàng nhịn không được đâu đớn:

“Hận ý trêu ngươi, vẫn là ta sai lầm, vẫn là ngươi sai lầm…

Tâm không ngừng mục nát, không ngừng tuyệt vọng…

Vẫn là yêu ngươi sai lầm, vẫn là ta sai lầm, rốt cuộc vẫn là bi ai

Hắc ám bi ai, tuyệt vọng vì ai đạn cầm

Sài lầm vẫn tiếp sai lầm, nguyện kiếp sau vẫn không yêu ngươi”

Nàng không muốn nghe nữa, tại sao ? Lời oán trách của ai, tâm càng đâu, hận ý càng nặng.

Nàng muốn trốn tránh, muốn trốn tránh hết thảy.

Hắc ám tĩnh mịch, thê lương.

………..

Trạm Huyền nhìn nàng đang vẫn còn say giấc ngủ, hắn lo lắng đến bất an. Rốt cuộc nàng bị gì, tại sao từ khi hôm ấy, nàng mê mang hơn bảy ngày sáu đêm, nhìn khuôn mặt tái nhợt, mệt mỏi khiến hắn nhịn không được đau lòng.

Sắc nhi ~, nàng đừng có chuyện gì. Hắn không thể có nàng, tâm hắn nhịn không được bất an, bàn tay nắm thật chặt tay nàng, như sợ hãi nàng biến mất trước mặt hắn. Nàng không thể rời khỏi hắn, sắc nhi ~…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.