Ai Bảo Nữ Nhân Không Lấy Nhiều Chồng

Chương 34: Chương 34: Phiên Ngoại (2) – Phụ Bạc Nam Nhân




Kiếp thứ 2: Phụ bạc nam nhân

Năm xưa hắn nói yêu nàng

Vĩnh viễn sẽ không thay đổi

Mười năm bên nhau, bảy năm kết hôn

Thời gian dài, đủ làm nàng đối với hắn khắc cốt ghi tâm

Tất cả của nàng điều dành hết cho hắn

Tất cả ai nói gì nàng cũng không tin

Yêu là phải tin tưởng, nhưng đến khi nàng tận mắt thấy

Hắn lên giường cùng phụ nữ khác, đôi mắt thâm tình

Lúc đó, tâm đã vỡ vụn, không thể tin tưởng

Nực cười thay, người chồng nàng yêu nhất lại phản bội

Cùng lên giường với phụ nữ khác, khiến tất cả điều sụp đổ

Cái gì là lời thề yêu nàng mãi mãi, điều là lừa gạt

Dối trá, tất cả hết thảy là dối trá….

Lần luân hồi thứ hai của Cửa La công chúa…

Nàng luân hồi đến thế giới hiện đại, đầu thai thành Lăng Mỹ Lệ. Nàng có gia đình hạnh phúc, cha mẹ sủng ái, gia gia yêu thương hết mực, bạn bè yêu mến. Cuộc đời đối đãi nàng không tệ, nàng muốn gì được nấy, cả gia đình đối với nàng như ngọc quý trên tay, sủng nàng tùy ý.

Không những thế, nàng còn bạn trai yêu nàng hét mực. Nghĩ đến La Tuấn Phàm, người đàn ông nàng yếu suốt mười năm, bảy năm kết hôn, một quảng thời gian dài đủ cả hai để hiểu nhau.

Nàng luôn tôn trọng La Tuấn Phàm, luôn tin tưởng hắn. Cuộc sống của nàng và hắn thật hạnh phúc cùng hai đứa con nhỏ, một trai một gái, cảm giác hạnh phúc này khiến nàng viêm mãn. Ấm áp đến mất nàng ngỡ như trong mơ.

Cuộc sống gia đình cứ bình lặng, mười năm thời gian bên nhau, bảy năm kết hôn cùng với đôi một trai một gái đã được ngũ tuổi. Cuộc sống êm ấm tưởng chừng không sóng gió, nàng vẫn một mực tôn thờ chồng mình. Tin tưởng dù bên ngoài chồng nàng có bao nhiêu tin đồn.

Nàng vẫn tin tưởng, đôi khi nàng nghĩ, nếu yêu thì phải tin tưởng người ấy hết mực. Không hoài nghi bất cứ điều gì, phải hiểu đối phương, mọi chuyện điều diễn ra bình lặng, nếu không một hôm, nàng tận mắt nhìn thấy….

Ngày mưa rầm rả, nàng về nhà sớm. Hôm nay nàng định về nhà sớm, vì thật nhớ hắn, nhớ các bảo bối, không biết ba cha con có nhớ nàng không nữa, chắc là nhớ rồi đây. Không biết chồng thấy nàng về, vẻ mặt gì nhỉ?

Nghĩ đến cảnh hắn thấy nàng về, vẻ mặt nhung nhớ, sủng nịnh ôm chầm nàng, bảo nhớ nàng một câu. Điều đó đủ làm nàng hạnh phục, nàng thật sự nhớ hắn, mới xa hắn bảy ngày mà như bảy thế kỷ. Nàng hận không thể bay tới bên các con cùng chồng của nàng.

Về nhà thấy căn nhà tối mực, chắc là ba cha con hắn đang ngủ, nàng muốn bất ngờ, nên nàng không gọi cửa chuông mà đi vào bằng cách len lút vì muốn hắn bất ngờ.

Vừa bước vào nhà, nàng thấy có điều gì lạ. Sao ở đây có dày gót phụ nữ, ủa các bảo bối của nàng đâu, chắc có lẽ chúng đang ngủ. Nàng không muốn đánh thức chúng nên bước vào cửa phòng mình, nàng nghe có gì rục rịch, thậm trí có tiếng rên rỉ của ai đó.

Nàng có nghe lầm không ? Ai rên rỉ thế nhở. Nàng tò mò mở đèn lên thì bất chợt, cảnh mà nàng không muốn thấy cũng không muốn tin nhất diễn ra ngay trước mắt nàng. Nằm mơ cũng không thể rằng…

Chồng nàng khỏa thân, mồ hôi ướt đẫm, còn trên giường nàng có nữ nhân khác, thân thể lỏa đồ, miệng rên rỉ. Nàng trố mắt kinh ngạc không thể tin rằng chồng nàng đang quan hệ với phụ nữ khác. Nàng chỉ tay run run vào hắn:

– Anh… anh…

Nàng quả thật không thể tin, chồng nàng đang quan hệ phụ nữ khác. Khi chồng nàng và phụ nữ điều đồng thời quay mặt lại, hai người giật mình, hốt hoảng khi thấy nàng, chồng nàng run run giọng nói:

– Sao em…lại ..về…sớm…

Nàng không thể tin diễn cảnh xảy ra trước mặt. Nàng tức giận, run giọng nói:

– La Tuấn Phàm, chuyện này là thế nào ? Người phụ nữ kia là ai !

La Tuấn Phàm âm trầm, sắc mặt hết sức khó coi, còn người phụ nữ thì kinh ngạc đến mức ngẩn người. Hắn run giọng:

– Anh…anh…

Nàng tất giận, đôi mắt ngấn lệ. Tâm của nàng hoàn toàn vỡ nát, tuyệt vọng, nàng không thể tin người chồng nàng ngày đêm tin tưởng lại quan hệ với người phụ nữ khác. Ha ha, thật là thiên đại chê cười.

Nàng xoay mặt, bỏ chạy. La Tuấn Phàm muốn đuổi theo nhưng mà cô ả tình nhân lại kéo, nũng nịu nói:

– Anh…

La Tuấn Phàm lạnh lùng hất cô ả ra, mặt áo quần vào đuổi theo. Liếc nhìn cô ả, lạnh giọng nói:

– Cổn…

Rồi đuổi theo Lăng Mỹ Lệ, nhưng hoàn toàn không thấy bóng dáng nàng.

Lăng Mỹ Lệ chạy, trên gương mặt cô cơ hồ đẫm lệ, tâm đâu phế liệt. Cảm giác bị phản bội, tâm hoàn toàn tuyệt vọng, ha ha, người chồng nàng hết mực tin tưởng lại quan hệ với người phụ nữ khác, ha ha, thật thiên đại chê cười.

Cảm giác phản bội, tâm thật đâu, ha ha. Bạn bè thường nói chồng nàng thường cặp kè với cô gái khác nhưng nàng không tin, nàng luôn mù quáng rằng, yêu phải tin tưởng, nhưng khi nhìn cảnh trước mắt. Nàng không thể rằng, người chồng nàng quan hệ với người phụ nữ khác.

Tâm không ngừng đâu, nàng chạy, hết sức chạy mà không để ý một chiếc xe tải đang lao tới về phía thẳng nàng, khiến nàng chưa kịp dừng đã bay ra xa cách trăm mét. Máu chảy đầy người, huyết diễm bộ áo trắng trong thật mỹ lệ, trong đầu nàng thoáng mơ hồ, tâm đâu phế liệt, ha ha, nàng không thể tin rằng người đàn ông nàng yêu cả đời lại cùng nữ nhân khác lên giường ha ha,..

La Tuấn Phàm đuổi theo, chợt nghe ầm. Hắn tới, thì thấy đông người bu quanh, linh cảm bất an nổi lên, hắn lén vào đông người, thấy nàng, áo trắng nhuộm huyết y trong thật mỹ lệ, cả người tái nhợt, hắn lao tới ôm, tâm đâu phế liệt kêu:

– Lệ nhi, em tỉnh lại đi…! Anh sai rồi, Lệ nhi…

Nhưng hắn điên cuồng kêu, nàng vẫn không ngừng trả lời. Thân thể dừng lạnh băng không một tia độ ấm, La Tuấn Phàm run run:

– Không không, Lệ nhi, đừng rơi xa anh… đừng trừng phạt anh bằng cách này… Lệ nhi ! Anh sai rồi, xin em đừng rơi xa anh…

Nhưng cố kêu thì thân thể vẫn lạnh băng, đôi mắt nàng nhắm nghiền, không bao giờ tỉnh lại. Bên cạnh ai ai cũng lắc đầu, hắn ôm nàng, không ngừng điên cuồng kêu nhưng nàng vẫn không trả lời, bàn tay lạnh băng không tia độ ấm, hắn nắm không buông.

Lăng Mỹ Lệ đã đi rồi…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.