Ái tự ái, hận tự hận
Ái và hận, khắc cốt ghi tâm
Nhất thế tình duyên, phải chăng là nghiệt ?
Nếu không gặp ngươi, có lẽ ta vẫn hạnh phúc
Nếu không gặp ngươi, có lẽ ta chẳng phải ái phải hận
Ái ngươi đến mất tính mạng, hận ngươi vì làm nhà ta tan nát
Ái hận triền miên, nghiệt và duyên
Nếu không gặp ngươi, ta chẳng phải ái ngươi hận ngươi
Nếu không phải gặp ngươi, thật là tốt.
Nếu không gặp ngươi, vẫn có chứ nếu sao?
Hối hận ích gì, khí ái càng sâu hận càng nặng
Thật nực cười, ái và hận, oán trách ai
Nàng, Lê Tịch Ái, khi năm thất tuổi, gặp một tiểu nam hài bị bắt nạt. Nàng
anh dũng làm kẻ bảo vệ, nhìn thấy tiểu tử này thật giống nữ nhân, lớn
lên thật yêu nghiệt, nhất là đôi mắt trong suốt kia, thuần khiết khiến
nàng muốn bảo vệ.
Sau ngày ấy, hắn vẫn bám theo nàng, thẳng đến nàng mười tuổi. Hắn và nàng
trở thành bạn lúc nào không hay biết, lúc nào cũng như hình với bóng,
nàng kè kè bên hắn vì sợ hắn bị bắt nạt, còn hắn thì kè kè bên nàng vì
hắn sớm đã thích nàng.
Nàng oai vệ giống như vương tử, còn hắn yếu đuối mỏng manh đến mất ai cũng
muốn bảo vệ như công chúa. Tính tình nàng hung mãnh, bạo lực còn hắn thì hoàn toàn trái ngược, nhát gan hay khóc nhè, nhõng nhẽo đi theo nàng.
Hai người làm ban thanh mãi trúc mã thẳng đến nàng mười tám tuổi, hắn cũng
mười tám tuổi. Nàng càng lớn càng giống nam nhân, tuấn mỹ bất phàm không nhìn ra một tia nữ nhân vị, dáng người cao gầy cỡ chừng 1m8, tính tình
càng bạo lực, lãnh khốc giống như vương tử hoàn mỹ nếu như nàng không
phải là nữ nhân. Còn hắn thì càng lớn càng xinh đẹp, như yêu nghiệt,
thuần khiết vô hại khiến nữ nhân ghen tị, nam nhân theo đuổi, hắn như
nàng công chúa cần bảo vệ, thuần khiết tiểu bạch thỏ nhưng thực chất hắn lại phúc hắc.
Bên nàng hơn mười năm, thích thầm nàng mười năm. Tình cảm mười năm không dám nói ra, hắn sợ, hắn chỉ muốn bên cạnh nàng.
Nhìn nàng bên cạnh lúc nào cũng được cả khối thư tỏ tình, thậm trí bị nữ
nhân vây quanh. Hắn ghen tị, hắn muốn tiêu diệt những kẻ vây quanh nàng, hắn muốn nàng là của hắn.
Thức cả đêm vạch ra kế hoạch tỏ tình nhưng lần nào cũng thất bại. Điều tại
xú nữ nhân Lê Mễ San, nàng ta lúc nào cũng cản trở kế hoạch tỏ tình của
hắn. Thậm trí ngan nhiên khiêu chiến với hắn.
Muốn dành Lê Tịch Ái, xú nữ nhân kia đừng hòng. Lê Tịch Ái là của hắn, hắn
ái nàng hơn mười năm, dựa vào gì cướp nàng từ tay hắn, đừng hòng. Nhìn
thấy Lê Tịch Ái mỉn cười ôn nhu với xú nữ nhân kia, khiến hắn ghen tị,
khổ sở.
Lê Tịch Ái, nàng biết không ? Ta ái nàng hơn mười năm, kể từ khi nhìn thấy nàng giống như thiên sứ, cứu vớt đời ta, thích nàng hơn mười năm, tại
sao nàng không cảm nhận lấy, lại còn đối xử với xú nữ nhân kia ôn nhu.
Hắn chán ghét xú nữ nhân kia, dựa vào cái gì tranh giành nàng với hắn.
Nhiều lần thất bại điều tại xú nữ nhân kia, nhìn nàng luôn bênh xú nữ
nhân khiến hắn không ngừng khổ sở, điên loạn.
Tịch Ái, khi nào em mới nhận ra tôi yêu em…
Cảm giác nhìn người mình yêu đối với xú nữ nhân kia, tâm hắn không ngừng
đâu. Lê Tịch Ái, tại sao em không nhận ra tình yêu của tôi, tại sao ?
Hắn biểu hiện không tốt sao, nhiều lần cảnh cáo xú nữ nhân, thậm trí cho xú nữ nhân biết tay, tại sao em vẫn bênh xú nữ nhân kia. Em không thấy tâm của tôi sao ?
Tại sao ? Tại sao ?
Hắn không ngừng hỏi, đến khi Lê Tịch Ái bệnh đột ngột qua đời, khiến hắn
không ngừng ngẩn ngơ, hỏi tại sao. Tại sao lúc chết, em vẫn nhìn tôi
bằng ánh mắt cảnh cáo, tức giận, tại sao em không nhìn ra tâm tôi.
Trước khi Lê Tịch Ái mất, nàng nói với hắn, nàng hận hắn. Tại sao, tại sao, hắn làm gì sai chứ, tại sao ?