Ai Bảo Nữ Nhân Không Lấy Nhiều Chồng

Chương 37: Chương 37: Phiên Ngoại (5) Công Chúa Và Quận Chúa




Gặp nàng, không biết vốn là duyên hay nghiệt

Nàng là công chúa, còn ta là quận chúa

Hai chúng ta vốn là tỷ muội họ hàng xa

Cùng là nữ nhi thân, nhưng số phận trêu đùa

Làm ta yêu nàng, một tình yêu cấm kị

Dù ta có gố gắng ép mình không để yêu nàng

Nhưng vẫn trầm luân, không cách nào có rút ra được

Tại sao ta lại là quận chúa, lại là nữ nhi thân

Ta ghen tị tất cả nam nhân vây quanh nàng, ta ghen tị

Ta biết, tình yêu của ta thật ghê tởm

Nhưng ta cố gắng vẫn cứ yêu không dừng

Từng đêm nằm mộng xuân, nàng tựa vào vai ta

Yểu điệu diễm lệ, khuôn mặt mơ hồ đến mất không có thật

Khi tỉnh mộng, hương thơm của nàng vẫn con vang vãng

Ta thèm khát nàng, nổi tương tư dày vò thật thống khổ

Không đêm nào ta không khổ sở, tương tư vì nàng

Ta cứ thầm trộm yêu nàng, tương tư nàng cũng không ngờ

Đến một ngày, nàng phải làm tân nương, gả cho nam nhân khác

Điều đó làm ta muốn giết nam nhân kia, mất hết lý trí

Ngày hôn lễ của nàng là ngày ta chết đi

Cũng lần cuối ta thấy nàng rơi lệ vì ta…

Lăng Nguyệt quốc, năm 826

Dưới thống trị của vị vua vốn nổi danh hiền tư, thương dân như con, vốn là minh quân chính chực. Lăng Nguyệt quốc an cư lập nghiệp, dân chúng ấm no, không có quan nhân tham lam, hoàng hành. Lăng Nguyệt quốc trở thành vương quốc hùng mạnh, tài nguyên phong phú giàu có, cường thịnh hơn các quốc gia khác, nên không có vương quốc nào dám xâm chiếm Lăng Nguyệt quốc.

Vua của Lăng Nguyệt quốc là Lăng Nguyệt Thượng Quan, niên hiệu là Nguyệt Đế, vốn là vị vua anh minh, ngài chẳng những trừng trị những tham quan làm gương còn xử trảm ác bá hoàng hành dân chúng. Bên cạnh ngày còn có một vị vương gia duy nhất của Lăng Nguyệt Quốc, là Lăng Nguyệt Thượng Vũ, đệ đệ của Nguyệt Đế. Vương gia Lăng Nguyệt Thượng Vũ tuy ở tuổi trung niên, nhưng vẫn giữ được nét mạo hùng dũng phi phàm, khí phách của một thần chiến.

Vương gia Lăng Nguyệt Thượng Vũ không những là vương gia thương dân, còn tận chung vì nước. Ông có hai vị vương phi, yêu thương hết mực, nhưng tuy nhiên, ông không có con trai để nối dõi, vì hai vị vương phi chỉ hạ sinh cho ông một nữ anh. Ngày mà tiểu quận chúa chào đời, hàng vạn hoa đào khắp nơi điều nở rộ, hồng diễm lạ thường, ông đặt tên cho nữ nhi mình là Lăng Nguyệt Hồng Đào.

Lăng Nguyệt Hồng Đào quận chúa lớn lên sự bao bọc của ông, nữ nhi muốn gì ông điều làm được. Chưa kể đến hai vị vương phi điều coi quận chúa như mạng, nếu có sơ xuất gì kểu gì Lăng vương phi và Nhã vương phi điều làm ầm cho coi.

Lăng Nguyệt quận chúa lớn lên không thua gì nam nhân, lúc thất tuổi nàng đòi học võ, kiếm đệ nhất cao thủ bái làm sư phụ, chẳng những thế, nàng còn muốn học, cầm kỳ thi họa điều tinh thông, ngoài ra nàng còn tham khảo chiến lượt, bày mưu bố trận không thua gì tướng quân. Tuy mười sáu tuổi, nhưng Lăng Nguyệt quận chúa lập không ít công cho triều đình, ngoài ra tài mạo của nàng không thua gì nam nhân, chỉ e sợ dù nàng là nam nhân cũng không ai có thể bằng nàng.

Chưa kể đến tướng mạo của Lăng Nguyệt quận chúa, lúc ra đời, hoa đào khắp nơi nở rộ, khiến dung mạo nàng có thể nói yêu diễm tuyệt luân, bất cứ nam nhân điều nhìn nàng điều mê muội, nguyện trầm luân. Trời sinh đào hoa, nếu nàng cười thì bất cứ ai điều nghiên ngã, si mê.

Nhưng trên gương mặt nàng không bao giờ có nụ cười, quá mất lãnh khốc, kêu ngạo tuyệt đối. Dù quận chúa ở tuổi cập kê, nhưng không ái dám thú, vì những kẻ đến cầu hôn điều bị nàng dọa hù chạy, điều này làm vương gia rất đâu đầu còn cảm thán rằng, chẳng lẽ trên đời này không có nam nhân nào xứng với con gái của ông sao.

Lúc Lăng Nguyệt quận chúa mười tám, trong một lần nàng đi săn bắn. Thì lỡ làm bị thương con thỏ, bị bạch y nữ nhân lạ mặt tát thẳng vào mặt, điều này làm tổn thương kêu ngạo của nàng, từ trước tới giờ chưa ai to gan tát hay thậm chí làm điều bất kính trước mặt nàng, nhưng nữ nhân này, lại dám cả gan tát thẳng mặt vào nàng.

Điều này không thể tha thứ, nên nàng quyết định cho bạch y nữ tử biết tay. Nhưng khi bạch y nữ tử quay đầu lại, Lăng Nguyệt quận chúa như đứng ngây ngẩn, ánh mắt dại ra. Trước mặt nàng, bạch y nữ tử kia thật sự rất mỹ, khuôn mặt mỹ đến mất không có thật, phản phức như tiên nữ hạ phàm. Nhìn bạch y nữ tử, trái tim của nàng không hiểu sao đập thình thịch, chẳng những thể, trong lòng nàng có cảm xúc quái lạ.

Tại sao thế này, nàng rốt cuộc bị làm sao. Chẳng lẽ nàng động tâm, không thể nào, mới gặp mặt sao nàng có thể động tâm. Với lại nàng ta là nữ nhân, sao nàng có thể động tâm. Nhìn gương mặt mỹ đến không có thật, thuần khiết không nhiễm hồng trần tiên tử bạch y nữ tử.

Rốt cuộc là tại sao ? Nàng không biết !

………….

Đó là cuộc gặp gỡ giừa nàng và nàng ta. Lần gặp hai, nàng mới biết bạch y nữ tử kia chính là Lăng Nguyệt Vũ Cơ công chúa, con gái của thúc thúc hoàng đế, tức là tỷ tỷ họ hàng xa của nàng. Điều này làm nàng hụt hửng, tại sao nàng ta lại là công chúa, tại sao nàng ta lại là tỷ tỷ của nàng.

Điều này khiến nàng phiền muộn, trên gương mặt yêu diễm không bao giờ cười nay lại lạnh thêm, còn phần bi thương, ưu sầu không thể lý giải.

Có một ngày nàng không ngờ, hoàng đế thúc thúc bảo nàng ta ở phủ của nàng, còn nhờ nàng bảo hộ. Đồng nghĩa là việc ở bên cạnh nàng ta khiến tâm nàng không dao động, thổn thức lạ thường. Ngày ngày ở bên cạnh nàng ta, nàng mới hiểu đôi chút về con người của Lăng Nguyệt công chúa.

Lăng Nguyệt công chúa giống như đoa hoa bạch liên u nhã, thuần khiết bất nhiễm hồng trần, mỹ không có thật, nàng ta như tiên nữ hạ phàm khiến tâm nàng lạc lối, sâu hãm. Sự thuần khiết của nàng ta khiến tim nàng không ngừng dao động, đến mất khắc cốt ghi tâm.

Nàng luôn cố gắng dừng tình yêu cấm kị này, nhưng trái tim lý trí không tuân theo, vẫn cứ một ngày lại một ngày sâu hãm, khiến nàng quá mất khổ sở. Tại sao ta không là nam nhi thân, tại sao nàng lại là công chúa.

Thiên ý trêu đùa, nàng hận, tại sao người làm nàng động tâm lại là nàng ta. Lăng Nguyệt Vũ Cơ, tại sao nàng có thể yêu nàng ta, một tình yêu cấm kị không dứt ra được, một ngày lại một ngày sâu hãm.

Thời gian trôi đi, tình cảm lại tăng dừng đến mất lý trí, đêm nào nàng cũng nằm mộng xuân, mộng thấy Lăng Nguyệt Vũ Cơ nằm bên cạnh nàng, khuôn mặt nồng tình mật ý, cả thân hình mà hằng đêm nàng điều ao ước chạm vào. Mộng xuân rằng nàng ta là người của nàng, mộng quá mất thật, đến khi tỉnh mộng, hương người vẫn còn.

Một ngày nàng không ngờ rằng, nàng mười chín tuổi, công chúa mười sáu tuổi. Lăng Nguyệt công chúa sắp thành hôn, mà đối phương thành hôn với nàng ta là một nam nhân anh tuấn bất phàm, tài mạo tuyệt luân Cổ Dạ công tử. Ngày công chúa thành hôn, là ngày nàng mất hết lý trí.

Khi biết tin nàng ta sắp thành hôn, nghĩ đến cảnh nàng ta ôm ấm nam nhân khác, nghĩ đến cảnh nam nhân khác chạm vào nàng ta. Điều này làm nàng mất hết lý trí, trong lúc thành hồn của Lăng Nguyệt công chúa và Cổ Dạ công tử thì nàng xuất hiện, khuôn mặt yêu diễm thống khổ, một thân hắc y dính huyết càng làm nàng yêu diễm mị hoặc nhân.

Nàng mất hết lý trí, thanh âm phẩn nộ lên tiếng:

– Dừng lại, Cơ nhi.. nàng không được thành hôn với hắn…

Sự xuất hiện của nàng làm hoàng đế phẩn nộ. Hoàng đế thúc thúc kêu cấm vệ quân bắt nàng lại nhưng trên gương mặt nàng đọng sát khí, thanh âm lạnh lẽo như tu la địa ngục:

– Ai ngăn cản ta, điều chết !

Cấm vệ quân sợ hãi, không ai dám lên. Nàng bước tới gần nàng ta, ánh mắt hiện lên thống khổ cùng phẩn nộ, như cầu xin:

– Cơ nhi… nàng hãy đi với ta…

Nhìn thấy hắc y nữ tử đi về phía mình, Vũ Cơ hớt mũ phượng ra, nàng nhìn thấy Hồng Đào một thân hắc y, trên tay cầm kiếm dính huyết, khuôn mặt yêu diễm phản phứt như yêu đào tái thế. Nàng rất muốn kích động, nhưng nhìn thấy phụ hoàng phẩn nộ, khí sắt không tốt, nàng ngừng lại, gương mặt mỹ không có thật lạnh lùng lên tiếng:

– Hồng Đào quận chúa tới đây làm gì ! Hôm nay là hôn lễ của ta và ….

Chưa nói hết, Hồng Đào phẩn nộ:

– Câm miệng ! Cơ nhi … đi theo ta… ta không thể không có nàng…

Nhưng chưa nói hết, một tên cấm vệ quân lấy cây giáo, xuyên qua người nàng. Khiến Hồng Đào cảm nhận đâu đớn, nhưng không bằng tâm đâu phế liệt, nhìn cảnh nữ nhân mình yêu thành hôn với nam nhân khác, nổi thống khổ này dày vò nàng đến mất lý trí, điên cuồng. Tại sao vậy Vũ Cơ, nàng nhìn Vũ Cơ, ánh mắt thống khổ, cùng nhu tình:

– Cơ nhi, ta nói lại lần nữa… nàng có thể đi cùng ta không ?

Nhưng trên gương mặt Vũ Cơ lãnh đạm, không nói gì chỉ quay mặt đi. Hồng Đào ảm đạm, ha ha, nữ nhân nàng yêu quay mặt đi, dù sắp chết cũng không đi với nàng. Tâm lạnh, rất đâu.

Trên đầu nàng thoáng qua nhớ đến bạch y tiên nữ, thanh nhã nếu tiên, mỹ không có thật làm nàng yêu điên cuồng. Cơ nhi, nàng thật nhẫn tâm, ha ha….

Nghĩ đến đó, ánh mắt nàng tối sầm, thân hình dính huyết chảy ra như dòng suối. Gương mặt yêu diễm tái nhợt như đào yêu, cả hồng đào khắp hoàng cung điều nở rộ, mỹ diễm lạ thường, như khóc thương tâm cho nàng.

Những cánh hoa đào hồng nhạt rơi rơi trong gió, lượm quanh phảng phức như tiên cảnh, một nữ nhân hắc y đãm huyết nằm mình an ngủ. Lăng Nguyệt Vũ Cơ quay đầu lại, thấy Hồng Đào nằm xuống, gương mặt tái nhợt, thân thể dần dần lạnh băng, không có hơi thở, như nằm nghĩ yên ổn không muốn ai quấy rầy.

Nàng ta dại ra, áo đỏ tân nương diễm huyết càng mỹ lệ, ánh mắt ngấn lệ đâu xót nhìn hắc y nữ tủ, bàn tay nhỏ nhắn ôm chặt thân hình cao gầy hắc y nữ tử:

– Đào nhi, tỉnh lại đi… ! Ta sẽ đi với nàng, Đào nhi….

Nhưng Hồng Đào không có lên tiếng, gương mặt yêu diễm giống như đang nằm ngủ. Lăng Nguyệt Vũ Cơ dù có lay lay người nàng nhưng Hồng Đào vẫn không tỉnh, Vũ Cơ hét lên thê lương:

– Không ! Không, Đào nhi…không.. đừng bỏ lại ta… không…

Nhánh đào rơi càng nhiều, trên cánh đào có diễm tý huyết khiến cảnh vật trở nên thật mỹ. Cấm vệ quân, hoàng đế, mọi người cùng Cổ Dạ công tử điều đứng đó, nhìn cảnh thê lương, Vũ Cơ cười nhợt nhạt, gương mặt vô hồn, vô vạn thê lương, thanh âm xót xa:

– Đào nhi…, ở nơi đó Đào nhi lạnh lắm sao.., Cơ nhi, đến với Đào nhi đây…

Nói hết, dứt lời nàng cầm kiếm, đâm thẳng vào ngực, huyết chảy ra, phun như suối. Nhìn gương mặt yêu diễm như đang ngủ hắc y nữ tử, ánh mắt Vũ Cơ ánh lên yêu thương:

– Cơ nhi đến với Đào nhi đây….

Vũ Cơ nằm xuống, cảnh tân nương ôm chặt hắc y nữ nhân khiến ở đây ai cũng điều xót xa. Hoàng đế thì ngây ngốc, đâu đớn nhìn con gái yêu quý mình ra đi, còn vương gia xúc động, bệnh tái phát, hai vị vương phi thì xót xa, đâu đớn muốn chết theo con gái. Ai ai cũng đau lòng cho họ, Cổ Dạ công tử đứng đó, gương mặt không có tia cảm xúc, hai mắt vô hồn, tuấn mỹ vô song phảng phức như thần tiên tái thế.

Ánh mắt dại ra nhìn hắc y nữ tử, tâm không ngừng hỏi tại sao. Hồng Đào, tại sao, tại sao nàng lại ngu ngốc thế, nàng không biết ta yêu nàng sao. Hồng Đào, tại sao nàng yêu nữ nhân kia, hắn chỉ muốn trả thù, ép Hồng Đào tuyệt vọng buông tha nhưng không ngờ nàng lại mất mạng.

Hồng Đào, thật xin lỗi. Cổ Dạ chỉ lấy cái chết tạ tội với nàng, nói xong hắn cũng ói ra máu, ha ha, Đào nhi, ta đến với nàng đây, nữ nhân kia dù chết, ta cũng không cho nàng ta đến với nàng, nàng là của ta, Đào nhi…

Gương mắt tuấn mỹ như không can tâm. Hồng Đào là của, Hồng Đào là của ta….

“Hồng đào diễm lệ, mị hoặc kinh tâm

Khiến nam khiến nữ điều yêu sâu hãm

Hỏi trời, tình ái là chi

Khiến người người điều đâu khổ

Hồng đào diễm lệ, người mất hoa tàn”

“Trời sinh hoa đào

Ngày ra đời, hoa đào nở rộ, yêu diễm lạ thường

Hồng đào vô song, nam nữ điên cuồng

Kêu ngạo Hồng Đào quận chúa, hơn hẳn nam nhân

Trời sinh đạm bạc, cuồng vọng, kêu ngạo tứ phương

Nhưng vì tình khổ sở, Hồng Đào yêu diễm

Yêu bạch y nữ tử, phảng phức như tiên nữ

Thuần khiết làm Hồng Đào sâu hãm

Yêu đến mất hết lý trí, vì tình mất mạng

Hồng Đào mất, hoa đào lệ

Trời sinh chốn nào, khi Hồng Đào tàn

Cảnh người mất, hoa đào héo rủ

Chỉ mộng hồng trần, vì tình khổ sở”

” Trên Lăng Nguyệt quốc có đệ nhất mỹ nam nhân

Tài nghệ vô song, tuấn mỹ xuất trần tựa như tiên nhân

Tâm lãnh đạm nhưng không ngờ một ngày động tâm

Yêu Hồng Đào nữ tử, đến mất cuống luyến si mê

Si tình nam, muốn dùng tâm thu phục Hồng Đào nữ tử

Vì tình vì ái, hắn cái gì cũng làm

Vì Hồng Đào, hắn không ngừng yêu

Nhưng hắn không ngờ, một ngày nàng yêu người khác

Đối phương cũng là nữ nhân, khiến tâm hắn vỡ tan

Hắn hận bạch y nữ tử kia, hắn hận, hắn muốn trả thù

Vì muốn Hồng Đào buông tay, hắn dùng mọi cách

Kể cả thành hôn với nữ nhân kia, dù hắn mất lý trí

Hắn muốn nàng là của hắn, hắn muốn nàng

Nhưng không ngờ đẩy nàng vào chỗ chết

Thiên đại chê cười, nữ nhân kia cũng tự vẫn theo

Không được, không được, hắn tuyệt đối không thanh toàn hai người kia

Dù chết, Hồng Đào là của hắn, Vũ Cơ nữ nhân kia

Đừng hòng cướp nàng khỏi tay hắn

Dù chết, dù xuống địa ngục, nàng vẫn là của hắn, Cổ Dạ nữ nhân”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.