Ai Bắt Nạt Ai?

Chương 16: Chương 16




“Quang Quý”

Tôi ngơ ngác như nai. Có chuyện gì mà Quang Quý lại đến tìm Gia Kỳ, sắc mặt lại không ổn, không lẽ Gia Kỳ kia đắc tội với Quang Quý?

“Tiểu Khuê, Gia Kỳ đâu?”

Hừ, tôi cũng muốn tìm cậu ta tính sổ đây, không biết cậu ta đi đâu từ sáng đến giờ

“Biết chết liền! Quang Quý, tìm Gia Kỳ có chuyện gì?”

Cậu ta thản nhiên trả lời “Còn sao nữa, đến tẩn cho cậu ta một trận tơi tả vì chính cậu ta là nguyên nhân khiến cậu bị phạt lên chùa sống cả tháng ..”

Cũng không hẳn là do cậu ta,vấn đề nằm ở tôi. Mẹ tôi phát hiện ra tôi tàng trữ bài kiểm điểm kém, cộng thêm những tội lỗi của tôi được thầy giáo thông báo đầy đủ nên mới có hình phạt lên chùa

Tôi định giải thích thì một giọng nói quen thuộc vang lên

“Ái chà, tìm tôi đòi nợ tình đấy hả? Rất tiếc, tôi không có hứng thú với nam, đặc biệt là một kẻ như cậu…”

Giọng khan khan trầm ấm pha chút tà mị này không ai khác chính là Gia Kỳ

Quang Quý tức giận gằn giọng với Gia Kỳ

“Người như tôi thì sao?”

“Không ,hứng,thú!”

Bốp!

Tôi chưa kịp hiểu chuyện quái gì đang diễn ra thì não tôi bỗng quay vòng trước cú đấm của Quang Quý dành cho Gia Kỳ

Chuyện gì thế, đang yên đang lành mà, sao lại đánh nhau chứ?

Rất nhanh, tôi dùng tay hất Gia Kỳ sang một bên, mắng

“Khùng à, tự dưng lại đánh nhau???”

Gia Kỳ trầm mặc nhìn tôi, u ám bảo “Cậu bênh cậu ta?”

Bênh gì chứ? Tôi là đang làm việc tốt, tôi biết Quang Quý không đánh lại cậu, dù sao Quang Quý đã nỡ đấm rồi thì cậu chịu thiệt một chút có sao. Tôi mà không bênh thì kiểu gì cũng vất vả đưa Quang Quý đi cấp cứu

Tôi vội vàng giải thích

“Không phải…là tôi..”

Gia Kỳ trừng mắt, đẩy tôi sang một bên. Bàn tay trái của Gia Kỳ rất nhanh đã túm lấy cổ áo Quang Quý, Gia Kỳ lừ mắt cảnh cáo

“Muốn sống thì mau mau cút ra xa, đừng để tôi nhìn thấy cậu, bằng không…nên nhớ, để tôi mà biết cậu còn đến tìm Tiểu Khuê nữa thì cậu chết chắc, cút!”

Gia Kỳ hôm nay sao vậy? Cậu ta với Quang Quý đã có chuyện gì?

Quang Quý tức giận chỉ vào mặt Gia Kỳ, ánh mắt vô cùng đáng sợ

“Trần Gia Kỳ, mày nhớ lấy ngày hôm nay, mày nhất định phải trả giá” rồi xoay người bỏ đi

Quang Quý có vẻ rất phẫn nộ, rốt cuộc là sao?

Rầm

Gia Kỳ tức giận đấm vào tường

Những giọt máu đỏ lạnh lùng rơi xuống hòa vào màu đỏ của tường. Tôi xanh mặt hốt hoảng cầm lấy tay cậu ta tới bệnh viện băng bó vết thương.

Hôm nay là ngày gì không biết, toàn tên thích làm chuyện khùng điên, chơi cùng mấy người này không khéo lại bị lây. Kiểm tra vết thương,cũng may không nghiêm trọng, bằng không tôi cũng không mama đại nhân mà biết lại trách tôi không chăm sóc cho cậu ta tử tế

Chị y tá nhìn tôi rồi đảo mắt sang Gia Kỳ, cười nham hiểm

“Cậu em này, chị biết em vì cô bạn kia mà bị thương nhưng chí ít lần sau nếu bị thương thì bị nặng nặng một chút, thế này ăn thua gì”

T_T

Chờ chị y tá đi khỏi, kẻ nào đó mặt ấm ức nói “Biết vậy, đấm cho gãy tay luôn cho rồi”

Tôi lườm cậu ta “Thế thì khi bó bột tay, cậu nhớ bảo người ta bó bột não luôn đi cho tôi nhờ”

Chuyến này đi đúng là uổng công, đã không ăn vạ đòi lại điện thoại thì thôi lại còn bị kẻ khác ăn vạ, ngày nào cũng nheo nhéo gọi điện thoại đến.Đã vậy lại còn phải giúp cậu ta giặt quần áo, nấu cơm.

Thế mà, có kẻ nào đó lúc nào cũng rên lên rằng “Tiến Phật tiến đến Tây Thiên,tay tôi đau như vậy làm sao đi ôn thi, mai cậu đi học cùng tôi, chịu khó ngồi chép bài cho tôi coi như trả nợ”

Tôi cãi “Ngày xưa cô giáo cấp 1 lại cầm tay phải viết chữ chứ không phải tay trái, hơn nữa tay phải của cậu đâu có làm sao??”

Cậu ta nói “Chẹp, tay trái đau dẫn đến tay phải bị tổn thương tâm lí, không viết được. Chẳng nhẽ tôi lại điên tới mức phải nhờ đứa chữ xấu như cậu chép bài sao. Này,tay bị thương chứ não không bị thương đâu?”

Nói vậy đương nhiên không thể từ chối, tôi đành ngu ngốc đến lớp học thêm chép bài hộ. Thỉnh thoảng những chỗ tôi chưa hiểu, cậu ta liền bảo tôi lấy bút đỏ khoanh lại sau đó về nhà giảng

Tôi mơ hồ, không biết cậu ta đi học thêm hay tôi là người đi học thêm?

Cứ như vậy, suốt gần hai tuần, cái tay lì lợm kia của cậu ta vẫn chưa khỏi mà càng ngày càng nặng hơn, tôi vội đưa cậu ta đến bệnh viện xem sao.Bác sĩ ở đó là chú của cậu ta nên việc khám cũng có chút ưu tiên. Ông ta nói bị nhiễm trùng uốn ván, bệnh này rất nguy hiểm. Từ trước tới giờ, tôi tưởng chỉ mỗi ở chân mới bị nhiễm trùng uốn ván, hóa ra ở tay cũng bị sao?

Bác sĩ cẩn thận đẩy kính lên soi xét

“Lớn rồi mà không biết chăm sóc bản thân, lười quá thôi. Cái băng gạc này định để đến khi có ròi mới chịu thay à?”

Tôi ngạc nhiên, vỗ trán tỉnh ngộ. Hóa ra, mấy hôm nay tôi bận nên không đến thay băng, thế là tên ngu ngốc này cũng lười không thay gạc.

Trừng mắt nhìn cậu ta, tôi quả quyết nói với bác sĩ

“Bác ơi, khoa thần kinh ở đây nghe nói chữa trị rất hiệu quả, cháu kiến nghị bác nên đưa thằng cháu của bác đi khám não đi”

Cậu ta không cười, ánh mắt có chút giận dỗi “Ý cậu bảo tôi bị thần kinh , xem ra dạo này tôi chưa nghiêm khắc với cậu thì phải?"

Nói đoạn Gia Kỳ hung hăng lôi tôi về nhà, quăng đống bài vở môn văn của cậu ta lên bàn, ra lệnh

“Từ giờ đến chiều mà cậu không chép xong đống này thì đừng nghĩ đến chuyện về”

Đời tôi ghét nhất là học văn, ôi chao, cái môn trời đánh ấy, nghĩ tới là buồn ngủ. Kí ức ấn tượng nhất của tôi khi học văn chỉ đơn thuần là tôi ngủ,nhờ Quang Quý chép dùm.

“Không chép” tôi hùng hổ phản kháng

Cậu trừng mắt nhìn tôi “Không chép?”

Tôi gật gật

Cậu ta đập bàn”Con nhỏ này, láo, quá láo,hừ,những lúc tôi ngồi chép bản kiểm điểm cho cậu tôi đâu có từ chối, hả? Cậu định lật lọng?”

Tay tôi nắm thành quyền…Cảm giác rất muốn đánh người…Tiểu Khuê,kiềm chế..kiềm chế..chẳng phải trong truyện ngôn tình có nói “Tức giận là ma túy sao?”…bình tĩnh…phải bình tĩnh

Hít thật mạnh, tôi đập bàn đánh rầm một cái hận không thể đập cho bàn nát luôn, khí phách tuyên bố

“Được…chép thì chép.hừ... không cần phải kể nghèo kể khổ”

“Ngoan ngoãn chép từ đầu có phải là xong rồi không"

“…” Tôi cam đoan cậu mà còn phát ngôn câu nào nữa tôi đấm thẳng vào mồm cậu

Chép được vài dòng, mí mắt tôi đã sụp xuống. Đang chuẩn bị gặp thần mộng mơ thì kẻ nào đó lại gõ mạnh vào bàn, đe dọa

“Cậu mà ngủ, tôi sẽ hôn cậu”

Khốn kiếp, biến thái

Cơn buồn ngủ vội chạy mất dép, mắt tôi lại căng ra ngồi chép tiếp


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.