Ai Bắt Nạt Ai?

Chương 17: Chương 17




Gần tối, công việc coi như tàm tạm, bụng cũng bắt đầu biểu tình. Tôi vươn vai, xoay khớp cổ tay cổ chân, khớp cổ, nhân lúc cậu ta đang coi phim, tôi co cẳng chạy mất hút về nhà

Tôi đang khao khát đắm mình trong làn nước êm dịu, mát lạnh để xua tan mệt mỏi thì chị Tiểu Mai gọi dật lại “Nhóc, có người gọi kìa”

Tôi ngây ngô hỏi “Đứa nào bất lịch sự vậy”

Tiếng trong ipad phát ra một tần số không hề nhỏ cộng thêm gương mặt vô cùng quen thuộc đang bốc hỏa “Giang Tiểu Khuê, khôn hồn khai mau,mấy bữa nay con làm gì mà không ở nhà”

Tôi”Con???”

Mama đại nhân nhìn qua màn hình, ánh mắt hình viên đạn thẩm thấu qua não

“Con cái gì mà con,con muốn ta tức chết phải không? Tiểu Mai bận bù đầu để chuẩn bị thi đại học thế mà con còn dám nhởn nhơ sao?Con coi trời bằng vung chắc? Khôn hồn thì học hành tử tế vào, kì thi sát hạch tuyển sinh mà không qua thì con sẽ lãnh hậu quả..Còn nữa, còn không mau vào bệnh viện…”

Phụt

Màn hình tối thui. Tôi ngơ ngác nhìn chị

“Mama đại nhân nhà mình ngậm phải thuốc nổ hả chị? Đến bệnh viện khám gì”

Chị thở dài “Ôi, em còn không hiểu tính mẹ sao? Mẹ tức giận là vì em đấy?”

Tôi” Em làm sao?”

Chị nói “Còn sao nữa, mấy bữa em thân mật với Quang Quý bị mẹ phát hiện,hơn nữa, em có biết là mẹ ghét Quang Quý không?”

Hả? Có chuyện kinh thiên động địa tới mức đó, sao không ai cho tôi biết?

“Cậu ta đắc tội với mama đại nhân ?”tôi

“Không? Người cậu ta đắc tội là Gia Kỳ”

Hử???? ( T_T) Sao càng nghe càng không hiểu gì hết trơn thế này?

Đắc tội với Gia Kỳ thì sao? Chẳng liên quan

Tôi đành ngu ngốc hỏi chị “Rốt cuộc là sao? Nghe chả hiểu gì?:’

“Đồ ngốc” Chị mắng “Em ngốc tới mức heo không ngốc bằng”

Chị Tiểu Mai, nếu chị không nói thì bây giờ em mới nhận thức rằng em thực sự không ngu ngốc mà người khiến em có tư duy ngu ngốc là chị chứ ai, dám bảo em ngu ngốc! Có chị ngu ngốc á!

Tôi ôm đầu chán nản “Chị làm em phát điên rồi, rốt cục là sao ạ?”

Chị vuốt cằm suy tư, sau đó cười cười nham hiểm xoa đầu tôi “Em đã ngu ngốc rồi chi đây cũng không ngu ngốc nói cho em biết, thế nhá! Bây giờ, nhiệm vụ cao cấp của em cần thực hiện là chăm,sóc,Gia,Kỳ”

Hử? Thế là thế nào,đầu tôi sắp nổ tung rồi

“Nhìn cái mặt em trông ngu chưa kìa”Chị vuốt má tôi “Ngu tới mức chưa ai ngu bằng, để chị đưa em tới bệnh viện nhân tiện khám não cho em luôn”

Hừ, khám khám cái đầu chị, chị dám xỏ em a? Thế nào là nhân tiện khám não cho em? Chị Mai, chị quá đáng lắm rồi, nếu không phải chị là chị ruột của em, em cam đoan sẽ đưa chị đi xét nghiệm ADN

“Đi thôi”Chịu Mai kéo tay tôi

Tôi ngơ ngác toàn tập, hóa đá giữa thời tiết nắng nóng!

“Đi đâu ạ?” tôi

“Hừ..còn đi đâu nữa..đến bệnh viện…”

Không phải là chị tôi tính đưa tôi đến bệnh viện khám não đấy chứ, trời ơi? Sao gia đình tôi toàn người khó hiểu vậy?

Tôi ngoan ngoãn để chị lôi lôi, kéo kéo đến bệnh viện. Chị gọi điện cho ai đó rồi tiện tay kéo tôi đi theo. Nhìn kĩ tôi mới nhận ra đây không phải là khoa khám não mà là khu hồi sức, không lẽ mama đại nhân nhà tôi tức giận tới mức ôm bực hóa bệnh???

Đặt chân vào căn phòng,tôi hóa đá toàn tập 1

Bên trong căn phòng, mùi pixilin hòa quyện với mùi điều hòa sộc thẳng vào mũi làm tôi thấy khó chịu. Tôi nhức nhối muốn bay ngay khỏi nơi đây thì nghe thấy giọng quen quen

“Con còn dám đi, ta chặt chân con”

Vậy đấy, trên thế gian không thoát khỏi ma chảo của mama đại nhân mà. Quả nhiên mama đại nhân nhà tôi ở trong viện nhưng người nằm trên giường bệnh không phải là mama đại nhân mà là Gia Kỳ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.