Chương 83
Quân Diễn Chi kéo tay Văn Kinh: “Năm sáu trăm người của kiếm tông đều đang đợi chúng ta ra tay cứu giúp, sư đệ, đệ phải lấy đại cục làm trọng, đừng vì đại quy mà loạn bước chân.”
Văn Kinh nén nước mắt gật đầu.
Quân Diễn Chi lại nói với Liễu Thiên Mạch: “Đại sư huynh, trong các sư huynh đệ chúng ta có người bị thương không?”
Liễu Thiên Mạch vội nói: “Quy Tâm Bích và Lý Thư bị thương, đang ở trong phòng mình.”
Quân Diễn Chi kéo tay Văn Kinh đi: “Đại sư huynh, huynh ôm đại quy vào phòng Kinh sư đệ trước đi. Chúng tôi đi xem Quy sư đệ trước, lát nữa trở lại xem đại quy.”
Tay Văn Kinh siết chặt, khớp xương cũng tái trắng.
Quân Diễn Chi dịu giọng nói: “Hiện tại chúng ta đi cứu Lý sư huynh và Quy sư huynh của đệ trước, sao?”
Văn Kinh nén nước mắt, lại nặng nề gật đầu.
Quân Diễn Chi và cậu giao mười ngón tay, nhẹ giọng nói: “Nhịn một chút…”
Văn Kinh siết nửa ngón tay và chiếc nhẫn ngọc trong tay: “Sư huynh, huynh có nhận ra ngón tay này của ai không?”
Quân Diễn Chi nhàn nhạt nói: “Của Triệu Ninh Thiên Hồng Tú phong… chỉ sợ hiện tại đã chạy xa rồi.”
Khi vào phòng Quy Tâm Bích, hắn đang ngồi trước bàn viết chữ, mắt rũ xuống buồn bực bất an, dáng vẻ thật sự khổ sở. Mạc Thiếu Ngôn lần đầu thấy hắn sợ chết như thế, nhịn rất lâu vẫn không nhịn được, nhỏ giọng nói: “Quy sư huynh, huynh đang viết di ngôn sao?”
Quy Tâm Bích ngẩn ra nói: “Ừm… đang viết đây…”
Mạc Thiếu Ngôn lập tức câm nín: “… Quy sư huynh, huynh còn sống tới hai tháng lận, huynh biết chứ?”
Quy Tâm Bích chua xót nghẹn ngào nói: “Hai tháng đệ còn chê dài đúng không, sao đệ lại nhẫn tâm như thế?”
“… Huynh căn bản không chết nổi.”
“Đệ không cần an ủi ta, bệnh của ta tự ta biết, người đã trúng thuật pháp thì không có ai sống sót.”
Quân Diễn Chi đứng trước cửa ho một cái: “Quy sư đệ… ta đến trị thương cho đệ.”
“Trị thương? Có thể trị?” Quy Tâm Bích thẳng cổ nhìn, vừa thấy là Quân Diễn Chi kết oán đã sâu, lòng lại nổi đầy xoắn xuýt, nhịn không được miệng tiện thêm vào một câu: “Trừ khóc ra, ngươi còn có thể trị thương?”
Mạc Thiếu Ngôn hung tợn đạp hắn một cước: “Sao huynh lại không có cốt khí vậy hả?”
Quân Diễn Chi không nói một câu ngồi xuống.
Mạc Thiếu Ngôn thấp giọng nói: “Tục ngữ nói người tốt không sống lâu, tai họa lưu vạn năm. Quy sư huynh, chỉ cần ngươi đừng nói bậy bị người ta đập chết, hơn phân nửa là có thể sống đến hết thọ.”
“Cút, nếu ta chết rồi, tên sư đệ không thể buông xuống được chính là ngươi, nhất định gọi ngươi chôn cùng.”
Quy Tâm Bích tuy miệng tiện, nhưng cũng không phải hoàn toàn không thông nhân tình thế sự, nói một lần rồi cũng ngậm miệng lại, tràn đầy cảnh giác nằm trên giường để Quân Diễn Chi trị thương, bất động trợn to mắt.
Trị thương cực kỳ hao tổn thể lực của Quy Tâm Bích, Quân Diễn Chi trục ma khí ra khỏi người hắn, thương thế của Quy Tâm Bích liền tốt lên rất nhiều, mệt mỏi nằm trên giường nghỉ ngơi, hừ khẽ.
Quân Diễn Chi ngẩng đầu nhìn Văn Kinh, lại thấy cậu đang ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ giọng hỏi: “Đang nghĩ đến đại quy?”
“Không…” Văn Kinh cúi đầu, lại không dám nhìn hắn.
Quân Diễn Chi trầm mặc một lúc, siết tay cậu nói: “Đợi hết bận rộn, sẽ kể cho đệ nghe một câu chuyện.”
Văn Kinh gật đầu.
Quân Diễn Chi nói với Mạc Thiếu Ngôn: “Đi nói với Vân Khê trưởng lão, đưa tất cả đệ tử bị thương đến Thanh Hư đại điện, ta trị cho Lý Thư xong sẽ đến đó.”
“Được!” Mạc Thiếu Ngôn vội chạy đi.
Văn Kinh lạnh lùng nói: “Triệu Ninh Thiên thì sao? Lẽ nào cứ bỏ qua cho y như thế? Có cần truy sát y không?”
Quân Diễn Chi nhìn cậu thật sâu: “Không cần truy sát, y sẽ tự đưa mình tới cửa.”
…
Trong Thanh Hư đại điện đèn đuốc sáng trưng, tuy đã nửa đêm, nhưng vô cùng náo nhiệt. Mấy trăm đệ tử quy củ xếp thành hàng, vừa thấp giọng nghị luận, vừa cúi đầu đợi Quân Diễn Chi cứu.
“Cho nên nói, tông chủ mới là người hủy Hằng Dương Cung?”
“Vậy Triệu Ninh Thiên đó sao lại chạy hăng thế?”
“Rốt cuộc Quân Diễn Chi có phải là ma tu không?”
“Phải, nhưng chuyện ba năm nay hình như không phải do hắn làm ra.”
“Cho nên chúng ta lần này bị thương không phải là do lỗi của hắn?”
“Hình như không phải.”
“Vậy là lỗi của ai? Không phải tông chủ đã chết rồi sao?”
“Ngươi hỏi ta ta hỏi ai?”
“Ta chỉ là muốn biết đợi lát nữa nên có thái độ ra sao với Quân Diễn Chi.”
“Nếu hắn sắp trị thương cho ngươi, ngươi nói ngươi nên có thái độ gì?”
“Không bằng ngươi mắng hắn đi, vậy ngươi có thể xuống dưới hỏi tông chủ cho rõ ràng.”
“…”
“Người bị hủy dung bên cạnh Quân Diễn Chi là ai vậy?”
“Ngươi quên rồi phải không? Chính là người ba năm trước đã vào Tru Tiên tháp!”
“Vào Tru Tiên tháp rồi vẫn không chết? Làm sao thoát ra được?”
“Ngươi hỏi ta ta hỏi ai?”
“Y đã không chết, cũng có nghĩa tông chủ cũng không nhất định chết?”
“… Loạn quá đi, có còn cho người ta sống hay không?”
Từ ba năm trước sau khi Quân Diễn Chi bị Tịch Phóng trục xuất khỏi kiếm môn, chịu đủ chỉ trích, liếc mắt đếm không xuể, đệ tử tại đây gần như không có ai chưa từng nói xấu hắn.
Nhưng ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây, hiện tại ân nhân giả, ngụy quân tử thật lại biến thành ân nhân cứu mạng thật, các đệ tử lại trở thành phía nhận ân huệ của người ta, thực sự là khó thể tiếp nhận. Tin tức của họ không linh thông bằng các phong chủ, lời đồn lại không chuẩn xác, vì thế rất nhiều người vẫn có đầy địch ý với Quân Diễn Chi.
Bầu không khí trong đại điện rất căng thẳng, dường như chỉ cần bị cái gì xúc tác, thì sẽ bùng phát bất cứ lúc nào.
Tâm tư Văn Kinh không có ở đây, ánh mắt phiêu ra ngoài điện.
Quân Diễn Chi vẫn không cho cậu đi nhìn đại quy, ý tứ đã không thể rõ ràng hơn. Hiện tại ngay cả nghĩ cậu cũng không dám nghĩ kỹ, trước mắt thường xuyên xuất hiện cảnh đại quy nằm trong vũng máu, rũ mắt cọ đầu vào lòng bàn tay cậu.
Đó là lần giao lưu cuối cùng giữa họ.
Cho dù chạy về nhìn đại quy, thì có thể thấy được cái gì chứ? Một thi thể lạnh lẽo?
Sắc mặt Văn Kinh tái đi, thân thể nhẹ run.
Cái con ngốc ngốc, ổn ổn đó luôn tồn tại trong sinh mạng của cậu, trước giờ không yêu cầu cái gì, cũng không đòi hỏi cái gì, vĩnh viễn an phận nằm trên mảnh đất trống, trên giường, biến thành một bộ phận của căn phòng, cũng biến thành một phần sinh mạng, sẽ không đột nhiên biến mất, dường như cả đời đều sẽ tiếp tục ở bên cạnh mình.
Sau khi nó biến mất, lẽ nào cuộc sống vẫn giống như trước sao?
Đột nhiên, giọng nói dịu dàng của Quân Diễn Chi vang lên bên tai cậu: “Sư đệ, chúng ta ra ngoài thông khí đi?”
Một câu nói kéo cậu về lại hiện thực.
Văn Kinh quay đầu nhìn các đệ tử đứng đầy trong đại điện, bình tĩnh nói: “Không cần, huynh tiếp tục trị thương cho họ đi.”
Quân Diễn Chi cũng không nói, kéo cậu đến cạnh Vân Khê trưởng lão đang xem sách trước điện, bình tĩnh hỏi: “Trưởng lão, lúc trước khi Tịch tông chủ để ta trị thương, một tháng cũng không để ta nghỉ ngơi một lần. Ngươi để ta nghỉ ngơi mấy lần?”
Vân Khê trưởng lão vội buông sách xuống, vuốt râu cười nói: “Ngươi muốn nghỉ ngơi bao nhiêu lần, thì cứ nghỉ ngơi bấy nhiêu lần.”
Lý Thanh Vận đứng bên cạnh nhẹ giọng nói: “Sư tôn, Lục tông chủ, Thiệu tông chủ đều bị thuật pháp ma tu hãm hại, còn chưa có trị liệu.”
Vân Khê trưởng lão cười nói: “Bọn họ không đến xếp hàng, lẽ nào còn đợi Quân Diễn Chi đích thân đến cửa trị liệu cho họ? Không trị thì bỏ đi, mạng là của họ, tự họ nói là xong. Tông chủ cũng sắp đổi rồi, đổi mấy vị phong chủ trẻ tuổi cũng tốt.”
Xung quanh lập tức an tĩnh lại, một chút âm thanh cũng không có.
Tông chủ sắp đổi rồi, đổi thành ai?
Vân Khê trưởng lão vẫn thản nhiên như trước, cười vung tay: “Diễn Chi và Văn Kinh đi nghỉ ngơi đi, những người này đều đang đợi xem bệnh, ngươi trị bệnh cho họ đã là rất tốt rồi, xong việc ta mời ngươi uống rượu.”
Quân Diễn Chi: “… Tạ trưởng lão.”
Văn Kinh không nói tiếng nào đi theo hắn ra ngoài, sắc mặt lạnh như băng. Trước kia bị người ta nhìn lom lom còn đỏ mặt, bây giờ thì một chút cảm giác cũng không có.
Quân Diễn Chi bay phía trước, dẫn Văn Kinh đi xuyên qua trời đêm u tĩnh, đến bên vách núi có sắc trăng cực đẹp. Hắn nhẹ đáp xuống, dùng tay áo phủi tảng đá bên cạnh vách vực, mỉm cười nói: “Ngồi xuống đi.”
Tảng đó đó phẳng lì lại rộng rãi, Văn Kinh khoanh chân ngồi bên phải Quân Diễn Chi, một tay chống lên cằm, chỉ lo ngẩn người.
Quân Diễn Chi thở dài, có chút ảm đạm. Sau khi Văn Kinh hủy dung, luôn vô thức chỉ cho hắn xem mặt bên phải, không thời khắc nào không để trong lòng, giống như là tâm kết. Hiện tại ngay cả cái này cũng không còn để ý nữa, có thể thấy chuyện đại quy đả kích cậu cỡ nào.
Quân Diễn Chi ôm vai Văn Kinh, nhẹ giọng hỏi: “Mệt rồi đi, đúng không?”
Lòng Văn Kinh chua xót, nhưng vẫn không có biểu cảm gì.
“Sư đệ, tối nay huynh kể cho đệ một chuyện, đệ nhớ nghe kỹ, được không?” Quân Diễn Chi ôm cậu nằm xuống, để Văn Kinh gối lên hõm vai hắn, lại kéo chân cậu qua, quấn lên người mình.
Văn Kinh vẫn không nói gì, mặc Quân Diễn Chi bài bố.
Quân Diễn Chi ôm chặt cậu, dịu giọng nói: “Đệ biết tổ tiên Thanh Hư Tử của kiếm tông và con cự mãng đó, sau khi biến mất khỏi kiếm tông đã phát sinh cái gì không?”
Chương 84
“Không biết.” Văn Kinh ngẩn ngơ nhìn bầu trời đêm phủ đầy sao.
“Trường Tôn Lục Tần là đồ đệ mà Thanh Hư Tử yêu thích nhất, truyền thừa cho [Ngũ Hành Quy Nguyên Kiếm Pháp]. Sau khi hắn tu luyện tại hạ linh giới tám trăm năm, cuối cùng vào kỳ luyện hư, lên được thượng linh giới. Thượng linh giới hung tàn gấp trăm lần hạ linh giới, Trường Tôn Lục Tần không cách nào ứng phó, lại thế đơn lực bạc, bị người đánh trọng thương trong một lần hỗn chiến, kề cận tử vong. Ngay tại lúc này, hắn được một cố nhân cứu, rồi mang theo bên người.”
“Người cứu hắn là Thanh Hư Tử?”
“Không sai, lúc đó bên cạnh Thanh Hư Tử có cự mãng đã hóa thành hình người, còn có mấy sư huynh đệ khác. Ngàn năm không gặp, sau khi trùng phùng tự nhiên vẫn rất yêu thích. Thanh Hư Tử lại thu nhận Trường Tôn Lục Tần làm đồ đệ, vào một trong thập đại đạo tu môn phái ở thượng linh giới, tận tâm chiếu cố. Từ đó Trường Tôn Lục Tần có sự bảo hộ, cuối cùng có thể chuyên tâm tu luyện.”
“Ừm.” Mắt Văn Kinh đã hơi ẩm ướt: “Đại quy chính là thiếu may mắn như thế, đệ không bảo vệ được nó.”
“Cứ thế lại qua bảy tám trăm năm, Thanh Hư Tử cuối cùng độ kiếp thành công, phi thăng thiên giới. Đây vốn là chuyện tốt cực lớn, không ngờ lại qua mấy năm, phát sinh một chuyện bi thảm.”
“Chuyện bi thảm gì?”
Quân Diễn Chi trầm ngâm một lúc: “Là chuyện bi thảm gì tạm thời không nói, nhưng vì chuyện đó, Thanh Hư Tử đắc tội Tử Vi đại đế, hồn phách bị lưu đày đến thế tục giới, đời đời kiếp kiếp không thể quay về, hồn phách cự mãng tan biến, cũng không biết tung tích. Trường Tôn Lục Tần vốn đang nóng ruột, không biết cự mãng đi đâu, ngay lúc đó, một cố nhân năm đó của Thanh Hư Tử lại tìm đến hắn.”
“Cố nhân nào?”
“Vị cố nhân này vốn là một vị… bằng hữu của Thanh Hư Tử, lúc đó sớm đã độ kiếp tu thành chân tiên, gọi là Vọng Tôn chân nhân. Phải biết chân tiên cũng có phân chia cấp bậc cảnh giới, Vọng Tôn quanh năm bế quan tu luyện, lúc Thanh Hư Tử gặp chuyện, y còn đang trong động phủ, nhưng cũng lập tức phát giác được. Y bấm ngón tay tính, hiểu rõ đại khái chuyện này, lòng như lửa đốt, lại không có ai để thương nghị, bèn đến tìm Trường Tôn Lục Tần.”
“Sau đó thì sao?”
“Tử Vi đại đế là một trong bốn ngự thần, không ai dám mạo phạm thiên nhan. Vọng Tôn và Trường Tôn Lục Tần vô kế khả thi, trong lúc buồn bã, chỉ có thể chờ thời cơ. Lại qua hơn một ngàn năm, lúc đó Thanh Hư Tử đã luân hồi không biết bao nhiêu lần tại thế tục giới, lại bị thiên đạo khống chế, mỗi một đời đều sống không quá mười lăm tuổi. Lúc này Tử Vi đại đế đã dần nguôi phẫn nộ, lại đúng dịp hạ linh giới đại kiếp, chính là lúc khí âm lạnh tiêu sát nổi lên, ma tu hoành hành, Vọng Tôn bèn bạo gan thỉnh cầu Tử Vi đại đế gọi Thanh Hư Tử về thiên giới.”
Văn Kinh đã ngẩn ra: “Sau đó thì sao?”
“Tử Vi đại đế nói, gọi Thanh Hư Tử về thiên giới cũng được, chỉ là ngàn năm luân hồi, ma tu hoành hành, hồn phách của con cự mãng đó chỉ sợ lại chờ thời cơ trọng sinh tại hạ linh giới. Bảo Thanh Hư Tử giết cự mãng, từ đó hồn phi phách tán, thì có thể trở về thiên giới.”
Môi Văn Kinh khẽ run: “Ý của sư huynh là…”
Mắt Quân Diễn Chi đã ẩm ướt: “Vọng Tôn vì nóng ruột muốn gọi Thanh Hư Tử về, bèn đáp ứng, chỉ là chuyện bảo Thanh Hư Tử giết cự mãng thực sự khó làm. Y suy nghĩ rất lâu, cuối cùng bày ra một đại cục dối trá, chỉ là cần có sự giúp đỡ của một người.”
“Giúp đỡ gì?”
“Vọng Tôn chỉ là một chân tiên đắc đạo mấy trăm năm, đạo hạnh còn cạn, muốn gọi Thanh Hư Tử từ thế tục giới về thực sự khó khăn, nhưng y lại có thể đưa nguyên thần của một người vào thế tục giới, chỉ dẫn nguyên thần đó đón Thanh Hư Tử về. Thế là, y liền tìm được Trường Tôn Lục Tần.”
Văn Kinh kinh ngạc: “Vậy chẳng phải Trường Tôn Lục Tần phải tự sát?”
“Không sai. Trường Tôn Lục Tần nghe nói có thể đón Thanh Hư Tử về, vui mừng khôn siết, lúc đó liền cầm kiếm tự vẫn. Khi đó hắn đã là tu vi kỳ độ kiếp, đạo hạnh mấy ngàm năm bị hủy trong một ngày. Gặp lúc đại hạn mười bốn tuổi của Thanh Hư Tử đã đến, Trường Tôn Lục Tần được Vọng Tôn đưa vào thế tục giới, đón Thanh Hư Tử về.”
“Sau đó thì sao?”
“Vọng Tôn bày ra một đại cục dối trá, chính là để Thanh Hư Tử nảy sinh rất nhiều hiểu lầm với cự mãng, tiếp đó giết nó. Trường Tôn Lục Tần vốn không chịu, nhưng không địch lại được uy hiếp của Vọng Tôn, đáp ứng giúp đỡ y một lần. Hắn biết Thanh Hư Tử hơn phân nửa khả năng sẽ không giết cự mãng, bèn bảo Vọng Tôn hứa, một khi cục này thất bại, thì để Thanh Hư Tử và cự mãng tự sinh tự diệt tại hạ linh giới, không được tiếp tục quấy nhiễu sinh sự.”
“Thì ra là thế, âm thanh lúc đệ chết chính là…”
“Sau khi Trường Tôn Lục Tần đón Thanh Hư Tử về, vì có hẹn với Vọng Tôn, lại lo lắng Thanh Hư Tử tuổi hãy còn nhỏ, không cách nào ứng phó, bèn hóa thân thành một dạng cấm chế trong đầu Thanh Hư Tử, luôn luôn nhắc nhở nguy hiểm quanh Thanh Hư Tử. Hắn và Vọng Tôn đều không ngờ được, khi hắn tự sát nguyên thần xuất ra đến thế tục giới, nhưng hồn phách lại phiêu phiêu mờ mịt sống tiếp, du đãng khắp nơi không chỗ nương tựa, lúc đó một con rùa mẹ đang sinh trứng, hồn phách kia bèn nương tựa vào một trái trứng trong đó, từ đó chuyển sinh.”
Văn Kinh ngẩn ngơ nhìn hắn.
“Hồn phách không có ký ức, ý thức, trí tuệ, con rùa đó sau khi ra đời thì không có gì khác biệt những con rùa khác, ngây ngốc sống qua ngày. Không ngờ được mười mấy năm sau, nó gặp được cự mãng chuyển thế, bèn ở luôn bên cạnh không chịu đi nữa.”
Văn Kinh khẽ gật đầu.
“Con rùa này vốn chính là của Thanh Hư Tử, đương nhiên càng thân cận với Thanh Hư Tử. Tiếp đó Thanh Hư Tử lên núi, sau khi gặp nhau, rùa tự nhiên bỏ lại cự mãng, ở bên người Thanh Hư Tử.” Quân Diễn Chi sờ đầu Văn Kinh, “Huynh đoán, con rùa đó tuy vẫn luôn ngây ngốc không có ý thức, nhưng mấy năm nay chắc là rất vui.”
Môi Văn Kinh run run rẩy rẩy: “Sư huynh, lẽ nào đệ thật sự là…”
Quân Diễn Chi nhẹ giọng ngắt lời cậu: “Thiên cơ không thể tiết lộ, đệ cứ xem như nghe kể chuyện là được.”
“Ừm.” Văn Kinh lại hỏi: “Nguyên thần của Trường Tôn Lục Tần thì sao? Hắn hóa thành đạo cấm chế để bảo vệ Thanh Hư Tử, sau đó làm sao thành công rút thân, từ đó biến mất.”
Quân Diễn Chi cân nhắc một lát mới nói: “Năm đó lúc Trường Tôn Lục Tần tự sát còn chưa thể thoát ly nhục thân, Vọng Tôn tìm một nhục thân cho hắn tại thượng linh giới, chỉ đợi hồn phách của Trường Tôn Lục Tần tới hội họp.”
Chân mày Văn Kinh run lên: “Cũng có nghĩa là, nếu đại quy chết rồi, hồn phách của nó sẽ lên thượng linh giới hội họp với nguyên thần, tu luyện lần nữa?”
“Ừ.” Quân Diễn Chi cúi đầu.
“Những cái này huynh làm sao biết được?”
Quân Diễn Chi nhẹ giọng nói: “Còn nhớ thẻ ngọc trong túi trữ đồ của đệ không? Huynh không biết đệ lấy nó từ đâu ra, đại quy ngậm nó đưa cho huynh, huynh mới biết nó hóa ra là của Du Tự đưa cho huynh.”
Văn Kinh cúi đầu nghĩ: “Thẻ ngọc đó lục được từ trên người Văn Nhân Mộ.”
Văn Nhân Mộ lại đi đâu rồi? Vẫn không thấy mặt hắn.
Văn Kinh chậm rãi ngồi dậy, nhìn xung quanh một lát, đột nhiên nhẹ giọng than: “Đại quy là thật sự chết rồi đúng không? Đi hội họp với nguyên thân vốn dĩ của nó rồi?”
Quân Diễn Chi hít thật sâu: “Không sai…”
Văn Kinh lại ngẩn ngơ ngồi một lúc, chậm rãi rũ đầu: “Chúng ta và nó còn được gặp lại không?”
“… Đệ cố gắng tu luyện, tương lai sau khi chúng ta lên thượng linh giới, nhất định có ngày trùng phùng.”
Văn Kinh khẽ cúi đầu: “Ừ.”
Quân Diễn Chi chậm rãi kéo cậu qua: “Thân thể đại quy đang ở trong phòng đệ, di cốt chưa lạnh, chúng ta cùng đi mai táng nó, sao?”
Văn Kinh không nói cũng không lên tiếng, tùy ý Quân Diễn Chi dắt mình đi.
Cho dù biết linh hồn đại quy bất diệt, đang đợi cậu ở một thế giới khác, nhưng vẫn không nỡ để nó đi. Trong phòng thiếu đi thân ảnh bò lung tung, luôn cảm thấy thiếu đi gì đó. Nếu ngay từ đầu không gặp nó, đương nhiên không biết chỗ tốt của nó, cũng không biết mình đã lỡ mất cái gì, nhưng hiện tại đã quen với sự tồn tại của nó, biết chỗ tốt của nó, lúc mất đi không cách nào chịu nổi.
Hai người lặng yên vô thanh đáp xuống mảnh đất trống trước cửa phòng Văn Kinh, gió đêm thanh lãnh, thổi cửa lay động.
Lúc này trong phòng, là thi thể của đại quy.
Mắt Văn Kinh ẩm ướt, bi thương tích động cả ngày cuối cùng trào lên, nhấn chìm cậu. Giờ khắc này cậu mới chân chính cảm nhận được, từ bây giờ sẽ không bao giờ gặp nữa…
Quân Diễn Chi trầm tĩnh đứng sau lưng cậu.
Văn Kinh thút thít rất lâu, cuối cùng lau nước mắt, khàn giọng nói: “Sư huynh, đệ chuẩn bị xong rồi, chúng ta vào đi.”
“Ừm.”
Văn Kinh run tay mở cửa, gió len vào qua khe cửa, đầy lạnh lẽo.
Chắc hẳn đại quy đã bất động nằm trên giường…
Đột nhiên, dưới chân có thứ gì đó nhanh chóng bò qua, cọ lên chân Văn Kinh.
Lòng Văn Kinh run lên, ôm thứ to bằng chậu rửa mặt trên chân lên, không dám tin nói: “Không chết sao? Không chết…”
Đại quy hưng phấn nhúc nhích cọ loạn.
“Có phải là con đó của đệ không?” Văn Kinh lật ngửa đại quy lại, dưới ánh trăng tỉ mỉ quan sát, hoảng hốt nói: “Thật đúng là nó, huynh xem, có chữ ký của đệ này…”
Thần sắc Quân Diễn Chi nghiêm lại, nhìn chỗ tối trong phòng: “Du Tự?”
Thần sắc Văn Kinh cũng động theo, ôm chặt đại quy an tĩnh lại. Đại quy chưa kịp phản ứng, lăng lăng tiếp tục nhúc nhích.
Trong phòng yên tĩnh rất lâu, cuối cùng, một giọng nam thấp trầm vang lên: “Sau khi hồn phách rời khỏi thân rùa sẽ lên thượng linh giới hội họp với nguyên thần? Nói bậy nói bạ.”
Quân Diễn Chi mím chặt môi.
Văn Kinh sửng sốt: “Có ý gì?”
“Hồn phách từ thượng linh giới xuống hạ linh giới thì dễ, nhưng ngược lại thì sao có thể? Sau khi nguyên thần của Trường Tôn Lục Tần rời khỏi Thanh Hư Tử, sớm đã giấu mình trong thân rùa, chỉ là giới hạn tại hạ linh giới có cực nhiều, phải lên thượng linh giới mới có thể dung hợp. Nếu nó chết rồi, nguyên thần tan nát, linh hồn chuyển thế, ngươi làm sao còn có thể gặp lại nó?”
Văn Kinh bất giác nhìn sang Quân Diễn Chi một cái, nhẹ giọng nói: “Vừa rồi huynh…”
Người trong bóng tối lại nói: “Hắn lừa ngươi hết lần này đến lần khác, ngươi vẫn còn chấp mê bất ngộ. Lúc đầu nếu cho hắn một kiếm, sớm đã có thể theo ta phi thăng thiên giới, cần gì phải tiếp tục chịu đựng nỗi khổ tu luyện này?”
Chân mày Quân Diễn Chi nhẹ run, khe khẽ cúi đầu.
Văn Kinh tức giận nói: “Ngươi phí hết tâm sức dẫn ta về, ân này khó thể nào quên! Nhưng ngươi lập bẫy để ta suýt nữa giết chết Quân Diễn Chi, thù này ta cũng… rốt cuộc ngươi là gì của ta?”
Nam tử rất lâu không nói gì, nhưng âm thanh lại thấp khàn đi, tựa hồ khó thể mở miệng: “Hắn tính là sư huynh gì của ngươi? Ta mới là sư huynh của ngươi. Ngươi ra đời ở thượng linh giới, là nhi tử của sư phụ.”
Gã ngừng một chút lại nói: “Ta chẳng qua là từ nhỏ thích ăn hiếp ngươi, nhưng trước giờ không có đối xử tệ với ngươi. Không ngờ sau khi ngươi xuống hạ linh giới du lịch hai trăm năm, mang một con rắn về, rồi không còn thân cận với ta nữa. Con trùng này có gì tốt chứ, trừ biết làm nũng giả bộ ngoan ngoãn ra thì còn biết làm gì?”
Khóe mắt Quân Diễn Chi đỏ lên.
Nam tử đó tức giận vô cùng: “Lại khóc! Trừ khóc ra chính là làm nũng, quả thật không giống nam nhân, trước kia chính là như thế, hiện tại vẫn như thế. Ta có làm gì ủy khuất ngươi sao?”
Văn Kinh tức giận: “Ngươi còn mắng huynh ấy nữa ta liều mạng với ngươi!”