Chương 85
Du Tự tức đến ngực phập phồng: “Chỉ biết bảo vệ hắn, nếu không phải vì hắn gây ra chuyện năm đó, ngươi cũng không đến mức rơi vào cảnh ngộ thế này!”
Văn Kinh hoang mang hỏi: “Năm đó phát sinh chuyện gì?”
Quân Diễn Chi mím chặt môi.
Du Tự cười lạnh một tiếng: “Năm đó sau khi ngươi phi thăng thành tiên, hắn vẫn đang ở kỳ độ kiếp chưa độ được. Sau khi ngươi thành tiên cần bế quan ba năm năm để củng cố tu vi, lúc vừa xuất quan lại gây ra chuyện. Sở dĩ ngươi bị trục xuất đến thế tục giới mấy ngàn năm, toàn bộ là vì hắn. Ngươi còn không nỡ giết hắn!”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Du Tự híp mắt: “Năm đó lúc ngươi xuất quan, đúng lúc Mộc Cẩn tử sắc ba ngàn năm nở một lần. Tử Vi đại đế đặc biệt thích loại hoa này, bèn mời chúng tiên đến thưởng ngoạn, ngay cả tiểu tiên vừa vào tiên giới cũng không ngoại lệ. Mộc Cẩn tử sắc này sinh trưởng ở chỗ giao giới của thượng linh giới và thiên giới, nhưng Tử Vi đại đế dẫn chúng tiên thưởng ngoạn, trong thượng linh giới làm sao có người dám quấy nhiễu hưng trí của ngài? Vậy mà, con rắn không biết trời cao đất dày này lại đi!”
“Đi tìm Thanh Hư Tử?”
“Tu tiên có ba trọng thiên kiếp, người khác độ kiếp, đều là độ lôi kiếp, điện kiếp, phong kiếp, hắn thì hay lắm, lại là tình kiếp! Hắn vốn có tư chất thần tu, lại đúng lúc thiên kiếp giáng xuống, không thể khống chế tâm ma trong người, để tình cảm lan tràn.”
Văn Kinh nhịn không được hỏi: “Lúc độ kiếp mới, mới phát hiện có tình cảm?”
Du Tự than: “Các ngươi trên ngàn năm phần lớn thời gian đều bế quan tu hành, tuy ăn ngủ đều bên nhau, nhưng hắn phần nhiều là dùng hình rắn hiện thân, chỉ xem như nuôi một ái sủng, không nghĩ đến phương diện khác. Cũng là thiên đạo an bày, sau khi ngươi phi thăng thiên kiếp giáng xuống, lúc độ kiếp hắn bỗng nhiên hiểu ra tâm tư đối với ngươi, vậy không phải là tâm ma ào lên sao?”
“…”
“Tiếc rằng hắn không đến được thiên giới để tìm ngươi, lại không địch lại được tâm ma trong người, tuy liều mạng áp chế, nhưng vẫn khó thể chịu đựng. Lúc Mộc Cẩn tử sắc nở hoa, Tử Vi đại đế chiêu cáo hạ linh giới, chúng tiên thưởng tuyết ngắm hoa, những kẻ nhàn tạp không được tới quấy nhiễu. Không biết con rắn này nghĩ gì, vậy mà không sợ chết đến đó.”
Quân Diễn Chi vô cảm nhìn mặt đất.
Du Tự ngừng một chút mới nhẹ giọng nói: “Sau khi hắn đi, bị yêu tiên trông cửa cản lại không cho vào trong. Lúc đó cũng đang có chuyện, ấu tử mười ba tuổi của Tử Vi đại đế đang đi dạo khắp nơi, sau khi thấy hắn, bèn nói đang muốn bắt một con rắn về cho con ưng của mình, mới dùng pháp bảo thu hắn. Hắn đương nhiên không chịu, trong lúc cấp bách sử ra tuyệt chiêu, đánh chết tiểu hài đó.”
Văn Kinh sửng sốt: “Hắn chẳng qua là kỳ độ kiếp, làm sao giết được chân tiên?”
“Ngươi có điều không biết, hài tử này là do Tử Vi đại đế sinh ra tại tiên giới, tuy ra đời đã là chân tiên, nhưng không giống như hai ta tu luyện mấy ngàn năm mà nên, bản lĩnh và tu vi cũng chỉ tương đương với tu tiên giả kỳ đại thừa. Tiểu hài tử này xuất thân cao quý, bình thường không ai dám chọc, vì thế nuôi ra tính cách kiêu ngạo thích ức hiếp người, có chút không biết trời cao đất dày.”
“Hài tử này chết, Tử Vi đại đế nhất định không tha cho hắn.”
“Tử Vi đại đế tuy có năng lực thông thiên triệt địa, khởi tử hồi sinh, nhưng chẳng qua là đối với nhục thể phàm thân mà thôi, một khi chân tiên chết, nguyên thần tan biến, không còn khả năng tái sinh. Quân Diễn Chi bị người bắt được đưa đến trước mặt Tử Vi đại đế, thiên nhan phẫn nộ, hủy nguyên thần hắn, hồn phách tan biến. Chúng tiên thấp thỏm không dám nói nhiều, không ngờ…” Du Tự thở dài.
“Không ngờ cái gì?”
Du Tự không muốn nhìn cậu: “… Không ngờ, lúc này Thanh Hư Tử lại nhảy ra, ôm cự mãng thừa nhận một kích lôi đình của đại đế, lập tức nguyên thần bị hủy. Quân Diễn Chi đau không muốn sống, thoáng chốc đại phát ma tính, ngay cả chân tiên tu vi hơi thấp cũng bị khống chế. Lúc đó trời tối đi, chính là ngày đông không trăng, tuyết bay phiêu phiêu, hoa Mộc Cẩn tử sắc lũ lượt rơi xuống, thiên địa ảm đạm vô quang.”
Văn Kinh không kìm được siết chặt tay Quân Diễn Chi: “Ngày đông không trăng huynh ấy liền toàn thân run rẩy…”
Du Tự tiếp lời: “Chuyện sau đó cũng không cần nói nhiều nữa, du hồn của ngươi bị trục xuất đến thế tục giới, vĩnh viễn không được trở về, hơn nữa đời đời kiếp kiếp không thể sống quá mười lăm tuổi. Quân Diễn Chi bị Tử Vi đại đế giết, hồn phách tiên tan, coi như kết thúc vụ án này.”
Văn Kinh câm nín, ngẩng đầu hỏi: “Nếu hồn phách của hắn đã tan biến, thì sao có thể chuyển sinh được nữa?”
Du Tự có chút mệt mỏi nói: “Lúc hắn chết ma khí luẩn quẩn trong hồn phách, phiêu tán khắp nơi. Ngàn năm sau đúng dịp hạ linh giới đại kiếp, trong thiên địa ma vật sinh sôi, ma khí cường đại tung hoành, Quân Diễn Chi mới thuận ứng thiên đạo, mượn cơ hội trùng sinh.”
Quân Diễn Chi siết chặt tay Văn Kinh, hai người đều lặng yên không nói.
Du Tự chậm rãi bình tĩnh lại, nói với Văn Kinh: “Vì hắn ngươi cũng từng liều mạng với ta không chỉ một lần, đây cũng không phải là mục đích chuyến này của ta. Ngươi chỉ nhớ một chuyện, hiện tại ngươi vì hắn không đi với ta, thì chỉ có cơ hội trong đời này. Nếu không thể thành tiên, ngươi sẽ phải trở về thế tục giới, nhưng nếu hắn lưu lại hạ linh giới chuyển sinh, lúc đó ta sẽ không còn biện pháp nào đón ngươi về nữa.”
Văn Kinh gật đầu: “Đa tạ Du sư huynh chỉ điểm giúp đỡ.”
Du Tự nghe được cách gọi “Du sư huynh” đã hơn ngàn năm chưa được nghe, trong lòng trăm cảm xúc giao nhau, rất lâu mới nhàn nhạt nói: “Từ nhỏ ta đã xem ngươi là đệ đệ ruột, tính cách của ngươi và Quân Diễn Chi hợp nhau, ta cũng không có gì để nói, tự giải quyết ổn thỏa đi.”
“Đa tạ Du sư huynh.”
Du Tự lại nhìn đại quy ngẩn ngơ bất động trong lòng Văn Kinh, đột nhiên nói: “Con rùa này e rằng sẽ không thể mở linh trí được, các ngươi lấy Tố Tâm Bạch quả cho nó ăn, tương lai mang nó cùng lên thượng linh giới, mới dễ dung hợp nguyên thần.”
Văn Kinh vội nói: “Được.”
Du Tự đứng ở cửa sổ, trường bào màu tím đen chạm đất, gương mặt hơi phiếm nhu quang dưới ánh trăng, nhẹ giọng nói: “Mấy ngàn năm chớp mắt đã qua, các ngươi cố gắng tu hành, tương lai gặp lại.”
“Ừm.” Trong lòng Văn Kinh chợt có cảm xúc, kéo Quân Diễn Chi nói: “Du sư huynh bảo trọng.”
Du Tự cúi đầu không nói, nhưng chợt biến sắc mặt, khóe miệng hiện ra nụ cười tà như có như không trước kia, ngẩng đầu nhìn Quân Diễn Chi một cái: “Đừng quên trị thương cho Văn Kinh.”
“… Ta biết.” Quân Diễn Chi híp mắt.
Quanh người Du Tự hóa thành một vùng lam quang nhàn nhạt, rồi biến mất.
Văn Kinh khó hiểu hỏi: “Trị thương gì cho đệ?”
Quân Diễn Chi trêu chọc đại quy trong lòng Văn Kinh, không đáp mà hỏi: “Chuyện năm đó, đệ hận ta không?”
Văn Kinh tạm thời không lên tiếng. Hận cái gì chứ? Đau lòng còn không kịp nữa mà…
Cậu cúi đầu sờ đầu đại quy, nhẹ giọng nói: “Sư huynh, hiện tại mọi chuyện gần như đã giải quyết hết rồi, huynh dự định tiếp theo sẽ làm gì?”
Quân Diễn Chi cân nhắc nói: “Trước giải quyết Triệu Ninh Thiên đã rồi nói.”
“Ừm.”
Sắc trăng nhu hòa, hai người lại có chút mệt mỏi, Quân Diễn Chi dắt Văn Kinh tới bên giường rồi thuận thế kéo, nằm mặt đối mặt. Đại quy chậm rãi bò xuống giường, đi về phía cửa.
Quân Diễn Chi thích thâm tình nhìn nhau thế này, nhưng đối với loại nhu tình mật ý này Văn Kinh lúng túng nhất, thanh giọng nói: “Đêm nay không cần quản đến các đệ tử đang đợi huynh trị thương trong đại điện sao?”
Quân Diễn Chi ôm cổ cậu, ánh mắt sâu xa như nước, chậm rãi dán miệng lên: “Sư đệ?”
Văn Kinh cảm thấy trong đầu nổ ầm ầm, từ đỉnh đầu tê dại đến gót chân, ngay cả thứ đó cũng có dấu hiệu tỉnh giấc, nhịn không được rên rỉ: “Sư huynh… ưm… sư huynh…”
Hai cánh môi nhẹ ngậm lấy cậu.
Văn Kinh không biết phải làm sao mới tốt, tay Quân Diễn Chi quy củ đặt sau gáy cậu, Văn Kinh muốn thò vào trong y phục hắn sờ lại không dám, chỉ đành để hắn chậm rãi liếm cắn.
Quân Diễn Chi hiện tại tự hạn chế mình đến mức người khác phải cảm thấy hổ thẹn, còn cậu thì lại nóng ruột không ra gì, rốt cuộc là sao?
Càng hôn càng sâu, Văn Kinh nửa nhắm mắt, không thể khống chế kéo thắt lưng Quân Diễn Chi, hai tay thò vào, dán lên làn da ấm nóng của hắn: “Sư huynh…”
“Ừm?”
Quân Diễn Chi túm tay cậu kéo ra khóa sau lưng, thuận thế lật người Văn Kinh lại, đổi sang tư thế lưng dán vào ngực. Hắn nhắm mắt hít sâu một hơi, tay phải trượt vào đũng quần Văn Kinh, ngón tay thon dài nhẹ vuốt ve.
Hai tay Văn Kinh bị hắn giữ chặt sau lưng không thể động, quần trượt đến đầu gối, nhúc nhích chân nhẹ giọng rên rỉ.
Thật, thật thoải mái…
Không bao lâu, Quân Diễn Chi buông Văn Kinh ra, Văn Kinh đỏ mặt túm chăn lau lau.
Cậu bức rức nói: “Sư huynh có muốn không?”
Quân Diễn Chi cúi đầu: “Huynh phải đến Thanh Hư đại điện trị thương cho người ta, hôm khác đi.”
“…Ừm.” Văn Kinh trân mắt nhìn hắn ngồi dậy chỉnh lý y phục, không dám làm căng, lại không biết phải làm gì mới dụ dỗ được hắn, gấp đến mức lòng như lửa đốt. Trên người cậu phủ kín vết thương, diện mạo đáng sợ, ngay cả cởi y phục cũng có thể dọa người, làm sao có thể dùng để dụ dỗ người chứ?
“Sư huynh, đợi huynh trị khỏi cho những người đó rồi, chúng ta lại, lại…” Văn Kinh đỏ mặt gãi đầu gãi tai.
“Ừm.” Quân Diễn Chi nhàn nhạt gật đầu, “Đệ đi tắm đi, huynh đi trước.”
“Được.”
Mắt thấy Quân Diễn Chi bay về đại điện, Văn Kinh vội chạy ra ôm lấy đại quy, giọng nói mang âm khóc: “Lục Tần, ta phải làm sao đây? Làm sao đây? Làm sao dụ dỗ chứ? Vừa rồi ta kêu thành như thế mà hắn cũng không chút dao động.”
Đại quy trợn to mắt, hoàn toàn không hiểu đã phát sinh chuyện gì.
“Không được… phải hạ dược mạnh cho hắn…” Văn Kinh lắc thân thể đại quy, bức hỏi: “Ngươi nói nếu ta hạ dược hắn, thì có phải quá hạ tiện không?”
Đại quy mù mờ không hiểu: “…”
“Ta cảm thấy chuyện này cũng không thể quơ đũa cả nắm, ta và sư huynh là lưỡng tình tương duyệt, hạ dược hắn cũng là tình thú, ngươi nói đúng không?”
Đại quy: “…”
“Vậy được, nếu ngươi cũng đồng ý, vài ngày nữa chúng ta sẽ đi…”
Đúng lúc này, từ xa truyền đến tiếng đánh nhau, vài đệ tử hét: “Triệu Ninh Thiên điên rồi! Mọi người mau tránh đường!”
Đầu đại quy khẽ động.
Văn Kinh vô thức ôm đại quy lên, chỉ cảm thấy nó nôn nóng xao động không thôi, nhẹ giọng an ủi: “Ngươi ở trong phòng đừng chạy loạn, ta đi báo thù cho ngươi.”
Nói xong, cậu khóa đại quy trong phòng thiết một tầng kết giới, rồi thuận tay cầm Túc Tâm kiếm lên, đi tới chỗ phát ra tiếng ồn.
Tiếng đánh nhau ồn áo đó dời dần về hướng Thanh Hư điện, thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu của các đệ tử, Văn Kinh truy theo, lại thấy một đám người đi tới, dẫn đầu chính là Vân Khê trưởng lão.
Chỉ thấy một đạo thanh quang phát ra từ người Vân Khê trưởng lão, tầng tầng vây lấy Triệu Ninh Thiên tóc tai xõa tung, hung tợn thu lại.
“A__!” Triệu Ninh Thiên phát ra tiếng kêu đau tận tâm phế, rũ đầu xuống ý thức không rõ.
Vòng thanh quang vây Triệu Ninh Thiên chậm rãi đáp xuống mặt sàn thanh thạch, rồi trở về trên người Vân Khê trưởng lão.
Mọi người vây quanh ông, lặng lẽ chờ đợi.
Không bao lâu, cái đầu cúi xuống khe khẽ động, Triệu Ninh Thiên mở mắt ra, hoang mang nhìn xung quanh, rồi thoáng cái trở nên sợ hãi cực độ.
“Các ngươi muốn làm gì?”
Chương 86
Hắn không biết làm sao nhìn nhìn xung quanh, ánh mắt lập tức hung tợn ném về phía Quân Diễn Chi: “Ngươi cho ta uống máu ngươi! Ta nửa đường phát cuồng, một lòng chỉ muốn trở về giết người, chính là vì ngươi!”
Quân Diễn Chi cúi xuống nhìn y: “Không những là ngươi, chỉ cần là phong chủ nào ta thấy hoài nghi, lúc này đều nằm trong sự khống chế của ta.”
Câu này vừa thốt ra, sắc mặt đám người Lục Trường Khanh nhất loạt biến đổi, người nhát gan chút đã hoảng loạn rút kiếm nhìn hắn, bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.
Vân Khê trưởng lão bình tĩnh vuốt râu, trầm tĩnh một lát mới cười nói: “Đối với ai ngươi cũng không tin được, cũng là điều dễ hiểu.”
Quân Diễn Chi dùng kiếm nâng tay phải của Triệu Ninh Thiên lên, cho lơ lửng giữa không. Ngón giữa tay phải của y bị thứ gì cắn mất một nửa, không có băng bó cũng không cầm máu, nát nhừ dính vào nhau.
Văn Kinh vô cảm cầm kiếm chỉ vào cổ y.
Túc Tâm kiếm cảm giác được cơn giận của cậu, hỏa quang lưu động, kiếm phong nổi lên, thiêu da thịt Triệu Ninh Thiên kêu tanh tách. Văn Kinh hỏi: “Hôm qua ngươi đến chỗ ở của ta làm gì? Cây cờ đen trên tay ngươi đâu?”
Triệu Ninh Thiên đau đớn khó thể chịu đựng, tức giận kêu: “Ngươi dịch thanh kiếm ra một chút!”
Văn Kinh không lên tiếng, kiếm lại càng tiếp cận hơn.
Triệu Ninh Thiên nói: “Ta đến chỗ ở của ngươi, là vì muốn cho ngươi trúng thuật của Chiêu Huyết kỳ, lửa cháy khắp nơi Quân Diễn Chi không thể lo hết, sẽ không truy đuổi ta nữa!”
Văn Kinh hơi dời kiếm ra: “Năm đó ngươi giả dạng Đoàn Hiên, dẫn chúng ma tu hủy diệt Hằng Dương Cung?”
Triệu Ninh Thiên sợ hãi nhìn Quân Diễn Chi, thở dốc nói: “Ta cũng là bị Tịch Phóng bức ép, không có biện pháp mới đáp ứng, thật ra ta chỉ là một người đáng thương…”
Văn Kinh dửng dưng nói: “Trong ghi chép của Tịch Phóng không viết cái gì hết, cũng không đề cập đến tên ngươi.”
Triệu Ninh Thiên sửng sốt: “Cái gì?”
Vân Khê trưởng lão nói: “Nếu ngươi có thể kiềm nén, an tĩnh đợi kết quả, chúng ta cũng không biết ngươi chính là người năm đó giả trang Đoàn Hiên.”
Triệu Ninh Thiên thật lâu không thể hoàn hồn.
Quân Diễn Chi chậm rãi nói: “Tuy Tịch Phóng tội đại ác cực, nhưng hầu như muốn đem tất cả mọi chuyện gom hết lên người mình, không muốn mượn tay chúng ta giết người. Nếu ngươi bình tĩnh chờ thêm vài ngày, sóng gió này có lẽ có thể bình lặng lại cũng chưa biết chừng. Mà ngươi lại thành sự không đủ, bại sự có thừa, khiến năm sáu trăm đệ tử kiếm tông nguy tại sớm chiều…”
Vân Khê trưởng lão nói: “Tại sao Chiêu Huyết kỳ lại ở trong tay ngươi? Thảm án của mấy đại môn phái những năm nay là do ngươi giở trò?”
Triệu Ninh Thiên hối hận tột cùng, cúi đầu không nói.
Lý Thanh Vận xem thường loại nam nhân không thể đảm đương này nhất, lạnh lùng chỉ kiếm vào cổ họng y: “Hắn hại năm sáu trăm người gặp nguy hiểm, tội không thể dung thứ, còn hỏi cái gì? Trong kiếm của ta có hàn độc của cực địa bắc bộ, nhất định có thể khiến hắn như bị vạn trùng khoét tim, trong ba năm sống không bằng chết.”
Triệu Ninh Thiên biến sắc.
Lý Thanh Vận này là đồ đệ mà Vân Khê trưởng lão thích nhất, cũng ăn ý nhất. Ông thấy nàng muốn sắm vai người tốt, bèn vuốt râu nói: “Dù sao y cũng là phong chủ của kiếm tông, bao nhiêu năm nay không có công lao cũng có khổ lao. Nếu chịu thành thật khai báo, ít nhất cho y chết nhanh chóng.”
Triệu Ninh Thiên cắn răng nhìn mọi người, biết đã không còn chọn lựa nào, nói: “Năm đó ta tu luyện gặp bình cảnh, nóng ruột cầu thành, lại không cẩn thận bị thương linh căn, vừa gấp vừa giận, bất đắc dĩ bèn nghĩ phải ma tu. Ta trăn trở nghe ngóng được tung tích Phó Tu, lại bị Tịch Phóng phát giác. Sau khi y biết ta muốn ma tu, bèn bức ta giả trang thành Đoàn Hiên, thực hiện vụ án Hằng Dương Cung.”
“Tiếp tục.”
“Kế hoạch trước đó của Tịch Phóng, là để ta giả trang Đoàn Hiên, dẫn chúng ma tu hủy diệt Hằng Dương Cung. Sau đó y sẽ đến, tiêu diệt nguyên đám ma tu đó, lưu lại vài người sống, tuyên bố tội danh của Đoàn Hiên, danh chính ngôn thuận giết Đoàn Hiên. Tiếc rằng lúc đó lại phát sinh biến cố.”
“Biến cố gì?”
Triệu Ninh Thiên lộ vẻ sợ hãi: “Lúc đó Quân Diễn Chi chỉ có mười tuổi, tận mắt thấy mẫu thân và muội muội bị giết, vì thế không thể khống chế tâm ma trong người, cuồng tính đại phát. Ta lập tức cảm thấy thần trí không rõ, cũng không phân biệt được địch ta, chỉ muốn đại khai sát giới. Khi tỉnh táo lại, ta nằm giữa núi Hằng Dương Cung, ta cũng không biết thân phận của mình có bị người khác phát hiện không, không dám trở về, cứ thế bỏ chạy.”
“Chiêu Huyết kỳ lại là sao nữa?”
“Sau khi trở về kiếm tông ta thấp thỏm bất an, hôm sau lại nghe nói Hằng Dương Cung bị diệt, chuyện ma tu thì không nhắc một chữ. Vất vả đợi được Tịch Phóng về, y bảo với ta là mọi chuyện đã kết thúc, không cần phải để tâm nữa. Ta nghĩ tới nghĩ lui, lo lắng chuyện bại lộ, bèn muốn đi tìm Tịch Phóng hỏi cho rõ, lại tận mắt thấy y cầm một lá cờ đen trầm tư rất lâu, rồi ném xuống vách vực. Ta biết đó chính là Chiêu Huyết kỳ, lòng tham lam nổi lên, bèn vội vã suốt đêm bay xuống vực, cuối cùng, cuối cùng cũng tìm được lá cờ đen đó.”
“Tại sao Tịch Phóng không hủy Chiêu Huyết kỳ?”
“Chiêu Huyết kỳ là bảo vật của kỳ nguyên anh, làm sao có thể dễ dàng hủy đi? Ma vật cỡ này nếu giữ bên người lâu, sẽ dẫn người ta hướng dần về ma đạo. Tịch Phóng đó hận ma vật này hại Lục Trăn, lại không hủy được nó, bèn ném nó vào giữa dãy núi không ai sẽ đến.”
“Sau đó?”
“Ta không biết mục đích của Tịch Phóng là hai bộ truyền thừa kia, sau đó ta thất thần phát cuồng trên võ đài, không khác gì năm xưa, ta sợ hãi không thôi, lúc này mới hoài nghi Vân Thiếu Nghi năm đó chưa chết. Nhưng khi ấy, ta vẫn không biết Quân Diễn Chi chính là Vân Thiếu Nghi. Sau, Tịch Phóng dẫn người vây công Quân Diễn Chi, nói ra chuyện năm đó cứu hắn, ta mới, mới biết thì ra Vân Thiếu Nghi vẫn luôn ở bên cạnh chúng ta! Không thể ngờ Tịch Phóng lại giữ mối họa này ở Thanh Hư kiếm tông mười mấy năm!”
Vân Khê trưởng lão nhàn nhạt nói: “Y phong bế ký ức của Quân Diễn Chi, giữ lại kiếm tông, không ngoài để hắn trưởng thành báo thù. Năm đó Quân Diễn Chi phát cuồng đã phá hoại kế hoạch của y, lúc y chạy đến Hằng Dương Cung, tất cả ma tu đã chạy thoát gần hết, ngay cả hai bộ truyền thừa cũng không biết tung tích. Hai bộ truyền thừa này ở tại Hằng Dương Cung mấy ngàn năm, sớm đã không nhận kiếm tông làm chủ. Y muốn đoạt truyền thừa về, chỉ có thể lợi dụng Quân Diễn Chi.”
Quân Diễn Chi cúi đầu.
Vân Khê trưởng lão lại nói: “Y để Quân Diễn Chi sống yên bình mười mấy năm ở kiếm tông, cùng đệ tử Tuệ Thạch phong bồi dưỡng tình cảm, đợi sau khi hắn trưởng thành, liền giết một đám đệ tử Thủy Nguyệt Cung ở bí cảnh Bát Phong nhai, bố trí thành thảm cảnh Hằng Dương Cung năm đó, bức Quân Diễn Chi hồi phục ký ức. Lúc này trong lòng Quân Diễn Chi có mối thù, nhờ ký ức năm đó chậm rãi điều tra, tất nhiên có thể giết sạch ma tu, hơn nữa còn lôi Đoàn Hiên ra, từ đó giết chết Đoàn Hiên.”
Văn Kinh hỏi: “Sau đó sẽ giết sư huynh?”
Vân Khê trưởng lão thở dài: “Không sai, từ đầu đến đuôi Quân Diễn Chi đều là con cờ trong kế hoạch của y. Đoàn Hiên chết, hai bộ truyền thừa đã có tung tích, Tịch Phóng sẽ giết hết các đệ tử Tuệ Thạch phong, bức Quân Diễn Chi phát cuồng trước mặt mọi người. Lúc đó tâm Quân Diễn Chi như tro tàn, tất nhiên sẽ không còn che giấu thân phận, lúc này Tịch Phóng sẽ lấy Tru Tiên tháp ra, bắt Quân Diễn Chi rồi tiêu hủy.”
Đây chính là đại kết cục của [Chúng Sinh Chi Kiếp], đệ tử Tuệ Thạch phong chết thảm!
Văn Kinh thấp giọng nói: “Không những Quân Diễn Chi là con cờ, ngay cả các đệ tử Tuệ Thạch phong cũng là con cờ.”
Vân Khê trưởng lão cúi đầu nói: “Trong ghi chép y nói, người muốn thành đại sự, vì một lý tưởng và mục tiêu, tất nhiên phải tổn hại lợi ích của một bộ phận người, đây chính là __ hy sinh tất yếu mà y nói.”
Văn Kinh hận không nói ra lời.
Lý Thanh Vận hỏi: “Kế hoạch này lại thất bại, nguyên nhân là gì?”
Vân Khê trưởng lão nhìn Văn Kinh một cái: “Là vì Văn Kinh, Văn Kinh vạch trần bộ mặt thật của Quân Diễn Chi, không để hắn giết Đoàn Hiên, còn đâm Quân Diễn Chi một kiếm. Quân Diễn Chi tiết lộ thân phận trước mặt Văn Nhân Mộ, Tịch Phóng biết chuyện này không thể che giấu tiếp nữa, bèn dẫn người bao vây Tuệ Thạch phong, muốn bắt Quân Diễn Chi trước.”
Văn Kinh lạnh lẽo nhìn mọi người, rồi đạp Triệu Ninh Thiên một cước: “Tiếp tục nói!”
Triệu Ninh Thiên bị cậu đá xiêu vẹo, lại không dám phản kháng, cúi đầu nói: “Sau khi ta biết Quân Diễn Chi là Vân Thiếu Nghi, vô cùng sợ hãi, hận không thể giết hắn sớm một chút. Sau đó Quân Diễn Chi thả tin tức ra, nói muốn tìm về [Ngũ Hành Quy Nguyên Kiếm Pháp], nếu không sẽ giết sạch ngũ đại môn phái, ta mong hắn sớm bị người ta bắt giữ, bèn dùng Chiêu Huyết kỳ thực hiện không ít huyết án trong các môn phái.”
Vân Khê trưởng lão nói: “Tin tức muốn tìm về [Ngũ Hành Quy Nguyên Kiếm Pháp], là Tịch Phóng bảo Chu Cẩn thả ra. Y vốn muốn nhân cơ hội giết một vài đệ tử trẻ tuổi có triển vọng ở các môn phái, làm suy yếu thế lực của họ, nhưng lại bị người khác quấy rối. Nhưng vậy cũng hợp ý y, y bèn nghĩ đợi chuyện này qua, mới bắt người về giết.”
Triệu Ninh Thiên nuốt nước miếng.
Mọi người đều trầm mặc nhìn y.
Vân Khê trưởng lão chậm rãi bước vài bước, cuối cùng ngửa đầu nói: “Hiện tại tất cả chân tướng đã rõ, vụ đại án thấu trời năm đó được rửa sạch. Triệu Ninh Thiên, cũng đến lúc ngươi nên đi rồi.”
Sắc mặt Triệu Ninh Thiên tái nhợt, đột nhiên nước mắt đong đầy, tiếp theo túm chặt vạt áo Vân Khê trưởng lão: “Trưởng lão… trưởng lão…”
Một âm thanh chậm rãi truyền đến trong đám người: “Trưởng lão, không cần giết Triệu Ninh Thiên.”
Mọi người quay đầu, chỉ thấy một nam tử vẻ mặt tiều tụy, tóc tai hỗn loạn, hai mắt trợn trừng như cá chết, chính là Chu Cẩn rất lâu không lên tiếng.
“Tịch tông chủ từng nói qua, Chiêu Huyết kỳ là bảo vật ma tu, người tu vi thấp không thể điều khiển được, có công hiệu phản phệ. Chỉ cần phong bế khí hải của y, không quá ba khắc liền sẽ toàn thân mục rữa mà chết, không khác gì cách Chiêu Huyết kỳ giết người.”
Triệu Ninh Thiên kinh sợ: “Không, không không…”
Chu Cẩn chậm rãi nói: “Tịch tông chủ hận Chiêu Huyết kỳ tận xương, nhưng ngươi lại không biết trời cao đất dày, sử dụng lá cờ này giết người. Sau khi Tịch tông chủ lợi dụng ngươi, sớm đã an bài xong hậu lộ cho ngươi, Triệu phong chủ sao không tự giải quyết đi?”
Triệu Ninh Thiên thấy mọi người không có một chút thương hại, lòng đầy sợ hãi, thất thanh khóc nói: “Cầu, cầu tha mạng…”
Văn Kinh, Quân Diễn Chi cúi đầu nhìn y, ai cũng không ra tay.
Triệu Ninh Thiên ngẩn ngơ ngồi tại chỗ, mấy lần giơ tay muốn đánh chết mình đều không hạ thủ được, lại sợ hãi thấp giọng khóc.
Đối với một người tham sống sợ chết, người khác giết y không phải chính hợp ý y sao? Tự tay hủy diệt bản thân, chỉ sợ mới là chuyện đáng sợ nhất.
Cuối cùng, Triệu Ninh Thiên khóc đến hết nước mắt, y nâng cánh tay run rẩy lên huơ ở bụng, khí hải lập tức nghẹn lại.
Dưới ánh mắt lom lom của mọi người, trên người y hiện lên rất nhiều vết thương nhỏ, dần khuếch tán ra. Chẳng qua một lát, y như cầu tha nhìn mọi người, thân thể chậm rãi mục rữa, cuối cùng hóa thành một vũng máu.
…
Trên núi sương sớm mông lung, không khí mới mẻ như vừa được tẩy rửa, làm lòng người thoải mái.
Vân Khê trưởng lão ngửa đầu nhìn trời, chòm râu trắng phất phơ trong gió: “Chuyện đã rõ ràng hết rồi, oan tình được rửa, Quân Diễn Chi thật sự vô tội, tiếp theo dự định làm gì?”
Mọi người không dám tiếp lời, không hẹn mà cùng nhìn ông.
Bọn họ kết oán với Quân Diễn Chi đã sâu, khúc mắc trong lòng nhất thời khó thể giải được. Nhưng kiếm tông gặp nạn, bọn họ lại không thể không nhìn sắc mặt hắn mà hành sự, thực sự rất nghẹn khí. Đặc biệt đám người Lục Trường Khanh, Thiệu Quân đã trúng thuật của Chiêu Huyết kỳ, cần cầu người lại không buông được thể diện, sắc mặt khó coi như nhọ nồi.
Quân Diễn Chi nói: “Ta đương nhiên sẽ xử lý tốt vết thương trên người chúng đệ tử.”
Thiệu Quân hỏi hắn: “Quân Diễn Chi, vừa rồi ngươi nói, chỉ cần là phong chủ ngươi hoài nghi, lúc này đều nằm trong vòng khống chế của ngươi. Lời này rốt cuộc là sao, ngươi dự định làm gì?”
Quân Diễn Chi thản nhiên nói: “Tàn huyết trên người các ngươi, tự nhiên cũng thanh lý sạch sẽ.”
Đám người Lý Thanh Vận và Thiệu Quân quay nhìn nhau, sắc mặt thoải mái hơn nhiều.
Vân Khê trưởng lão mỉm cười, tay áo bạch sắc vung lên, quay nhìn mọi người nói: “Tịch Phóng đã chết, kiếm tông ta phải chọn ra chưởng môn đời thứ bảy. Chỉ là phương diện chọn người này, không biết mọi người có suy nghĩ gì?”
Mọi người đều cúi đầu không chịu lên tiếng. Vân Khê trưởng lão nhìn trúng ai, mọi người đều biết rõ, tuy có chút bất mãn, nhưng cũng không có ai dám ngay trước mặt đối nghịch ý nguyện của ông.
Lý Thanh Vận cười cúi đầu, bước tới một bước: “Đệ tử to gan, trong lòng có một ứng cử viên. Người này thiếu niên có triển vọng, tư chất tốt đẹp, phẩm hạnh đoan chính, lại vạch trần bộ mặt thật của Tịch Phóng, giải cứu kiếm tông đang chìm trong nước lửa, như vậy cũng danh chính ngôn thuận. Chỉ là người này niên kỷ còn nhỏ, kinh nghiệm không nhiều, hơn nữa có hơi cuồng vọng, còn cần có người tỉ mỉ chỉ dạy một thời gian.”
Vân Khê trưởng lão mỉm cười nói: “Có thiếu niên nhân tài bậc này à, là ai?”
Văn Kinh chỉ cảm thấy một cỗ linh khí nhẹ đẩy mình một cái, lập tức đứng không vững nhào tới trước một bước. Lý Thanh Vận nghiêm sắc nói: “Chính là tên tiểu tử tự tiến cử này. Mấy hôm trước nói chúng ta bất phân thị phi, làm Thanh Hư lão tổ thất vọng, muốn chỉ dạy chúng ta làm sao quản lý kiếm tông, phát dương quang đại môn phái.”
Văn Kinh đỏ mặt: “Đệ tử không biết trời cao đất dày, tùy tiện nói mà thôi. Các vị phong chủ, sư thúc đừng để trong lòng.”
Bầu không khí lập tức nhẹ nhõm đi, ngay cả Lục Trường Khanh cũng lộ vẻ thoải mái.
Thiệu Quân mắng: “Nếu ngươi đã có lá gan mắng chúng ta, tại sao không có lá gan nhận?”
Vân Khê trưởng lão nhẹ vuốt râu, ánh mắt lại chậm rãi nghiêm túc lên: “Văn Kinh môn hạ của Đoàn Hiên nghe cho kỹ, bắt đầu từ ngày mai, ta dùng thân phận trưởng lão nguyên anh đời thứ ba tạm thời giữ thân phận chưởng môn, ngươi theo bên cạnh ta cố gắng tu hành, học tập xử lý sự vụ kiếm tông, có dị nghị gì không?”
Văn Kinh có hơi ngoài ý muốn, đang muốn lên tiếng phản đối, mọi người lại nhất tề đáp ứng: “Đệ tử không có dị nghị gì.”
Văn Kinh: “…”
Vân Khê trưởng lão nói: “Nếu đã vậy thì quyết định thế đi, kiếm tông ta lần này đại loạn, đang cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức. Các phong chủ truyền lời xuống, bắt đầu từ hôm nay mọi người chuyên tâm tu hành, nếu lại có chuyện ức hiếp, tranh đấu, nhất loạt phế bỏ tu vi, đuổi khỏi kiếm tông!”
“Vâng.”
Vân Khê trưởng lão nhìn Quân Diễn Chi, mỉm cười nói: “Diễn Chi, Hồng Tú phong nay vô chủ, ta thầm nghĩ…”
Quân Diễn Chi nhìn mọi người một cái, chỉ thấy thần sắc mọi người đều hơi mất tự nhiên, nhàn nhạt ngắt lời: “Trưởng lão không cần phí tâm, ta không muốn lưu lại kiếm tông, sau khi trị khỏi cho mọi người, ta chỉ muốn trở về Hằng Dương Cung tu hành, thanh tĩnh một chút.”
Văn Kinh không ngờ hắn lại nói như thế, lòng nóng nảy, nhưng lại không thể nói ra cái gì, chỉ đành cắn răng nhìn hắn.
Mọi người đều trầm mặc không nói.
Tính nguyên cả chuyện này, Thanh Hư kiếm tông nợ hắn quá nhiều, cũng tổn thương hắn quá nhiều, diệt toàn gia hắn trước, sau đó vu hại hắn. Thiên ý an bài, Trường Tôn Lục Tần ba ngàn năm trước đã bỏ đi chính là phong chủ của Hồng Tú phong, hiện tại xoay xoay chuyển chuyển, hắn nhận chức vị phong chủ Hồng Tú phong chính là không thể tự nhiên hơn.
Lục Trường Khanh mím môi, nghiêm túc nói: “Diễn Chi, chuyện ngươi làm năm đó đều có nguyên nhân, phen này lại cứu đệ tử kiếm tông ta, có ân với kiếm tông, vẫn là lưu lại đi.”
Quân Diễn Chi nhìn Văn Kinh một cái, dửng dưng nói: “Tổ huấn khó cãi, phụ thân ta lại vì Tịch Phóng mà chết. Về tình về lý, ta cũng không cách nào quy vào kiếm tông.”
Văn Kinh ngẩn ngơ nhìn hắn.
Cậu là Thanh Hư Tử sau khi chuyển thế, cũng là chưởng môn tương lai của kiếm tông, về tình về lý ở đây đều là nhà cậu. Nhưng Quân Diễn Chi lại không chịu quy làm một với kiếm tông, đây là ý gì, lẽ nào sắp phải chia xa sao?”
Lục Trường Khanh thở dài: “… Ngươi nói cũng có lý.”
Vân Khê trưởng lão nhìn Văn Kinh và Quân Diễn Chi một cái, đột nhiên cười nói: “Nếu đã thế, ngươi mau trị thương cho đệ tử kiếm tông ta đi. Trị thương xong thì mau đi, cũng đừng ở lại chỗ này nữa.”
Đám người Lục Trường Khanh không khỏi sửng sốt, Vân Khê trưởng lão lại cười ha ha bay đi.
Ông đi rồi, mọi người biết Quân Diễn Chi và Văn Kinh muốn nói chuyện, bèn dần tản đi, trên quảng trường rộng lớn chỉ còn lại hai người họ.
Văn Kinh lặng lẽ nhìn hắn, rất lâu mới nhẹ giọng nói: “Sư huynh, huynh thật phải đi?”
“Ừ.”
“… Lúc nào đi?”
Quân Diễn Chi cúi đầu: “Tháng sau.”
Văn Kinh nóng nảy: “Nếu đã thế, đệ cũng không cần kiếm tông nữa, đệ cùng đi với huynh.”
Quân Diễn Chi nhàn nhạt bước tới, cười: “Đệ đi theo Vân Khê trưởng lão học thêm vài thứ, mấy năm nay huynh cũng phải tu luyện một bộ thuật pháp, đợi thời cơ đến rồi, huynh và đệ tự nhiên có thể ở bên nhau lần nữa.”
“Thuật pháp gì?”
Quân Diễn Chi nhẹ ôm cậu: “Tóm lại đệ chuyên tâm tu luyện, đừng nghĩ quá nhiều. huynh vất vả lắm mới túm được đệ vào tay, làm sao nỡ để đệ đi mất.”
Văn Kinh chua xót, lại không biết hắn rốt cuộc có chủ ý gì, gục trong lòng hắn không lên tiếng.
Hai người động tình, ôm nhau hôn. Quân Diễn Chi rất lâu mới buông Văn Kinh ra, nhẹ giọng nói: “Huynh phải đi trị thương cho họ, đệ muốn đi với huynh, hay về Tuệ Thạch phong?”
“… Đi cùng huynh.” Văn Kinh suy nghĩ rồi nói: “Đệ về ôm đại quy trước.”
“Ừ.”
Trở về ôm đại quy vào lòng, Văn Kinh chạy đến Thanh Hư đại điện, chỉ thấy dòng người qua lại như thoi đưa, các đệ tử vô cùng bận rộn, tình cảnh này thật quen thuộc, dường như trở về thời điểm Quân Diễn Chi cứu người mấy năm trước.
Văn Kinh ôm đại quy ngừng lại một lát, lại tìm đến chỗ lúc trước thường ngồi khoanh chân ngồi xuống, vừa trêu chọc đại quy cho nó ăn, vừa nhìn Quân Diễn Chi xa xa chuyên tâm chuyên chú.
Quân Diễn Chi ngưng thần bế tức, dùng linh khí nhẹ thôi động lên người đệ tử.
Văn Kinh sờ đầu đại quy nhẹ giọng nói: “Tiểu Lục nhi, ngươi nói xem… sao ta lại có cảm giác thời gian trôi ngược nhỉ?”