CHƯƠNG 48. ÂM THAI
Lần thứ hai ngồi ở phòng chuyên khoa, Trương Úc Giai chính thức thành một kẻ bên lề, nhưng kẻ bên lề này hiện tại có thêm một công việc, đó chính là sắp xếp lại tất cả tài liệu khám bệnh của bệnh nhân và thời gian thích hợp bố trí phẫu thuật, gọi là thích hợp, thật ra thì quyền vẫn nằm trong Trang Minh Thần, cậu chỉ theo đó báo cho người nhà bệnh nhân thời gian phẫu thuật và những việc phải chú ý, nhưng khác lạ chính là vốn tưởng rằng ngày đó tức giận quá mức quan hệ của hai người sẽ sụp đổ, Trang Minh Thần sẽ càng thêm ‘Quan tâm’ Trương Úc Giai ?
Thỉnh thoảng gã sẽ bảo cậu đến phòng làm việc của gã làm một chút chuyện râu ria, thậm chí một số kỹ thuật giải phẫu vốn cậu không cần quan tâm đều làm qua trước mắt cậu một lần, còn hữu ý vô ý kiểm tra những thứ cậu đã xem, nếu như trả lời sai, gã sẽ yên lặng bỏ mặc cậu ở nơi đó nửa giờ cũng không nói với cậu một câu, từ đó khiến Trương Úc Giai phải tốn thời gian gấp ba thậm chí là gấp bốn bình thường để suy nghĩ đồ vật trong này, bởi vì chỉ có suy nghĩ thấu đáo cậu mới có thể đối đáp trôi chảy, mới có thể nhớ lâu dài.
Mà đến buổi tối càng kỳ lạ hơn, chẳng những muốn cùng cậu làm thêm giờ, sau đó cùng nhau ăn cơm, lại nhất định phải ngồi xe gã về, khiến cho kẻ bên lề như cậu ở trước mắt người trong khoa thì rất kiêu ngạo nhưng ở trong lòng mình thì rất đau khổ. nguyên nhân không phải là vì có cơm mời mà không ăn có xe đi nhờ mà không đi, mà là người này biến tướng cắt xén, khiến cho hai người giống như tình nhân, lúc ăn cơm thỉnh thoảng lại gần muốn đút cậu một miếng, Trương Úc Giai há mồm cũng không được không há mồm cũng không xong. Trên xe không phải là thỉnh thoảng sờ chân của cậu thì là nắm tay của cậu, càng đáng chết hơn chính là, gã nắm tay cậu lúc nào cậu cũng không biết, giống như đột nhiên để ở trên đùi của cậu, hoặc đột nhiên đặt ở ngang hông.
Liên tiếp như vậy qua một tuần, Trương Úc Giai hoàn toàn không nhịn nổi, lại bắt đầu nghĩ tới làm sao từ chối hợp lý người này, kì thực cậu cũng không phải là lo lắng đồng nghiệp nói sau lưng hay là buổi tối về bị A Lê châm chọc một câu, mà là bị người này bám dính đến phát sợ, ngay cả uống một ngụm nước cũng do gã đưa tới, còn dùng mặt thử nhiệt, trộm uống một ngụm cà phê cũng có thể bị gã ngăn cản ngay trước mặt mọi người, sau đó nói một chút tai hại liên quan đến uống cà phê, điểm chết người chính là đi nhà xí cũng có thể gặp gã, cậu bị làm cho sợ đến mức nhiều lần tiểu không ra, thậm chí hoài nghi tiếp tục như vậy sẽ liệt dương.
Tối hôm đó Trương Úc Giai mượn chuyện Diêu lão đầu gọi cho cậu để chuồn đi trước thời hạn, bảng báo cáo đã bảo y tá trực ban thay cậu đưa đến tay Trang Minh Thần, sau đó chờ cậu chạy như điên đến bên ngoài công bệnh viện lúc này mới gửi tin nhắn cho Trang Minh Thần, cũng coi như thành động trước báo cáo sau, nhưng cậu không cho Trang Minh Thần cơ hội phản bác đã trực tiếp tháo pin điện thoại, sau đó chạy tới địa điểm đã hẹn với bọn Diêu lão đầu.
…
Vẫn là kho hàng bên dưới phòng nằm viện, nhưng lần này cậu từ một chỗ đi vào, đó chính là phía sau kho hàng của một tòa nhà sắp phá đang đợi di dời, lần trước lúc Trương Úc Giai và Diêu lão đầu đi thu quỷ đã cảm thấy nhà kho kia không đơn giản, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới nơi này có hai chỗ thông lên, hay bởi vì địa điểm này cách bốn tòa nhà và một con đường, cho nên rất khó tưởng tượng kho hàng dưới đất này rộng bao nhiêu.
Diêu lão đầu nói là phát hiện một ít đồ vật ở đây, Trương Úc Giai cho rằng lại là trận pháp rối loạn, nhưng khi đến nơi cậu mới phát hiện đồ vật đó là người sống.
Trong kho hàng có một cửa đất, đẩy ra mới biết phía sau có cái động khác, khắp nơi đều là mặt tường đổ bê tông, trước mắt bố trí ngổn ngang, nghiễm nhiên trở thành một cái mê cung đi không đến điểm cuối.
Nhưng Diêu Mạnh Đạt hiển nhiên là có biện pháp, chỉ thấy lão lấy ra một tờ bùa màu vàng, sau đó niệm một đoạn chú, sau đó lá bùa bay lên trên không, rồi đi thẳng về một hướng.
Ba người đuổi theo lá bùa, sau khi vòng qua hai bức tường lớn liền đến một bức tường đất không bê tông giống nơi bọn họ ngày đó phát hiện trận, hơn nữa càng vào bên trong càng ẩm ướt cũng càng âm u, tối tăm hơn, nếu không phải kia phát ra chút ánh sáng xanh thì gần như là đưa tay không thấy được năm ngón.
Trương Úc Giai chưa bao giờ nghĩ tới nơi này lại lớn như vậy, nhưng đi nửa giờ rồi vẫn chưa tới, cậu không khỏi bắt đầu hoài nghi lá bùa rách kia có đáng tin không, lúc đó dưới lòng bàn chân tiếng nước chảy bị tóe lên bùm bụp và tiếng côn trùng huyên náo không yên khiến cậu có chút khó chịu, bởi vì nghĩ đến thi thể bị khảm trên tường ngày đó, cho nên cậu cố gắng đi ở chính giữa.
Hôm nay Dương Duẫn Trạch và Diêu Mạnh Đạt đều im lặng lạ thường, Trương Úc Giai mấy lần muốn tìm chút đề tài, cuối cùng cảm thấy không thích hợp, mà trong suốt thời gian 40′ lá bùa kia bay, Trương Úc Giai rốt cục không nhịn được hỏi Dương Duẫn Trạch đi bên cạnh: “Áo gi lê này của anh giống như là mốt mới?”
Trên thực tế, Trương Úc Giai từ đầu đã cảm thấy quần áo này giống quần áo tù, chỉ là tác phong trước sau như một nên không có hỏi, nhưng thật sự là chịu không nổi việc đi về phía trước không mục đích, đành phải hỏi một số chuyện chẳng liên quan.
Dương Duẫn Trạch cũng khá thoải mái nhún nhún vai nói: “Không, tôi là chưa kịp thay quần áo.”
“Còn đang đóng phim?”
“Ừ, vừa đổi, ‘Nhà tù Shawshank.”
“Ồ, lại là phim kinh điển, tôi muốn hỏi cái này có ý nghĩa gì không?”
“Chẳng lẽ anh chưa từng nghe qua nhân sinh là một tuồng kịch sao. ” Dương Duẫn Trạch tức giận hừ một tiếng, thấy không rõ vẻ mặt, cũng không biết là giễu cợt người khác hay giễu cợt chính mình, tóm lại kia có chút tù túng khổ sở.
Nhưng Trương Úc Giai cảm thấy gã sống tốt hơn mình, đều là gặp phải quỷ như nhau, người ta chỉ cần diễn phim là được, cậu lại phải chịu trách nhiệm sinh con…
Nghĩ tới đây, bụng Trương Úc Giai không tự chủ kêu hai tiếng, không biết hôm nay A Lê định cho cậu ăn gì, sáng nay anh ta chọn món gì nhỉ?
Đang suy nghĩ, lá bùa sáng xanh phái trước đột nhiên rớt xuống, tia sáng biến mất đồng thời lại bốc ra từng đợt hơi nước.
Bốn phía theo tia sáng lá bùa biến mất mà trở nên tối đen, Trương Úc Giai thậm chí còn đụng phải phía sau Dương Duẫn Trạch, nhưng làm sao cũng không nhìn thấy, sau đó nổi lên từng trận gió lạnh,cùng với tiếng khóc lóc ai oán, trong bóng tối vốn tĩnh lặng như rừng rậm, âm thanh kia được phóng đại, nghe vào lỗ tai, làm cho tâm trạng trở nên khó chịu.
Trương Úc Giai định lấy bật lửa ra, lại bị một bàn tay đè chặt, nhưng ngay sau đó nghe được tiếng của Diêu lão đầu: “Nơi này oán khí quá nặng, sợ rằng có không ít oan hồn. ” Diêu lão đầu nói xong lại lấy ra mấy tờ phù, sau đó niệm chú, bay đến sau lưng mọi người, “Đây là điễn phù, phù ngụy trang người chết, bên trong là một cái túc hồn thai ( đài chứa hồn), đoán chừng không dưới ngàn oan hồn tạo thành, chỉ cần vào bên trong một bước, các cậu một câu cũng không được nói, chỉ cần nói ra một câu là bại lộ, bất kể nhìn thấy cái gì, chỉ cần không ra tiếng nào thì không có chuyện gì.”
“Sau khi lên tiếng còn có đường lui không? ” Trương Úc Giai cảm thấy, càng chỗ dọa người càng cần dùng tiếng thét để thêm can đảm, đến lúc đó phát run một cái, ai còn nhịn được a!
Diêu lão đầu liếc cậu một cái nói: “Không có, đây là túc hồn thai, cũng là thiên hồn tiêu và tường quỷ (quỷ bị giết), thời cổ đã lưu lại, không nhận người, Quỷ Vương nhà cậu tới cũng không nể mặt.”
Trương Úc Giai vừa nghe thoáng qua, lập tức hỏi: “Ông nói ai là Quỷ Vương?”
Diêu lão đầu chợt thấy lỡ miệng, lập tức im bặt đi về phía trước, vẫn là Dương Duẫn Trạch thở dài, hung hăng nói bên tai cậu: “Tốt nhất là mượn cơ hội này giết chết hắn, nếu không hắn sẽ giết chết anh.”
Dương Duẫn Trạch dứt lời đi tới phía trước, để lại mình Trương Úc Giai còn đang sững sờ, qua một lúc lâu mới theo sau.
Người bị dán điễn phù cũng kỳ lại, tự nhiên nhìn thấy đường mờ mờ phía trước, hơn nữa cả người bay bổng, giống như thành quỷ, tà dị nói không ra lời .
Đi chừng mười phút đồng hồ, bọn họ vào một không gian bùn đất giống như hầm trú, vừa đi vài bước đã nhìn thấy cửa nhỏ trên hầm trú ẩn kia, nước dưới lòng bàn chân vẫn không qua mặt trên giày, Diêu lão đầu ra dấu với hai người bọn họ, Trương Úc Giai liền tự giác đưa tay che miệng, sau đó đi thẳng tới của nhỏ kia.
Mà sau khi vào cánh cửa kia, nơi nhỏ như huyệt động kia lại sâu không nhìn thấy cuối, vô số bóng dáng mờ mờ lơ lửng khắp nơi, thỉnh thoảng có một vài thứ giống người đi qua, cũng là thiếu cánh tay hoặc mất chân, còn lại nửa người bò trên mặt đất, nơi bò qua để lại một nắm một nắm vật thể không rõ hình dạng màu sắc, còn có thứ không giống người mà giống như con ếch ngồi xổm ở đó, một đôi mắt màu đỏ rỉ máu nhìn chằm chằm Trương Úc Giai, tựa như có thể nhìn thấy cậu.
Đây chính là túc hồn thai, Trương Úc Giai yên lặng nghĩ tới, truyền thuyết túc hồn thai là thứ hình thành ngẫu nhiên, ở cổ đại, mỗi đế Vương xây dựng lăng mộ, đều sẽ xử tử hoặc bồi táng toàn bộ thợ để giữ bí mật, oán khí trên thân những kẻ chết oan có thể ngưng tụ mấy ngàn năm không tiêu tan, bất luận kẻ nào xâm phạm lăng mộ, đầu tiên sẽ phải chịu công kích của những oan hồn này, đây liền tạo thành một bức chắn tự nhiên bảo vệ mộ táng.
Đến đời sau, có một số cao nhân lợi dụng sơ hở liền trực tiếp lợi dụng loại nguyên lý mộ nghỉ này, ngay cả cơ quan bẫy rập cũng không lập, mộ thất xây xong, liền trực tiếp giết chết những trai tráng hoặc phong bế ở bên trong, vừa tiết kiệm chi phí vừa đỡ tốn thời gian.
Trương Úc Giai bị những thứ phái trước phía sau này xuyên qua làm cả người sợ hãi, trời mới biết những thứ này lúc xuyên qua thân thể của cậu đến cỡ nào lãnh, giống như lục phủ ngũ tạng đều dội nước đá, lạnh đến linh hồn thân thể đều run rẩy.
Lúc đó, tiếng khóc lóc mơ hồ và tiếng gào thét đột nhiên giống như tập hợp thành tiếng động lớn rầm rĩ, trong tiếng động lớn rầm rĩ lộ ra vô số tiếng kêu gào thê lương, giống như tiếng thét bất lực bàng hoàng trong đêm khuya, được phóng đại vô số lần, màng nhĩ cũng run theo.
Ba người đi có khoảng 20′, rốt cục lại tiến vào một cái cửa nhỏ, lúc này Diêu lão đầu gỡ phù trên thân hai người xuống.
Khi điễn phù từ trên người gỡ xuống, tất cả tiếng gào thét cũng trong nháy mắt biến mất, không khí lạnh như băng cũng thành mát mẻ bình thường, nhưng bốn phía vì không có tác dụng của lá bùa mà trở nên tói thui, từ lỗ nhỏ trên tường đất bắn ra một đường ánh sáng còn sáng hơn lá bùa lúc nãy.
Bởi vì kia lỗ khá nhỏ, có thể là một cái lỗ rót nước, nhưng bởi vì hoàn cảnh hoàn cảnh ẩm ướt mà gỉ sét, hơi dùng sức là có thể hất ra, Diêu lão đầu và Dương Duẫn Trạch lần lượt ghé vào phía ngoài của cái lỗ.
Diêu lão đầu sau khi xem xong rất bình tĩnh, mà Dương Duẫn Trạch lui thẳng về sau hai ba bước, vẻ kinh hoàng trên mặt lộ ra trọn vẹn, Trương Úc Giai vội vàng tiến lại gần.
Bày ra trước mắt chính là một cái hộp đựng trong suốt trang trí tinh xảo, bên trong cái hộp là một quả thận, bên cạnh chính thiết bị giữ tươi tiên tiến nhất, xuyên qua khe hở thiết bị, bên trong từng gương mặt người đi qua cái lỗ, có bao nhiêu trương là quen thuộc? Trương Úc Giai trừng mắt cố gắng phân biệt, khi cậu nhìn thấy Lưu Kỳ thì hít sâu một hơi, tiếp theo chính là tên thuật sĩ nhìn thấy ở nhà Nhan Gia Ninh ngày đó, nhận ra gã vì đôi mắt nhọn âm độc, thậm chí còn có khuôn mặt tươi cười vạn năm không đổi của Lưu Khai Phú, mà sau khi những người này đi qua, còn có bao nhiêu thiết bị như thế, bao nhiêu đèn sáng như thế, cậu nhìn không thấy hết.
Trương Úc Giai vẫn không nhúc nhích, hoặc là nói, cậu đã không biết động thế nào, đã sớm nghe nói nơi này có người buôn bán bộ phận cơ thể, không nghĩ tới lại ở dưới chân cậu, người tham gia đều là đồng nghiệp cười đùa bên cạnh cậu, Trương Úc Giai cảm thấy nơi này thậm chí có thể là trung tâm mua bán cơ quan lớn nhất cả nước.
Diêu lão đầu đẩy Trương Úc Giai đang cứng đờ, sau đó thấp giọng nói: “Nhìn thấy thứ không nên thấy thì đừng nói ra ngoài, chỉ gây thêm phiền phức cho bản thân, tôi nhìn ra mấy người trong đó đều được chỉ dạy, có chút rất tà môn, các cậu tuyệt đối cẩn thận đừng đụng đến chú của bọn họ, trở về tôi đuổi tà cho các cậu.”
Diêu lão đầu vừa nói, nhìn Trương Úc Giai vẫn đang phát run, cảm thấy có chút không ổn nói: “Cậu sao vậy?”
“Tôi không biết, vừa rồi tôi nhìn thấy lão đầu kia, lão già kia hình như nhìn tôi một cái, tôi liền cảm thấy ngực có chút khóc chịu. ” Trương Úc Giai vừa nói vừa đấm ngực, cảm giác nơi này không khí càng ít.
Diêu Mạnh Đạt nghe xong thì nhíu mày nói: “Có thể lúc ở bên ngoài cậu bị thứ gì theo dõi, vừa rồi cậu có sờ vật gì không?”
Trương Úc Giai nghe lời lão đột nhiên nghĩ đến ánh mắt màu đỏ kia, vội vàng nói: “Có thể là thứ ngồi xổm bên tường kia, không giống người, gần giống con cóc, là mắt màu đỏ, nhìn chằm chằm tôi, tôi cho rằng muốn đi qua đây.”
“Làm sao bị vật kia nhìn chứ? ” Diêu lão đầu vuốt chòm râu có chút khó hiểu nói.
Dương Duẫn Trạch vội hỏi: “Tôi cũng nhìn thấy, thứ kia không phải là Địa Ma sao?”
“Không đúng, vừa rồi nơi đó không có Địa Ma, nhưng có không ít cầu sỉ, nhưng cầu sỉ chỉ ăn anh linh thôi! ” nói đến đây Diêu lão đầu chợt hiểu ra, xoay người nói với Trương Úc Giai: “Có phải cậu mang thai âm thai hay không?”
“Hả? ” Trương Úc Giai không thể tưởng tượng nổi, mức độ khiếp sợ kia không hề kém lần đầu nhìn thấy A Lê.
Diêu Mạnh Đạt không để ý biểu cảm của cậu, trực tiếp đưa tay thăm dò bụng cậu, tiếp theo không đợi Trương Úc Giai hoàn hồn, lão đã thở dài nói: “Thất sách a, cậu mang thai âm thai, thể chất này còn lợi hại hơn triệu hồn thú, vừa rồi có thể đi vào tới đây đã là may mắn, hiện tại muốn đi ra ngoài, phải sắp xếp lại từ đầu, không giữ được là ba mạng đó.”
“Sai, là bốn. ” Dương Duẫn Trạch bình tĩnh thốt ra một tiếng.
“ĐCM! ” Trương Úc Giai ngu luôn rồi, cậu không nghĩ tới, tiểu quỷ cứ như vậy chạy đến bụng cậu, cậu hình như còn chưa đồng ý mà! Không đúng, hôm đó hình như đã đồng ý rồi.
Rốt cuộc có đồng ý hay không hả…