Ai Đâm Sau Lưng Tui Vậy?

Chương 62: Chương 62: Bãi Tha Ma




CHƯƠNG 63. BÃI THA MA

Khoảng thời gian tiếp theo, bọn họ nơm nớp lo sợ địa nhìn những người sống gục bên ngoài tường hình vòm, một người lại một người bị những hoạt thi kia nuốt chửng, có người trực tiếp bị rớt đầu, máu tươi trong óc văng đầy đất, có người bị cắn rớt cánh tay lộ ra một đoạn xương trắng, có người thậm chí bị một đám công kích, một miếng cắn bụng của người đó, dùng sức kéo ra một đoạn ruột thật dài, cho nên máu trên kết giới kia càng quệt càng nhiều, cho đến cuối cùng gần như không nhìn thấy bóng người bên ngoài.

Cùng lúc đó, bên trong tường hình vòm cũng bắt đầu bạo động, bởi vì Dương Vân tiến vào, tất cả quỷ đều vọt về phía này, bởi vì bọn chúng là dương quỷ, oán khí trên người tương đối nặng, thậm chí phần lớn còn có trí nhớ ở dương thế, mà người bình thường đều có ý thức muốn sống, cho nên thân thể Dương Vân nhất thời trở thành đối tượng tranh đoạt của tất cả dương quỷ.

“Không có đường lui rồi anh Giai, em chắc phải chết ở chỗ này rồi. ” hai người đã thối lui đến rìa gần nhất, nhìn những Quỷ Hồn thiên hình vạn trạng kia không ngừng nhích tới gần, Trương Úc Giai chỉ có thể lựa chọn hai con đường, một là ném Dương Vân, một là đi theo đám Cầu Sỉ kia vào sâu trong lỗ, có lẽ tận cùng của cái lỗ cũng là một còn đường chết.

“Chúng ta đi! ” gần như không chút nghĩ ngợi, Trương Úc Giai lôi kéo nàng chạy như điên về phía lỗ hổng tụ tập những con Cầu Sỉ kia.

Cầu Sỉ thuộc một loại thú quỷ, không ăn người sống, nhưng có tác dụng chấn nhiếp quỷ hồn, vốn cho rằng bọn chúng sẽ ăn anh linh, nhưng Cầu Cầu rõ ràng xem bọn chúng như đồ ăn, cho nên dọc theo đường đi đám Cầu Sỉ đều nhường đường, có đám còn chốn khắp nơi, giống như cậu là sinh vật rất đáng sợ.

Mà khi hai người bọn họ đi tới phía sau, Trương Úc Giai lần nữa chứng thật, đây chính là một cái hầm lò, hơn nữa hầm này bị hoang phế, đống gạch kia không biết đã qua bao nhiêu năm, ngay cả bụi gạch màu đỏ gạch cũng rụng từng lớp một, có chỗ vẫn là gạch xanh của mấy chục năm trước, rất cũ nát, cảm giác giống như bất cứ lúc nào cũng có thể đổ xuống.

Nhưng Trương Úc Giai không quan tâm cái này, cậu luôn luôn hồi tưởng đến khi còn nhỏ đã từng xem qua hầm, nghĩ cửa bị đóng ở nơi nào đó, bởi vì cửa bị đóng tạm thời, tiện cho kéo gạch đã nung xong bên trong ra, nên gần như mỗi cái cửa đóng đều vừa đẩy đã đổ.

Nhưng không ngờ là hầm bình thường chỉ có mười mấy vuông, bởi vì hầm quá lớn không cách nào giữ hơi nóng, nhưng cái hầm này lại chậm chậm sờ không thấy cuối, vì vậy Trương Úc Giai cho rằng mình gặp quỷ đả tường, để phân rõ thật giả, cậu không thể không xin giúp đỡ của tiểu quỷ vẫn không lên tiếng ở trên vai: “Nếu con chịu nói cho ba ba biết…, ba ba sẽ mua cho con rất nhiều đồ chơi.”

“Hừ —— ” Cầu Cầu hầm hừ bỏ qua đầu, dường như còn đang tức giận chuyện vừa rồi, nhưng Trương Úc Giai thật sự đau lòng, bởi vì Cầu Cầu vừa lớn hơn phân nửa dường như vì cứu Dương Vân mà tốn không ít sức, hiện tại lại nhỏ đi chút, trên người hình như còn có hai vết thương, mặc dù cậu không rõ quỷ làm sao lại bị thương, nhưng trên người nó thực sự có hai vết thương, rõ ràng nhất là mọt chỗ ở trên trán, hiện tại thể chất Trương Úc Giai lại nghiêng về âm, cho nên lúc nhìn nó lại càng chính xác, không khỏi muốn ôm nó vào lòng dỗ dành, nhưng ngại tình hình hiện tại, không thể biểu đạt ra miệng.

“Ba ba chưa bao giờ lừa người khác, không tin con hỏi A Lê, xem ba ba có nói dối hay không.”

” Không tin ba đâu, ba nhìn xem toàn thân cục cưng đều là vết thương, nếu không phải cục cưng lợi hại, hôm nay đã chết rồi, sau này ba ba và A Lê sẽ không nhìn thấy cục cưng nữa. ” nó nói mắt nước mắt lưng tròng, rất đáng thương, khiến cho tâm Trương Úc Giai mềm nhũn.

“Thật xin lỗi, do ba ba không tốt, ba ba thề, sau này tuyệt đối sẽ không để cục cưng mạo hiểm. ” Trương Úc Giai kiên nhẫn dỗ dành, một tay không nhị được sờ sờ vết thương trên trán nó, kết quả lau một tay máu, nhìn lại trán của nó, căn bản đánh rắm cũng không có, nhất thời lửa giận bốc cao nói: “Thằng ranh con vô lại kia, lừa gạt tình cảm của bố mày vui lắm hả? ! Nhìn bố mày đánh nát cái mông của mày.”

Tiểu quỷ vừa thấy □ bị cậu nhìn thấu, lập tức chột dạ cười khan hai cái, sau đó ăn ngay nói thẳng: “Ai bảo ba ngốc như vậy, cũng không nhìn xem cục cưng là ai, cục cưng nhưng là đệ nhất ác quỷ, Cầu Sỉ thấy con còn phải ngường đó, ba ba xấu hổ, đần như vậy.”

Trương Úc Giai bị nó nói như thế nhất thời đầu đầy hắc tuyến, mắt thấy nó sắp chui vào trong bụng, bèn tóm lấy chân nó, sau đó xách ra ngoài cảnh cáo: “Mày muốn trơ mắt nhìn bố mày chết à, muốn ngủ trước nói cho bố mày biết cửa ở đâu.”

“Ba ba đi ra ngoài cũng vô ích thôi, phía ngoài cũng như trong này thôi.”

“Ngoài hầm không phải là sân gạch sao, tại sao lại vô ích. ” Trương Úc Giai không biết vì sao.

“Chẳng lẽ ngoài cũng bị quỷ lợi dụng? ” Dương Vân tức thời chen miệng nói.

Tiểu quỷ không nói lời nào tỏ vẻ cam chịu, sau đó ngáp một cái tỏ vẻ muốn chui vào, Trương Úc Giai vốn còn muốn trốn trong này một lát, nhưng lúc xoay người thì đờ ra, chỉ thấy những dương quỷ kia chưa từ bỏ ý định, lại bất chấp nguy hiểm bị Cầu Sỉ ăn xông vào, mặc dù đám Cầu Sỉ mới đầu khá hung dữ mạnh mẽ, nhưng sau khi số lượng dương quỷ kia lên đến hàng nghìn con, bọn chúng đã no rồi, cho nên dần dần bắt đầu lười biếng, thế nên những con quỷ kia lại ùn ùn tiến lên.

Vì thế Trương Úc Giai đành phải bắt tiểu quỷ lại, nói: “Trước tiên là nói cửa ở đâu?”

Tiểu quỷ ngáp hai cái,thong thả nói: “xoay bên phải “.

Trương Úc Giai vừa nghe xong nhìn thoáng qua bên phải, cũng không nhìn ra cái gì kỳ lạ, sau nhất thời nhớ tới Diêu lão đầu đã từng nói về cách phá quỷ đả tường, đó chính là đột nhiên xoay tròn về bên trái chín mươi độ, cho nên cậu lôi kéo Dương Vân đồng thời xoay tròn về bên tráichín mươi độ.

Mà khi xoay xong chín mươi độ, mới phát hiện, thì ra nơi này cũng không phải là hầm lò, mà là một nơi lớn hơn quảng trường vừa rồi, nhưng khác ở chỗ, ánh đèn nơi này mờ hơn, người và {hoạt thi} cũng nhiều hơn, những người này cũng không ngừng cảnh giác mọi người bên cạnh, cho nên bọn họ không thể không dùng đến cách lúc đầu chạy đến bên cạnh, sau đó lại lẩn vào tường hình vòm, lại xuống hầm lò, lại xoay tròn chín mươi độ.

Sau chín mươi độ, lại là quảng trường lớn hơn nữa.

Khi bọn họ xuống hầm lò lần thứ tư, quảng trường kia đã lớn đến mức không nhìn thấy rìa, người cũng nhiều đến không nhìn thấy cuối, lỗ nhỏ hình vuông dưới chân càng thêm dày đặc.

Rốt cục, hai người mệt mỏi đi không nổi, đành ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, lúc này tiểu quỷ nhịn không được nhắc nhở: “Ba ba, con bảo ba ba xoay bên phải, không phải ở phía dưới xoay bên phải, hiện tại nhất định phải ở phía trên xoay bên phải, nếu ba ba không xoay, con sẽ hành ba ba sinh non”

Hả, lại bị thằng nhóc thúi này ra oai, Trương Úc Giai thầm oán.

Vì vậy chọc Cầu Cầu thò đầu ra, làm mặt quỷ với cậu: “Ai bảo vừa rồi ba dữ với cục cưng, đáng đời.”

Trương Úc Giai vốn định đánh thằng nhóc này một trận, kết quả không bắt được, nó đã chui tọt vào trong bụng, không còn cách nào khác, đành âm thầm đợi đến khi sinh nó ra rồi tìm nó tính sổ.

Lần này xoay người, không còn là hầm lò xa vô tận kia nữa, mà là một khu biệt thự không nhìn thấy điểm đầu.

Khu biệt thự này xây dựng rất đẹp, từng nhà đều có một cổng một sân, phía trước còn có vườn hoa lớn, thậm chí còn có hòn non bộ và công viên, trong đó có một nhà hình như rất giàu, cổng đỗ 5 chiếc limousine, đều mới tinh

Nhưng Dương Vân lại ngạc nhiên nói: “Anh Giai, anh có phát hiện ra điềugì không đúng không? Tại sao các nhà nơi này đều đóng chặt cửa, một chút hpi người cũng không có.”

Trương Úc Giai nghe cô nói như thế, cũng cảm thấy kỳ lạ, mặc dù trên đỉnh đầu không có mặt trời, nhưng là ban ngày, cho dù là nơi người có tiền ở cũng phải có người qua đường mới đúng chứ, kết quả chỗ này giống như trải qua ngày tận thế, thậm chí ngay cả tiếng chó sủa cũng không nghe thấy.

Sau đó, Trương Úc Giai lại phát hiện một việc, nơi đây cũng lát giống như khu dân cư cao cấp của Dương Vân, nhưng người nơi này dường như nhà nào lo nhà đó, ngay cả cổng cũng là bùn, dù vậy, ngay cả đèn đường khu dân cư cũng không có, mặc dù phòng của mỗi nhà xây khác nhau, nhưng cổng mọi nhà đều có chung một đặc điểm, đó chính là phía trước mỗi nhà đều có ba hoặc nhiều hơn mấy cây cột trắng, những cây cột này giống như dùng dấy quấn lên, hoặc như dính keo, tóm lại có chút dọa người.

Trương Úc Giai và Dương Vân cuối cùng cũng không đi đến mấy nhà kia gọi cửa, cho dù bọn họ đi rất lâu cũng không tìm được đường ra ngoài, nhưng bọn họ vẫn lựa chọn đi suốt như vậy, chỉ sợ động vào một vật trong đó sẽ quấy rầy thứ gì đó không tưởng tượng được.

Hai người đi chừng nửa giờ, đột nhiên phát hiện đã đi qua khu biệt thự vừa rồi, hiện tại toàn bộ nhà cửa đều là nhà lầu, loại này nhà lầu là nhà lầu kiểu cũ những năm 1970 mỗi nhà đều giống giống nhau, đều thẳng tắp hai trên hai dưới, nóc phòng còn có ngói lưu ly mái cong, ngay cả khuôn mẫu cũng giống nhau, cổng mỗi nhà đều thích để hai chậu hoa lớn, hoa trong chậu có khi là hoa nhựa kiểu cũ, có khi là trống không, có lẽ hoa cũ quá rồi, sau đó bị chủ nhân vứt đi.

Trời dần dần tối, Trương Úc Giai và Dương Vân đã đi chừng ba giờ, nhưng kiểu nhà cũ này không có điểm cuối, hơn nữa dõi mắt nhìn lại cũng không thấy giới hạn, càng làm người ta thêm luống cuống chính là, bọn họ vẫn không gặp một người sống nào.

Dương Vân đã đi không nổi, nghĩ từ khi cô sinh ra đến giờ chưa từng đi quãng đường dài như thế, dưới lòng bàn chân đã bị cọ ra rất nhiều vết phồng nước, mỗi bước đi đều đau đến tim, nhưng cô không muốn liên lụy Trương Úc Giai, cảm thấy có người này trong lòng sẽ cảm thấy an toàn.

Rốt cục, Trương Úc Giai phát giác nghiêm trọng có gì đó không đúng, cho nên cậu một phát túm lấy Dương Vân nói: “Em nhìn, hiện tại trời sắp tối, tại sao những nhà này vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, ngay cả đèn cũng không bật, theo lý thuyết thời gian này giờ cao điểm tan tầm, cũng lúc náo nhiệt nhất trong ngày, tại sao nơi này không nhìn thấy một ai vậy?”

“Anh Giai, có phải chúng ta lại gặp quỷ đả tường không? ! ” câu nói của Dương Vân khiến Trương Úc Giai đột nhiên cảm thấy không ổn, vội vàng xoay người nhìn về phía những ngôi nhà đã đi qua kia, phát hiện bọn chúng ở ban đêm vẫn không chân thực như vậy, giống như là, giống như là giấy, mà mấy cái cột màu trắng cắm ở cổng, căn bản là cây đại tang, mà chậu hoa nhựa kia, gần như trước mỗi phần mộ đều có, chẳng trách nhà nào mặc nhà đấy, bởi vì những cái này đều là mộ đó!

Lúc Trương Úc Giai nhận ra điều này, trên không đột nhiên truyền đến mùi hóa vàng mã, tiếp theo những ngôi nhà đã nhìn thấy đều bùng lên, chỉ trong nháy mắt toàn bộ thành biển lửa, những giấy bị đốt giấy còn giữ màu đỏ kinh người, giấy Hồ Điệp màu đen bay múa đầy trời.

“Nguy rồi, chúng ta sắp bị chết cháy. ” Trương Úc Giai còn chưa dứt lời đã kéo Dương Vân chạy như điên về phía trước, nhưng giờ phút này, bất kể bọn họ chạy về hướng nào thì cũng là đường chết.

Khi hai người đã chuẩn bị tốt chờ chết, đột nhiên một tiếng gào thét vang dội trời đất, ngay sau đó toàn bộ nơi này biến mất không thấy gì nữa, chỉ còn lại Trương Úc Lê là người phát ra tiếng thét giận kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.