Ai Đâm Sau Lưng Tui Vậy?

Chương 63: Chương 63: Hung Thú




CHƯƠNG 64. HUNG THÚ

Trương Úc Giai gần như nhào tới trong khoảnh khắc nhìn thấy Trương Úc Lê, hoàn toàn chẳng để ý dáng vẻ làm bộ làm tịch ngày thường, đi tới liền gào thét khóc rống lên, trời mới biết cậu sợ hãi thế nào khi không thấy hắn, bụng còn dắt theo tên nhóc kia, bề ngoài nhìn không ra, trên thực tế nặng muốn chết, đi lâu như vậy bụng cũng mơ hồ đau tới tâm, nếu hắn không tới, đoán chừng cậu sẽ bị hù chết.

Trương Úc Lê cũng không dễ dàng gì, lúc nhận được điện thoại của cậu, hắn một mạch chạy như điên trở về, sau đó lập tức sai rất nhiều Thiên Hồn Tiêu ( tiêu : ma núi) và Tường quỷ đi bảo vệ cậu, ai ngờ cậu vẫn bị bắt đi ra ngoài, sau đó hắn theo những hoạt thi kia lần mò tới đây, ai ngờ chỗ này  đâu đâu cũng có trận hình, vạn bất đắc dĩ hắn đành phải dùng âm nộ.

Âm nộ ngang với tấm thẻ bài cao nhất trong tay quỷ, tiêu hao khá nhiều tinh khí để làm phép, quỷ bình thường căn bản không cách nào vận dụng âm nộ, chỉ có quỷ đầy đủ sát khí và oán khí mới có thể phát ra, hôm nay hắn dùng âm nộ nên hao tổn tinh khí, ngay cả thực thể cũng không chân thật, ôm thân thể Trương Úc Giai đều có chút lảo đảo muốn ngã, dù vậy, hắn vẫn dịu dàng dỗ dành cậu: “Đừng sợ, ta ở chỗ này, đừng sợ.”

Trong thời gian tiếp theo, Trương Úc Giai và Dương Vân được thu xếp trong một thôn xóm vắng vẻ, ban đêm rất yên tĩnh, nửa đêm sau khi hai người mưa gió triền miên, Trương Úc Lê ôm Trương Úc Giai vào trong lòng, vừa xoa xoa đầu của cậu vừa như có điều suy nghĩ, nói: “Nếu để em trở lại cuộc sống trước đây, em có đồng ý trở về không?”

“Anh nói lúc anh chưa xuất hiện sao? Vậy tôi đồng ý trở về nhé! “Trương Úc Giai có chút buồn cười, tại sao hôm nay người này đột nhiên học u buồn.

Trương Úc Lê nghe cậu nói như vậy, cố ý tăng thêm lực tay, “Em cố ý đúng không ?”

“Tôi nói thật. ” Trương Úc Giai suy nghĩ một chút nói: “Trước kia tôi không gặp những chuyện này, cũng không trải qua nơm nớp lo sợ như vậy, mỗi ngày chỉ cần nghĩ đi làm tan ca là được, sau khi gặp những chuyện không giải thích được kia, cảm giác cuộc sống như liếm qua mũi đao, rất mệt mỏi.”

“Vậy, những thứ tôi nhìn thấy phái sau cửa, là thật hay là ảo giác ? Mẹ tôi rốt cuộc có sao không. ” Trương Úc Giai vẫn không yên lòng, bởi vì Dương Vân cũng gặp vấn đề như thế, nếu như là giả, tại sao Dương Vân lại tới nơi này, bọn Trương Ngọc có gặp phải vấn đề như vậy không, bọn họ có mở cửa hay không?

Trương Úc Lê không trả lời vấn đề của cậu, suy nghĩ rất lâu mới nói: “Bọn họ không có chuyện gì, em không cần lo lắng.”

“Sao tôi có thể không lo lắng, nếu bọn họ cũng bị bắt vào trong hầm lò kia, không biết là biến thành thây ma thì tốt hay bị thây ma ăn sau đó giải thoát thì tốt, sợ rằng, toàn bộ thành phố này đêm hôm đó xảy ra chuyện như vậy, tôi thật sự sợ có phải đến tận thế rồi không, đến lúc đó khắp thế giới không có một người sống nào, trên đường lớn đều là thay ma, chúng ta phải dựa vào cái gì để sống.”

Trương Úc Lê nhìn cậu một cái, mặc dù cậu đang vùi trong ngực hắn, nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được sợ hãi từ sâu trong lòng cậu, bỗng dưng cảm giác nợ cậu rất nhiều, trong lòng run lên, càng ôm chặt hơn, cũng đồng ý nói: “Yên tâm đi, qua ba ngày nữa, ba ngày sau sẽ ổn, tất cả sẽ khôi phục như lúc ban đầu.”

Trương Úc Giai nghe lời này bỗng ngừng lại, lập tức ló đầu ra hỏi: “A Lê anh có chuyện gì gạt tôi phải không?”

“Không có, ta chỉ là muốn cho em một cuộc sống yên ổn mà thôi, yên tâm đi, ta có chừng mực. ” câu trả lời của hắn khá bình tĩnh, nghe giống như là đồng ý, nhưng càng giống một loại ám hiệu, cụ thể là gì, hắn không muốn nói, Trương Úc Giai cũng không tiện căn vặn hắn, ngược lại đang suy nghĩ hai người cũng ở chung một chỗ thời gian lâu như vậy, điểm này vẫn có thể tín nhiệm.

Sáng sớm hôm sau, Trương Úc Lê đã rời đi từ rất sớm, trước khi đi dặn dò Trương Úc Giai chăm sóc tốt bản thân, cũng thường xuyên ra ngoài đi dạo, còn gọi Cầu Cầu ra, dặn nó phải ngoan ngoãn…, lúc này mới yên tâm rời đi.

Trương Úc Giai là chưa bao giờ đối xử tệ với bản thân, cho nên cậu rất nghe lời sau khi ăn sáng thì đi dạo, dù sao rất ít đến nông thôn, cho nên tất cả mọi thứ ở nơi này đều mới lạ với cậu.

Cái thôn này rất cổ xưa, bốn bề đều có núi bao quanh, tương đương với sơn thôn chính tông, nhưng kiến trúc cũng khá mới lạ, nhà cửa trong thôn giống như nhà nông sân nhỏ ở cổ đại, còn có loại mái cong góc nhọn như cổ đại, trước cửa có hành lang, trên hành lang còn có đèn cung đình, nhà chính ba gian rộng rãi, còn lại có chút khác, gần như mọi nhà đều có viện riêng, trong viện trồng hoa cỏ, rất giống phong cách thành cổ.

Nhưng điểm khác duy nhất chính là nhà ở nơi này trước sau đều có vườn rau, có gia đình trong sân có giếng, đám phụ nữ tụ tập lại bên giếng vừa giặt quần áo vừa tán gẫu, đàn ông đã đến ruộng từ rất sớm.

Chủ cho thuê nhà của Trương Úc Giai ông lão rất phúc hậu, họ Đổng, Trương Úc Giai gọi lão là chú Đổng, vì con trai và con dâu chú Đổng vào trong thành phố làm, cho nên nơi này trống, sau bởi vì nhiều người tới du lịch và trải nghiệm cuộc sống, ông mới thu dọn nơi này cho thuê, thu chút tiền thuê vừa phải, cũng có thể miễn cưỡng đủ chi phí ăn uống mỗi tháng.

Chú Đổng rất quan tâm Trương Úc Giai và Dương Vân, nơi đây vốn gần Đông Bắc, dân bản xứ đều ăn mì, biết bọn Trương Úc Giai chủ yếu ăn cơm, buổi sáng còn nấu riêng chút cháo riêng, làm mấy món ăn sáng, đối với mấy món lần đầu ăn này, Trương Úc Giai và Dương Vân Lai đều cảm thấy rất ngon, hai người ăn đến cuối cùng thật sự chịu không nổi mới buông đũa.

Xế chiều, hai người bị chú Đổng dẫn đến ruộng, thật ra thì hai người bọn họ vốn không muốn vào, dù sao cái loại này cũng phải có nghiên cứu, đừng để đến cuối cùng làm hoa màu nát bét, nhưng khi nhìn thấy chú Đổng vừa cầm xẻng đào một lỗ trên đất, vừa bỏ đậu tương vào, hai người trong lòng ngứa ngáy không nhịn được, rối rít yêu cầu ra trận, bận rộn cho đến chân trời tối đen mới ngừng tay. Chú Đổng cũng rất kiên nhẫn, cho dù hai người ném đậu tương đầy đất cũng không tức giận, còn cảm ơn hai người bọn họ hỗ trợ, cho nên hai người đối với chuyện lần đầu tiên trồng trọt, có cảm giác rất thành tựu.

Gia đình nông thôn, buổi tối đi ngủ rất sớm, chỉ đợi thấy tối liền lên giường, sau đó các nhà làm ổ trên giường, nếu không phải xem TV thì cũng tán gẫu, đến tầm 8h đều tắt đèn vào mộng.

Trương Úc Giai rốt cuộc không thể chấp nhận ngủ sớm như vậy, nghĩ cậu bình thường đều phải mười một, mười hai giờ mới ngủ, nếu cùng Trương Úc Lê lăn lộn một lát, chắc phải tới hai ba điểm, nếu cứ ngủ thế này, phải cần chất lượng giấc ngủ thật tốt !

Sau khi cảm thán, cậu lại nghĩ tới Trương Úc Lê, cũng không biết hai ngày này hắn đang bận cái gì, buổi tối ngay cả tin nhắn cũng không gửi cho cậu, nhưng lại nghĩ tới kinh nghiệm ngày đó ở nghĩa trang, lập tức trong lòng lại cân bằng, ít nhất khi người này còn ở đây, mình đều ngủ trong chăn ấm, còn có thể ăn nằm dài nghĩ chuyện đã qua, đây chẳng phải là một loại hạnh phúc sao.

Lúc này, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, tiếp theo không đợi cậu hỏi là ai đã thấy người nọ tiến vào, vừa cởi giầy vừa bò lên giường, hóa là Dương Vân.

Dương Vân ngày đầu tiên ngủ một mình, ban đêm hoảng sợ mấy lần, hôm nay cô nhất định phải ngủ cùng Trương Úc Giai, Trương Úc Giai thấy cô thực sự bị dọa không nhẹ, bèn đồng ý.

Nhưng dù hai người đều ngủ trong chăn của mỗi người, vẫn cảm thấy khá mất tự nhiên, không nói hai người đều là lần đầu tiên ngủ chung giường với người khác phái, chỉ nói giường này vốn nhỏ hẹp, cho nên hai người phải đầu sát đầu, thân kề thân mới miễn cưỡng chen chúc, vì vậy hai người cứ thế mắt to trừng mắt nhỏ mãi đến nửa đêm cũng không ngủ được.

“Anh Giai, anh ngủ chưa? ” Dương Vân rốt cục không nhịn được hỏi.

“Chưa, sao em còn chưa ngủ? ” Trương Úc Giai nói xong lại nhích tới mép giường một chút, giống như dọn chỗ co cô, trên thực tế chỉ mình cậu biết, làm như vậy trong lòng mới thoải mái một chút.

“Anh Giai, anh có để điện thoại bên người không? ” Dương Vân nói xong lấy điện thoại ra, nhìn chốc lát đành thở dài nói: “Nơi này vẫn còn rất lạc hậu, một chút tín hiệu cũng không nhận được, hôm nay hỏi mấy thôn dân, bọn họ đều không có điện thoại di động.”

“Vậy điện thoại kia? Người trong thôn người có lẽ thích dùng điện thoại cố định. ” Trương Úc Giai nói xong, trong lòng nghĩ có phải nên vì tín hiệu không tốt nên tin nhắn của Trương Úc Lê mới không đến được.

Nhưng Dương Vân lại nói: “Cũng không có, em đã hỏi, bọn họ nói gia đình ở đây cũng không có, em thấy kỳ quái, bọn họ làm sao liên lạc với người khác.”

“Đợi ngày mai rồi nói sau, nói không chừng hai ngày nữa sẽ tốt. ” Trương Úc Giai nhớ lại lời A Lê nói tối qua…, trong lòng không khỏi an tâm.

Dương Vân im lặng hồi lâu, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, một lát sau mới hỏi nói: “Anh Giai, chuyện tình của anh và tên quỷ kia, em nghe anh em nói rồi, hắn, hắn đối tốt với anh không?”

“Uhm… “Trương Úc Giai vẫn luôn xem Dương Vân như em gái, trong suy nghĩ của cậu loại chuyện này đã không có gì ngạc nhiên nữa, mặc dù lúc bắt đầu cũng có ầm ĩ , nhưng hiện tại hoàn toàn xem Trương Úc Lê thành bạn đời, hôm nay đột nhiên bị cô hỏi như vậy, vẫn thân thiết như thế, cậu không biết mở miệng từ đâu, dù sao một người và một quỷ vốn rất không thể tưởng tượng được, hiện tại quỷ này lại là đàn ông, cũng coi như khiến người khác khiếp sợ đi, “Bọn anh rất tốt, hắn cũng rất tốt với anh.”

“À. ” Dương Vân thản nhiên trả lời, dường như nằm trong dự liệu, “Bé con kia là gì của anh? Em thấy nó gọi anh là ba ba.”

“Emcó thể nhìn thấy nó? ” nhớ lại cô cũng đã lăn lộn rất lâu với Dương Duẫn Trạch và Diêu lão đầu, hơn nữa cậu luôn nói chuyện với tiểu quỷ, chắc cô chú ý.

“Nó là con trai. ” nghĩ nửa ngày, Trương Úc Giai vẫn quyết định nói thật, “Mấy đời trước đã là con trai anh rồi.”

“Hai anh sinh? ” Dương Vân có chút khó tin, nhưng ngay sau đó lại nói: “Anh định bên hắn cả đời?”

“Anh cũng không biết nói như thế nào, tóm lại bọn anh trước đây rất lâu đã có quan hệ, hắn không chịu buông, anh cũng không thể rời bỏ hắn, tạm thời không nghĩ xa như vậy.”

“Nhưng nhân quỷ thù đồ ( người quỷ khác đường), cuối cùng không được lâu dài. ” câu nói của Dương Vân mang theo mất mát nhàn nhạt, sau đó trở mình quay mặt vào bên trong, cuối cùng im lặng.



Ngày hôm sau, Dương Vân vẫn không tìm được cách liên lạc với bọn Dương Duẫn Trạch, thậm chí cô đã thử rời khỏi cái thôn này, tuy nhiên lại phát hiện nơi này bốn bề núi bao quanh, căn bản không ra được, chú Đổng cũng nói núi này khó leo, phải mất năm ngày đường mới qua được, hơn nữa trong núi có dã thú, bảo bọn họ yên tâm ở đây đợi bọn Trương Úc Lê tới đón.

Bất đắc dĩ cô không thể làm gì khác hơn là tiếp tục phí thời gian, sau đột nhiên phát hiện một chuyện quái dị, cô nghĩ tới những khách tới đây du lịch mà chú Đổng đã nói, hiện tại sắp đến lễ quốc khánh, người tới tham quan hẳn rất nhiều, tại sao phát hiện trong thôn này trừ hai người khách là bọn họ ra thì một người cũng không có vậy, lại nói nếu như đi vào thôn này phải tốn nhiều sức thế, vậy những du khách kia đi vào bằng cách nào? Chẳng lẽ đều là đến thám hiểm?

Dương Vân định nói chuyện này cho Trương Úc Giai, không ngờ cậu đang ngây người nhìn chú Đổng làm việc trong ruộng cách đó không xa, tiếp theo không đợi Dương Vân mở miệng, cậu liền nói: “Em có phát hiện một chuyện không? Ngày hôm qua mảnh đậu tương kia đã gieo qua rồi, tại sao chú Đổng còn gieo lại?”

Dương Vân bị cậu nói như thế, cũng cảm thấy kỳ lạ, dù sao mảnh ruộng kia chính là hai người bọn họ gieo giúp, bình thường sẽ không phát hiện, sau lại nhìn biệt viện của các hộ, hình như đám phụ nữ bên giếng vẫn mấy người cũ, mà quần áo trong thùng vẫn nhiều như ngày hôm qua, thậm chí trẻ con hi hi bên giếng, vẫn đang tranh luận quyền sở hữu băng ghế, điều này khiến hai người bọn họ cùng run rẩy, trong nháy mắt cảm giác giống như tiến vào phần mộ kia ập tới, làm ban ngày tháng chín đột nhiên lạnh đến toàn thân phát run.

“Trước đừng sợ hãi, chúng ta nhìn nhìn lại, nói không chừng không giống tưởng tượng. ” thật ra thì trong lòng Trương Úc Giai rõ ràng, đây chẳng qua là huyễn trận của người khác, nhưng khiến cậu có chút không dám tin chính là, nếu như đây là một huyễn trận lớn hơn, như vậy, Trương Úc Lê xuất hiện coi như là gì, cậu dám khẳng định đó là Trương Úc Lê thật, như vậy hắn có quan hệ như thế nào với trận ở phần mộ trước kia? Mà trận ở phần mộ rõ ràng liền một chỗ với cái trận ở lò gạch, như vậy trận ở lò gạch kia có quan hệ gì với hắn, nếu như không có quan hệ, tại sao Cầu Cầu dễ dàng ra vào như vậy?

Một loạt vấn đề khó khăn ùa đến, Trương Úc Giai bị ép tới không thở nổi, chỉ cần nhớ lại hành vi cử chỉ thậm chí là lời nói của hắn trước đây, đều có thể tìm ra một số chuyện làm cậu không dám tin, mà những chuyện này rõ ràng không phải là trùng hợp.

Dương Vân theo căn dặn của cậu, cố làm ra vẻ bình tĩnh, nhưng cũng không nén được sợ hãi trong lòng nói: “Nếu không chúng ta tìm tìm cửa ra, xem có thể đi ra ngoài hay không.”

“Được, coi như đi dạo, cố gắng đi bên lề ấy. ” hai người nhất trí ý kiến, cho nên hai người cùng nhau đi ven bờ ruộng.

Bên trong ruộng lúa vàng, từ xa nhìn lại nơi nơi đều là một mảnh vàng óng, một trận gió thổi qua, trong biển lúa dấy lên từng tầng sóng vàng óng ả, nhìn lại cách ruộng lúa đó không xa có một gốc ngô đồng lớn tỏa bóng, bởi vì thu đến nên thay đổi đủ mọi màu sắc, bên cây ngô đồng có một hồ nước lớn, trong hồ nước có lau sậy xác xơ, gió thổi làm lau sậy rung động từng trận, vài con cá bơi vòng quanh gốc lau sậy bị dọa đến tán loạn khắp nơi, nếu tất cả đây là thật, như vậy đây là nơi khiến người ta muốn hướng tới cỡ nào.

“Không biết cá này thật hay giả. ” Dương Vân nói thầm, đang có ý định đi xuống sờ một phen, dù sao nước ở đây trong veo lại cạn như vậy.

Cử động này bị Trương Úc Giai ngăn lại, vội vàng nói: “mọi thứ ở đây chúng ta không nên động vào, cái không gian này chỉ cần bị nhìn thấu nói không chừng giống như bãi tha ma kia, thiêu cháy thì xong.”

Dương Vân đồng ý gật đầu, vẫn ngồi xổm ở đó nhìn cá trong sông, Trương Úc Giai đoán cô đi mệt rồi, đành phải đi về phía chân núi, muốn tìm ra một chút sơ hở, nhưng trong lòng lại hi vọng không tìm được bất kỳ sơ hở nào, như vậy trong lòng sẽ dễ chịu một chút.

Đi chừng mười phút đồng hồ, cậu dừng lại ở một chỗ dốc khá bằng phẳng, sau đó thử một chút độ rắn chắc của cây phỉ và mùi bùn đất, trèo lên trên một gò đất nhỏ khá thấp, sau khi trèo lên nhìn bao quát toàn bộ thôn, lại phát hiện cả thôn một mảnh mông lung, giống như đặt mình trong trong mây mù, không chân thật, nếu như Trương Úc Giai không phải từ trong thôn đi ra, cậu gần như sẽ bị cảnh tượng này làm rung động, nhưng sự thật chỗ này đang vào tiết trời cuối thu quang đãng, trời xanh mây trắng đều rõ ràng, đây chỉ là một gò đất cao chừng 10m mà thôi, tại sao lại lọt vào sương mù .

Lúc này, Dương Vân cũng từ ven hồ cá đi tới, không đợi lên tới gò đất, cô đã vội vàng nói: “Anh Giai, anh đoán em phát hiện cái gì.”

“Không bắt được cá? ” Trương Úc Giai nói xong, bẻ một nhánh cây tùng bên cạnh, sau đó đặt ở khóe miệng ngửi, lại còn ngửi được mùi nhựa thông gay mũi, trong lòng không khỏi than thở ccảm giác chân thực này.

Dương Vân chọn một chỗ bên cạnh cậu ngồi xuống, sau đó nói: “Những con cá kia còn lợi hại hơn cá trong chương trình, giống như cá cảnh nhiệt đới nín thở tự bảo vệ, phương hướng bơi đều đặt ra thời gian, em vừa tính toán một chút, đoán chừng nửa giờ mới luân hồi một lần, rất lạ lùng.”

Trương Úc Giai gần như có thể đoán được kết quả, cậu cũng hoài nghi thời gian đặt ra của chú Đổng chính là hai mươi bốn giờ luân hồi một lần, những người phụ nữ và đứa nhỏ bên cạnh là hai giờ luân hồi một lần.

Dương Vân thấy Trương Úc Giai chưa trả lời, bèn dè dặt hỏi: “Anh Giai, anh nói cái tên Trương Úc Lê kia, có thể hại anh hay không.”

“Sẽ không, hắn nhất định là có việc mới buộc lòng làm vậy. ” Trương Úc Giai vẫn là quả quyết, dường như tình cảm của Trương Úc Lê dành cho cậu, cho tới bây giờ cậu chưa từng nghi ngờ, cho dù hai người có cãi nhau, cậu cũng chưa bao giờ nghi ngờ tình cảm của hắn đối với cậu, tựa như đối phương chính là mình, ai tự nhiên đi nghi ngờ mình chứ.

Dương Vân thấy cậu trả lời như vậy, cũng không nói gì nữa, chỉ ngồi trong chốc lát sau cô lại leo lên, Trương Úc Lê cũng leo lên cùng cô.

Hai người leo thẳng tới giữa sườn núi, Trương Úc Giai kinh ngạc phát hiện trong bụi cỏ dại cách đó không xa lắm có tượng đá phủ đầy rêu xanh, những tượng đá này rất quen thuộc, đều là hung thú giống như Cầu Sỉ hoặc là Tỳ Hưu, căn bản đều là hai mắt to trừng lớn, hình dáng giống con cóc, cái miệng há ra chiếm nửa người, rất dọa người, nhưng những tượng đá này có chung một đặc điểm, đó chính là trong miệng đều chậm rãi không ngừng phun nước, về phần nước này từ đâu tới, thật đúng là khó biết được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.