CHƯƠNG 3. BỊ ĐÈ
Chín giờ rưỡi giải phẫu bắt đầu.
Hôm nay Trương Khiết là người mổ chính, trợ mổ thứ nhất là Lưu Kỳ, trợ mổ thứ hai chính là Trương Úc Giai, bởi vì Trương Khiết có chút không dám khẳng định đối với kinh nghiệm của Trương Úc Giai, cho nên trên căn bản hắn đều làm hết, thuận tiện xem một chút ghi chép tình huống ở chỗ của Dương Vân.
Bởi vì bình thường trong quá trình giải phẫu đều cần ba hoặc ba bác sĩ trở lên, gồm một mổ chính, cũng chính là người chịu trách nhiệm các thao tác, trình tự phẫu thuật cụ thể, chỉ dẫn cách thức, phương pháp và quá trình phẫu thuật, bên dưới chính là trợ mổ thứ nhất, phối hợp thao tác của bác sĩ mổ chính, một người khác chính là trợ mổ thứ hai, chủ yếu phụ trách giải giải tầm nhìn giải phẫu, còn lại cần một y tá dụng cụ ( tên thường gọi là y tá máy móc), về phần giải phẫu lớn còn có chuyên gia gây mê hoặc là y tá máy móc sẽ mang theo người mới và vân vân thì không cần tính đến.
Trong tình hình thông thường, mổ chính và y tá máy móc đứng một bên, trợ mổ một và hai đứng một bên, Trương Úc Giai vốn là không có việc gì nhưng dưới sự bất mãn của Lưu Kỳ liền bận túi bụi, cộng thêm y tá trưởng Chu và hắn vốn có □, cho nên ngay cả chuyện điều chỉnh dụng cụ cũng thành Trương Úc Giai làm.
Trương Khiết vốn định lên tiếng nhưng hôm nay vị bệnh nhân này từ chối gây mê toàn bộ cho nên trước mặt y cũng không tiện mở miệng, cô cũng không thể làm gì khác hơn ngoài việc dùng ánh mắt lạnh lùng liếc Lưu Kỳ và y tá trưởng Chu, nhưng thấy không có kết quả nên cũng chỉ thể mặc kệ cặp đôi rảnh rỗi này, thỉnh thoảng nhắc nhở Trương Úc Giai một chút, dù sao cậu vẫn là người mới.
Mà Trương Úc Giai cũng không có gì khó chịu, chỉ cảm thấy công việc nhiều hơn bình thường, hơn nữa quá trình giải phẫu nửa giờ hình như trở nên rất dài rất dài, rõ ràng lần đầu tiên cậu nhìn đồng hồ thời gian là 10:10, nhưng khi cậu ghi xong hai đợt ghi chép, thêm vào đó là ba lần giúp Trương Khiết lau mồ hôi thì thời gian vẫn là 10:10.
Điều này không khỏi khiến cậu có loại ảo giác giống như nằm mơ, dường như vừa rồi chỉ là một giấc mộng, mà cậu chính là đang ngủ gà ngủ gật, chẳng qua nhiệt độ không khí trong phòng giải phẫu đột nhiên giảm xuống khiến cậu tỉnh lại, mà sau khi tỉnh lại cảm giác đầu tiên chính là trong phòng giải phẫu này có thứ không tốt đang tác quái, sau đó khống chế suy nghĩ mọi người ở đây.
Vì thế, Trương Úc Giai theo bản năng nhìn mỗi người ở đây, thế nhưng bọn họ đều ngủ say.
Mà đúng lúc này, kim phút trên đồng hồ lại tăng lên theo tốc độ của kim giây, nếu cứ tiếp tục kéo dài như vậy thì chỉ có một kết quả —— cái mạng nhỏ của người bệnh này sẽ khó bảo toàn.
Cho nênTrương Úc Giai lập tức chạy đến bên cạnh mỗi người, thử đánh thức các cô, nhưng mặc kệ cậu phí bao nhiêu sức lực, thanh âm vẫn giống như kẹt trong cổ họng không thoát ra được, cho đến khi cậu vật lộn đến phải đỏ mặt khàn cổ, hoảng loạn làm rơi chậu bông thấm máu ở nội tạng, khiến cho máu tươi dính đầy mặt, Trương Khiết giống như phim đang chiếu tạm dừng mới đột nhiên trừng mắt liếc Trương Úc Giai, thấp giọng nói: “Mau trở về!”
Cậu im lặng, đành dùng băng gạc sạch lau máu trên mặt, sau đó trở về vị trí của mình .
Mà khi cậu một lần nữa nhìn về phía Dương Vân, lại phát hiện phía sau cô không biết từ lúc nào thì có thêm một người, người này cũng mặc blouse trắng, đang chăm chú nhìn ghi chép của Dương Vân.
Nếu là người khác mặc trang bị của phòng giải phẫu, cậu đoán chừng sẽ không nhận ra, nhưng người đàn ông này dù cậu chết cũng sẽ không quên, đôi mắt kia đã đủ khiến cậu nhớ kỹ cả đời.
Một lúc sau, Dương Vân dường như cũng phát hiện nên quay qua gật đầu với gã, nhưng người đàn ông này chỉ nhìn cô chừng năm giây đồng hồ rồi đưa tầm mắt chuyển sang Trương Úc Giai đang đăm đăm nhìn gã.
Trương Úc Giai lại không chút khách khí, hung hăng liếc người ta một cái, trong lòng còn phun một câu ‘Gay chết tiệt’, cuối cùng xác định gã chính là thánh đấu sĩ vàng.
Nhưng gã lại không đem ác ý của cậu để vào mắt, ngược lại còn nhìn cậu cười cười hữu nghị, mặc dù không nhìn thấy độ cong bên trong khẩu trang nhưng đôi mắt cong cong thành trăng lưỡi liềm màu lam đã đủ để nói lên tất cả.
Sau một lúc, gã hình như nhìn thấu chỗ không hài hòa của tổ hợp bọn họ, thấy Trương Úc Giai lần lượt kiểm tra dụng cụ giải phẫu, còn giúp xoa dịu cảm xúc của người bệnh do thời gian kéo dài, nhưng gã lại thản nhiên không giúp, chỉ bảo Trương Úc Giai tiếp tục xoa dịu cảm xúc của bệnh nhân là được.
Nhưng cũng vì vậy mà làm cho Lưu Kỳ và y tá trưởng Chu đứng một bên xem kịch rất không vui. Ai cũng không nhìn thấy sự âm u lạnh lẽo phát ra từ trong mắt Lưu Kỳ, giống hệt một dao rét buốt, như muốn đem cậu cắt nát.
Mà đúng lúc này, Trương Úc Giai lại đột nhiên cảm thấy rét lạnh. Cậu nhìn thấy sương mù màu đen hình nhánh từ bốn phương tám hướng theo góc tường và khe cửa không ngừng chen chúc đi vào, rồi sau đó hình nhánh nào đódần dần khuếch tán, cho đến khi toàn bộ phòng giải phẫu khép kín này biến thành một màu đen. Từ trong mông mông lung lung có vô số bóng người xuất hiện, bọn họ như khói như sương, như hữu hình rồi lại như vô hình.
Giờ phút này, Trương Úc Giai đã bủn rủn toàn thân, một loại hoảng sợ đến từ sâu trong linh hồn khiến cho một chút tỉnh táo cuối cùng của cậu mất sạch không còn một mống, mà làm cậu không thể tưởng tượng nổi chính là, những người khác trong phòng đều giống như không nhìn thấy, tiếp tục làm việc.
Nhưng mà người bệnh vốn đang được cấp cứu kia, sau một loạt những thứ không thể nói rõ xen lẫn quỷ mị ở nơi này, Trương Úc Giai cảm giác giống như đang tham dự một bữa tiệc lớn của Thao Thiết, cảnh tượng máu tanh từ trước tới nay lần đầu tiên khiến cậu cảm thấy buồn nôn, giống như bọn họ không phải đang giải phẫu, mà là đang đào ruột, mở bụng bên trong thi thể.
Ngay sau đó, những vật thể mơ mơ hồ hồ màu đen kia bắt đầu chậm rãi tiến lại từ bốn phía, dần dần áp sát bàn mổ.
Trương Úc Giai lảo đảo lui về phía sau, cho đến khi lui tới bên cạnh bàn mổ, đột nhiên nhìn thấy Lưu Kỳ ở phía đối diện đang cười âm hiểm nhìn cậu, khi khóe miệng kia giơ lên thì lộ ra vẻ quỷ dị đến cực điểm, mà không bao lâu sau, bóng đen lít nhít cũng vây quanh người Trương Úc Giai và nhóm người Trương Khiết, còn có một bộ phận nhỏ vây quanh người gã đàn ông mắt xanh kia, sau lại không biết vì nguyên nhân nào mà ầm ầm tan biến, giống như bị thứ gì xé nát, chỉ chốc lát sau đã hóa thành sương mù, ẩn trong không khí.
Trương Úc Giai đã hoàn toàn nói không nên lời, cậu chỉ có thể tự mình cố gắng thoát khỏi những thứ dơ bẩn kia, nhưng động tác của cậu thật sự quá chậm, những thứ đó khi cánh tay cậu sắp chạm tới thì liền tản ra rồi lại ngưng tụ, sau đó cứ mỗi khi cậu quét qua thì bọn chúng lại càng thắt chặt, hô hấp của cậu càng thêm khó khăn, giống như cổ họng bị kẹt, cho đến khi chúng muốn hòa vào thân thể cậu thì gã đàn ông mắt xanh đột nhiên ngẩn đầu lên bình tĩnh nói: “Cậu lại đây kéo vải một chút”
Một câu vừa nói khiến Trương Úc Giai trong nháy mắt đờ ra, nhưng chỉ là trong nháy mắt mà thôi, cậu giống như nhớ tới thế giới chân thật, nhìn lại lần nữa thì những thứ dơ bẩn dồn ép kia đã biến mất không thấy bóng dáng, phòng giải phẫu khôi phục như lúc ban đầu.
Giải phẫu tiến hành xong kết thúc lúc 10h48′, tổng cộng một giờ mười tám phút.
Ngay khi giải phẫu kết thúc, người nhà bệnh nhân đợi ở bên ngoài lộ vẻ vui mừng nói với Trương Úc Giai: “Các bác sĩ cực khổ rồi, so với dự tính lại còn sớm hơn mười hai phút.”
Trương Úc Giai vẻ mặt mệt mỏi gật đầu, ca mổ này không thể nghi ngờ là ca mổ dài nhất mà cậu từng trải qua, cảm giác giống như đã qua một ngày một đêm dài như vậy, chẳng những cả người như nhũn ra mà ngay cả tim cũng đi theo đó mệt mỏi, co rút.
Nhưng lại nói tiếp, cậu có thể an toàn bước ra ngoài cũng phải cảm ơn cái gã mắt xanh kia, nhưng khi cậu định xoay lại tìm người thì phát hiện gã không biết đã rời đi từ bao giờ, cậu thậm chí ngay cả lúc nào gã đi qua cũng không phát giác, mà như vậy cũng tốt, hôm nào có thời gian thì giáp mặt nói lời cảm ơn đi!
Trương Úc Giai nghĩ như vậy liền lảo đảo đi tới phòng rửa mặt, vừa lúc gặp Trương Khiết.
Trương Khiết hoàn toàn không cảm giác được bất cứ dị thường nào, cô cảm thấy hôm nay giải phẫu vẫn tương đối thành công, mặc dù Trương Úc Giai đột nhiên ngã xuống có chút ngoài dự kiến của cô, nhưng hôm nay Lưu Kỳ và y tá trưởng Chu đã quá trớn rồi, cậu có thể phát huy thành thạo như vậy đã thật không dễ dàng, liền trêu ghẹo nói: “Hôm nay chị Úc cực khổ rồi, nếu không phải có chị ở đó thì em khẳng định cũng bận rộn tới làm sai luôn , ngày mai đưa chị một con CJ7*.” Mọi người đều biết cậu thích coi các loại phim hoạt hình, thậm chí cả quần lót của cậu cũng là hình Mickey.
CJ7 – Thất Tử trong phim cùng tên: link wiki
Nhưng lời này thật là làm trò, Trương Úc Giai liền ngượng ngùng, “Là chị Trương Khiết thật sự coi trọng em, có thể giúp chị hết lòng em vui còn không còn kịp nữa là, huống chi chủ yếu vẫn là công lao của thánh đấu sĩ vàng kia. ” Trương Úc Giai cũng không nỡ đem toàn bộ công lao kéo lên người mình, huống chi còn là gã cứu cậu.
“Thánh đấu sĩ vàng?”
“Ừ, chính là bác sĩ chủ nhiệm mà các chị nói lúc sáng đó!”
“Cậu ta tới? Lúc nào? Ở cửa phòng phẫu thuật à? Cậu ta có nhìn tôi không? Lúc ấy tôi trông thế nào? “Trương Khiết khá kích động, vừa dùng nước sửa sang tóc mình vừa liếm môi, cố gắng dùng trạng thái tốt nhất để Trương Úc Giai xác nhận.
“A? ” Trương Úc Giai mờ mịt, cậu nhìn bộ dạng Trương Khiết, hiển nhiên nếu cô nhìn thấy người ta thì nhất định sẽ không kiềm chế được mà nhảy dựng lên, chẳng lẽ vừa rồi trên bàn mổ chị ta chuyên tâm đến trình độ này? Nhưng nếu không phải chị ta chuyên tâm … thì chẳng lẽ là cậu hoang tưởng? Nhưng cậu xác xác thật thật thay thế vị trí của trợ mổ thứ nhất, huống chi một câu cuối cùng kia còn văng vẳng bên tai cậu.
“Hỏi cậu đó, cậu ta có nhìn thẳng tôi hay không? !”
“A a. ” Trương Úc Giai bị kéo trở lại, cảm thấy sự việc có chút kỳ lạ, cậu lập tức cười nói: “Chị Trương là ai cơ chứ, một nhành hoa của Bắc thị, gã không nhìn chị chẳng lẽ lại nhìn đám đàn ông chúng tôi!”
“Giai Giai nói chuyện chị thích nghe! ” Trương Khiết dứt lời liền xoa đầu Trương Úc Giai, sau đó vui vẻ đi về phía khoa tràng vị.
Mà lúc này Dương Vân đang từ trong phòng rửa mặt đi ra, không đợi Trương Úc Giai mở miệng, cô đã hỏi: “Bác sĩ chủ nhiệm đại học Harvard kia thật sự tới?”
Dương Vân không kích động như vậy, ngược lại giọng điệu mang theo chất vấn nặng nề, dù sao một buổi sáng cũng đã nghe toàn bộ chị em các phòng bàn tán, cô không để tâm cũng không được.
Trương Úc Giai lại càng không giải thích được, nếu nói Trương Khiết quá chuyên tâm không nhìn thấy thì còn có thể hiểu, nhưng cậu rõ ràng nhìn thấy Dương Vân và tên đàn ông kia gật đầu chào hỏi, gã thậm chí còn đứng cạnh Dương Vân rất lâu kia mà, cho nên cậu lập tức bật thốt lên : “Chúng ta phẫu thuật được một nửa thì gã tiến vào, chẳng lẽ em không nhìn thấy? !”
“Anh chỉ biết gạt em! ” Dương Vân tức giận nói: “Bịa chuyện cũng không xem trước, em là người đứng canh cửa, em không ấn công tắc thì ai có thể vào được?”
Trương Úc Giai lập tức hoàn hồn, nhớ tới phòng phẫu thuật là kiểu cửa điều khiển bên trong, không có điều khiển thì bên ngoài không cách nào mở ra, đây là thường thức căn bản, thế nhưng gã kia vào bằng cách nào cơ chứ?
“Không nói những thứ nhảm nhí này nữa. ” Dương Vân cho rằng Trương Úc Giai còn đang suy nghĩ lời cô liền lập tức kéo cậu lại nói: “Anh không phải nói sau khi giải phẫu sẽ theo em đi thăm dò thi thể kia ư, vừa lúc còn nửa giờ nữa mới ăn cơm, chúng ta đi ngay bây giờ đi.”
Trương Úc Giai gật đầu, cũng không quan tâm Dương Vân nói cái gì, dù sao kinh nghiệm buổi sáng hôm nay cũng đã đủ nhiều, cậu đã không sợ đến vậy.
Hai người thông qua nửa giờ điều tra nghe ngóng ghi chép thì quả nhiên phát hiện chuyện kỳ lạ trong đó —— không phải cỗ thi thể này biến mất, mà là nhà xác hoàn toàn không có ghi chép của cỗ thi thể này, trước trước sau sau cũng chỉ có bọn họ tối ngày hôm qua đẩy một cỗ thi thể đi vào mà thôi.
Sau để chứng thực chuyện này, Trương Úc Giai cắn răng mua một bao thuốc Trung Hoa, kín đáo đưa cho nhân viên quản lý lão luyện của phòng quan sát để được kiểm tra máy quay nhà xác, máy quay quả thật nhìn thấy đám người Trương Úc Giai đẩy thi thể tiến vào, nhưng trên cái giường vốn có thi thể thì lại trống trơn, điều này không khỏi làm Trương Úc Giai và Dương Vân dựng hết tóc gáy, ngay cả cơm trưa cũng không ăn vô.
Buổi chiều cậu tuy không ca mổ nhưng ngược lại nhận rất nhiều bệnh án.
Buổi tối, sau khi Trương Úc Giai về đến nhà liền tức khắc ngã ra giường, cậu chưa từng có mệt mỏi như vậy, một ngày dài như cả thế kỷ, thậm chí không phân rõ mộng ảo và thực tế.
Không biết qua bao lâu, khi Trương Úc Giai mơ mơ màng màng tiến vào giấc ngủ thì bị tiếng chuông điện thoại chói tai đánh thức, cậu giống như ốc sên qua cầu, đem bản thân trườn lên bệ cửa sổ, ngay cả ống nghe cũng lười được cầm mà trực tiếp dùng cằm đỡ lấy, tiếng ‘Tút ——’ còn chưa kết thúc thì đã thấy tiếng mắng khó khó nghe truyền tới: “Thằng nhãi mày có phải làm bác sĩ tới mức sái tay luôn rồi hay không, ông đây gọi mày tám trăm cuộc điện thoại cũng không thấy mày bắt, tao nghĩ mày và Trương Úc Lê đều nằm ngay đơ luôn rồi, mà cho dù mày nằm ngay đơ cũng phải báo mộng cho tao biết một tiếng có được hay không, chẳng lẽ mày là con cóc lộn nhào? Thằng nhãi mày vứt trứng luôn rồi sao! Sớm muộn gì cũng có một ngày…”
Người đang nói chuyện chính là Trương Văn Cường, một trong những anh em tốt của Trương Úc Giai.
Hai người bọn họ đều lớn lên ở cô nhi viện Hoa Hướng Dương, tuy hôm nay đường ai nấy đi nhưng chẳng bao giờ bị đứt liên lạc, chỉ sợ đối phương có nhảy cao tới đâu thì bọn họ cũng sẽ không quên người từng cùng mình đi qua con đường cô độc, cho nên cùng là một món đồ nhưng với đứa trẻ không cha mẹ thì chúng sẽ ghi nhớ và biết cách quý trọng hơn so với những đứa trẻ con nhà bình thường.
Trương Úc Giai đã hoàn toàn không còn buồn ngủ, những lời này giống như lửa đạn liên tiếp đập tới, còn có thể buồn ngủ mới là lạ, cho nên cậu lười biếng hỏi: “Có ý gì? “.
“Có ý là sao? Dù sao tao cũng là một đại tổng tài, dùng thời gian cá nhân gọi điện cho một gã bác sĩ nho nhỏ như mày đã là vinh hạnh tám đời của mày rồi đó, mày phải cảm tạ quốc gia, cảm tạ đảng mới đúng.”
“Tao hỏi mày con cóc lộn nhào là có ý gì. ” Trương Úc Giai cười hỏi.
“Chính là khoe khoang mày đánh rắm vô ích!”
“Ha ha ha… ” Trương Úc Giai không chút che giấu cười to nói, “Mệt mày nghĩ ra, nhưng cũng chỉ có đồ bại hoại như mày có thể dùng đến từ này.”
“Đúng rồi, chủ nhật về nhà Hoa Hướng Dương đi, mẹ đã lên tiếng, nếu mày không thì đi bà liền treo cổ.”
“Fuck, không phải chứ, bà lại dùng chiêu này? ” Trương Úc Giai miệng tuy nói vậy nhưng trong lòng ấm áp vô cùng.
“Mẹ lớn đã lên tiếng, chúng ta nào dám không nghe, nếu mày có can đảm dám nói đi thì thiệt giỏi lắm đó.” Mẹ lớn trong miệng Trương Văn Cường chính là Trương Ngọc viện trưởng cô nhi viện, bởi vì trong những năm cực khổ nhất đó bà đã mang hết vốn liếng của mình ra nuôi lớn bọn họ, thế nên chồng bà cũng vì thế mà mang theo con trai bỏ bà mà đi, cho nên một đám lóc nhóc cùng bà đồng cam cộng khổ đều gọi bà là mẹ, đều muốn bà trở thành mẹ ruột của mình, mà đòn sát thủ cao tay nhất của người mẹ này chính là —— treo cổ, trăm lần xài trăm lần ứng nghiệm.
“Tao đi, tao đi!”
“Tốt, buổi sáng hôm đó tao tới đón mày.”
“Ừ ừ, vậy tao cúp máy trước.” Trương Úc Giai cúp điện thoại, thuận mắt nhìn thời gian một chút, thế mà đã hơn mười giờ, cậu định mở tủ lạnh tìm chút gì để ăn, dù sao thì người là sắt cơm là thép, huống chi cậu là người yêu cuộc sống như vậy, Trương Ngọc đã nói bạc đãi ai cũng không được bạc đãi chính mình.
Nhưng cửa phòng vừa mở thì một cơn gió rét đã khiến cậu lạnh đến mức răng va lập cập, mở đèn nhìn phòng khách thì ai ngờ bụi nước mưa phùn bay lất phất, ngay cả sô pha cách đó mấy bước cũng sắp ước cả rồi.
Mới vừa vào thu mà đã có không khí lạnh rồi sao? Trương Úc Giai nói thầm phải đi đóng cửa sổ, trên người chỉ mặc một cái quần lót Mickey từ hôm qua khiến cậu lạnh đến mức hai tay ôm cánh tay xoa xoa. Cậu chạy như bay đến tủ lạnh cầm một vốc đồ ăn đã trương lên, sau đó giống như ngày thường ngồi trên ghế sô pha vừa xem TV vừa ăn nọ kia.
Trên TV phát lại chương trình ‘Người Hồ náo nhiệt’, Trương Úc Giai nhìn trong chốc lát thì cảm thấy không chút hứng thú nên liền chuyển kênh tình cảm, kết quả lại là một người đàn ông cùng một người phụ nữ vụng trộm, sau đó bỏ vợ lìa con, cậu lại khinh bỉ nhìn một chút, rồi chuẩn bị chuyển kênh, sau đó không cẩn thận nhấn qua chế độ xem phim…
Cái này thì tốt rồi, phim lập tức chuyển tới hình ảnh hai nữ hai nam lõa lồ va chạm, hoạt động độ khó cao, sau đó muốn ngừng mà không ngừng được, thanh âm ư a và hình ảnh kích tình bắn ra bốn phía khiến cho Trương Úc Giai hoàn toàn không chuẩn bị lập tức có xúc động muốn bắn, lại nhìn anh em của mình thế nhưng chỉ trong thời gian nhanh như thế mà đã đứng lên, sau đó rất không chịu thua kém liền chuẩn bị há mồm phun ra.
Sau này có phụ nữ thì thôi rồi, khẳng định sẽ nói cậu là tay bắn nhanh! Trương Úc Giai thầm phỉ nhổ chính mình rồi lập tức một phát nắm lấy cậu em nhỏ ngăn chặn cái miệng của nó, cuối cùng nhanh chóng lùi phim đến đoạn bắt đầu tán tỉnh.
Đoạn tán tỉnh, đặc biệt là đoạn tán tỉnh của các nước Châu Á đều đưa đến hiệu quả bậc thang, người xem tùy theo cảm giác từ chậm rãi đến nhiệt liệt, nhưng có một khuyết điểm chính là thờì gian quá dài, thế cho nên mấy người đàn ông ai mà đang quyết liệt căn bản đều không đợi được mà trực tiếp chỉnh đến đoạn cao trào.
Nhớ tới cái đĩa này là do một người thuê nhà trước kia để lại, lúc đó Trương Úc Giai còn chưa hiểu chuyện lắm, sau khi xem xong cả đêm đều xấu hổ không ngủ được, nhưng qua ngày hôm sau cậu đã tha thứ cho mình, còn trùm chăn lại coi.
Tính từ lúc coi cái đĩa này cũng đã nửa năm, tất cả tình tiết trong phim cậu đều rõ ràng rành mạch, cho nên mới vừa rồi sau một vài lần nghẹn xuống cậu đã không còn tìm được cảm giác, dù xem một hồi lâu thì cũng không có nên đã cảm thấy hối hận rồi.
Không biết bao lâu sau, nhiệt độ không khí càng ngày càng thấp, không ngờ còn làm cho em trai cậu gục xuống, người nào đó không phục, lập tức điên khùng chạy vào phòng cầm một tấm chăn dày trùm lại rồi tiếp tục.
Rốt cục, sau một lần nhảy đoạn, cậu đột nhiên phát hiện một động tác khiến mình có chút cảm giác, sau đó cậu tiếp tục cho qua, chỉ cần để cho đầu óc tạm thời quên đi động tác phía dưới thì liền có cảm giác kích thích, mà khi cậu liên tục cho qua ba lần thì đột nhiên phát hiện có cái tư thế hình như chưa từng xem qua bao giờ, cậu mừng rỡ trong lòng, ngay cả cái ống không cứng được kia bây giờ cũng chỉ đợi tới lúc bắn ra, đột nhiên ‘Phụt ——’ một tiếng, cả căn nhà trọ đều ngập tiếng thở dài.
“Fuck —— ” Trương Úc Giai hét lớn một tiếng, thế mà lại cúp điện vào đúng lúc này, cậu quả thực có xúc động muốn chết.
Mà vẻn vẹn trong cùng một thời gian, cửa sổ vốn bị Trương Úc Giai đóng chặt lại lần nữa mở ra, làm cho người ta không phát giác chính là làn sương mù màu trắng trong bóng tối đã hoàn toàn bao vây lấy cậu, chặt chẽ không để một kẽ hở.
Mà Trương Úc Giai lại đợi một lúc lâu, tay không ngừng vỗ về ‘cậu nhỏ’, sợ lúc có điện cậu lại bỏ lỡ.
Nhưng thực tế luôn tàn khốc hơn trong tưởng tượng, mười lăm phút đồng hồ sau thế giới vẫn đen nhánh một mảnh, cho nên cậu chuẩn bị từ bỏ sau đó đi ngủ.
Nhưng ngay khoảnh khắc đứng dậy, cậu bị một người áp xuống, chuẩn xác mà nói là một vật thể lạnh buốt bởi vì Trương Úc Giai căn bản không cảm giác được hơi thở và nhiệt độ của người này, sau đó ‘cậu nhỏ’ đang chuẩn bị mềm xuống bị một bàn tay bắt lấy, sức lực đó làm cho ‘cậu nhỏ’ của cậu lập tức phấn khởi, chẳng qua rét lạnh thấu xương khiến cậu không khỏi rùng mình một cái.