CHƯƠNG 4. NHÂN TÍNH
Trương Úc Giai không phân rõ loại cảm giác này rốt cuộc là gì, lạnh giá và dục vọng cùng tồn tại, bàn tay như quỷ mị kia lại có thể tìm ra tất cả điểm mẫn cảm trên người cậu, phía sau lưng, ngón chân và bụng đều đồng thời được an ủi, làm □ bên trong cậu bị thiêu đốt rồi lại bị cái lạnh thấu xương gắt gao ngăn chặn, muốn liều mạng đẩy ra nhưng cậu làm thế nào cũng không chạm tới thứ ở trên người mình.
Sau đó, đám sương mù lạnh giá ngày càng nhiều thêm, lại từ sau lưng cậu một mạch di chuyển lên trên, những nơi nó đi qua đều khiến cho lông măng dựng thẳng, khiến cậu không thể nhịn được nhất chính là, cái gốc rễ cứng rắn của mình lại đang nằm trong tay ‘hắn’, thứ đáng chết mềm mại như bông kia là ‘ tay’ sao? Nó như vô ý lại như cố tình chuyển động lên xuống, Trương Úc Giai không dám nhúc nhích, thậm chí ngay cả hô hấp cũng ngừng lại rồi, sợ ‘Hắn’ không cẩn thận xoẹt một phát là rụng luôn.
Nhưng lúc này không còn kịp để nghĩ thái quá nữa, bởi vì cậu sợ bản thân lại tiến vào cảnh ảo tưởng như ban ngày ở phòng phẫu thuật, vô số hình ảnh Liêu Trai hiện lên trong đầu, cậu hoảng sợ, lập tức bắt lấy tay vịn ghế sô pha, sau đó dùng sức lực toàn thân đem thân thể của mình tránh qua một bên.
Nhưng cậu giãy giụa chẳng những không có hiệu quả mà ngược lại còn nổi lên tác dụng lửa cháy thêm dầu. ‘Người’ kia đem cậu lật hẳn lại, để cậu đối mặt với đệm ghế, đồng thời dùng ‘Chân’ dồn sức đè lên khớp gối của Trương Úc Giai, khiến cậu lảo đảo một cái rồi quỳ gục trên ghế sô pha, tiếp theo, chưa đợi cậu hoàn hồn thì hai tay đã bị một bàn ‘Tay’ lạnh như băng giam cầm phía sau, làm sao cũng không thể động đậy.
Trong lúc Trương Úc Giai bị giam cầm, ‘Người ‘ phía sau lại không làm thêm một động tác nào nữa, thấy vậy, cậu bắt đầu cố gắng khiến bản thân tỉnh táo lại, sau đó suy nghĩ cẩn thận bước kế tiếp đi như thế nào.
Đầu tiên, cậu ý thức được mình có lẽ gặp phải thứ dơ bẩn gì rồi, hơn nữa nó lại tương đối hùng mạnh, tạm không nói đây rốt cuộc là thứ gì, nhưng ít ra nó không có ý hù dọa cậu, dù sao cũng còn biết tắt đèn, nếu nó đột nhiên chạy đến trước mặt, trưng ra thất khiếu (2 mắt, 2 mũi, 2 tai và mồm) máu chảy đầm đìa, cậu còn không bị hù chết hay sao? Đây là mức chấn động thị giác thấp nhất rồi.
Còn nữa, tình thế trước mắt xem ra thứ này giống như không định thương tổn đến cậu? Nếu không tại sao không trực tiếp ghìm chết hoặc là đem ‘cậu nhỏ’ của cậu xoẹt một phát đứt luôn, nghĩ đến ‘Hắn’ nhất định có điều hiện, hoặc là nổi khổ tâm không thể giải bày gì đó, dưới tình huống như vầy, Trương Úc Giai đột nhiên muốn cùng ‘Hắn’ giao lưu một chút, dù sao giao lưu cũng chính là căn bản của tính cách con người.
Cho nên cậu liền dùng ba giây đồng hồ nghĩ một số từ, sau đó cố gắng dùng chất giọng dịu dàng nhất của mình: “Ngài đây, ngài đây là Thiên Sứ, a —— ”
Giao lưu lần thứ hai thất bại, hơn nữa thành công gây ra tác dụng ngược, Trương Úc Giai căn bản không nghĩ tới đối tượng cậu muốn giao lưu không phải là người …
Cho nên cậu bị đối xử thô bạo ngược lại, lần này không may mắn như lần trước, áo ngủ mũ thỏ vải nhung mới mua không chút lưu tình bị xé một cái, tiếng nút áo đứt rời mang theo tiếng cọt kẹt của đệm lò xo vang trong đêm tối vắng vẻ và hiu quạnh có vẻ rất điên cuồng.
Trương Úc Giai hoàn toàn xù lông, cậu đã xem Liêu Trai từ đầu tới chân, kẻ ngu cũng biết như vậy là muốn làm gì, cậu dám đoán chắc đây là một nữ quỷ, ả muốn thông qua phương pháp ân ái để hút Tinh Nguyên và dương khí của cậu, sau đó cậu liền biến thành cái xác khô quắt, cho nên Trương Úc Giai lập tức nói: “Thiên Sứ, nữ thần, tiên nữ, cô cô, người hãy cho ta một con đường sống, người xem ta gầy sọm không có chút thịt, da lôi kéo vài ba cái đã rớt, ngày sinh tháng đẻ lại trùng với lễ quỷ, một mạng khắc thiên khắc địa khắc tổ tông, người hút ta chẳng những không có chút dương khí nào mà còn đầy âm khí, nếu người bỏ qua cho ta… Ô…”
Nói như lao hồi lâu vẫn bị một đám vật thể lạnh như băng chặn miệng, sau đó có thứ gì mềm lạnh luồn vào, điêu luyện như rắn, chặn kín đến mức Trương Úc Giai thở không nổi.
Trương Úc Giai muốn tóm lấy ả, muốn cắn ả một cái sau đó đem miệng gắt gao ngậm chặt, cậu nghĩ chỉ cần không há mồm, ả sẽ không hút được, nhưng giống như xem trộm được suy nghĩ của cậu, ả liền đem vật mềm lạnh như băng kia không ngừng duỗi dài, chặn cổ họng của Trương Úc Giai, khiến cậu liên tục muốn nôn mửa nhiều lần nhưng rốt cuộc vẫn bị đòi hỏi ngày càng nhiều của ả ngăn lại.
Lần này Trương Úc Giai bó tay, đang định nghĩ phương pháp khác thì chuyện điên cuồng hơn đã tới.
Ai có thể nói cho cậu biết quần lót Mickey trên người bị tuột từ lúc nào không? Tại sao ‘Nữ quỷ’ này muốn đẩy hai chân cậu ra, mà vật cứng không ngừng rung rung để ở hậu môn của cậu là cái gì vậy?
Đầu Trương Úc Giai sắp nổ tung, cậu đã ý thức được đây không phải nữ quỷmà là nam quỷ, nam quỷ này đang dùng cách của nữ quỷ để lấy dương khí của cậu, về phần lấy như thế nào, cái vấn đề này đã hoàn toàn sáng tỏ sau một tiếng thét chói tai đến khàn giọng của Trương Úc Giai ..
Băng lạnh thấu xương và đau đớn xé rách cùng xuất hiện, nơi riêng tư vốn sinh động, tỏa sáng thế mà lại bị xé nát không thương tiếc ngay giữa đêm rét buốt, ánh trăng từ trên bệ cửa chiếu xuốngcàng lộ ra vẻ tái nhợt yếu ớt.
Vật cứng không biết hùng vĩ đến cỡ nào kia chậm rãi trừu động, không có bất kỳ khoái cảm nào, giống như mỗi lần ra vào đều đem da thịt cậu tách mở, sau đó lại dùng kim vá lại rồi tiếp tục tách, lặp lại như thế không biết bao lâu.
Trương Úc Giai lần đầu tiên trong đời chảy nước mắt, cậu cắn chặt tai thỏ trên bộ đồ ngủ, cảm giác mình chảy không phải nước mắt mà là máu, cậu thấy đây là ngày đau khổ khó chịu nhất trong đời, thậm chí còn khó chịu đựng hơn cả cái chết.
Cuối cùng, cậu không chịu nổi đau đớn nên dần thiếp đi, trong mộng nói mớ liên tục, cũng gặp ác mộng không thôi.
Mà màn đêm yên lặng dường như chỉ dành cho cậu, chẳng biết từ lúc nào ánh trăng lại xuyên qua làn sương trắng mỏng manh kia rõi vào, ánh trăng mênh mông rơi trên người cậu càng làm thân hình run rẩy co quắp kia thêm mảnh mai.
Cùng lúc đó, khối sương mù nằm cạnh cậu dường như đã hóa thành hình người, dần hiện ra dưới trăng, vẫn cùng một thời gian, vẫn là thân ảnh thon dài như trước, nhưng người trong mộng vẫn không nhìn thấy, muôn vàn lời nói lại ẩn trong một tiếng thở dài.
Nhưng hôm nay, bóng trắng không chỉ lặng lẽ đứng ở một bên, mà còn đem cậu nhẹ nhàng bọc kỹ trong chăn, sau đó lấy bộ áo ngủ mà cậu vẫn ôm bỏ qua một bên, rồi nhẹ nhàng ôm cậu lên giường, sau đó cẩn thận nằm xuống bên cạnh. Ánh trăng giảo hoạt lặng lẽ ngắm nhìn chăm chú, người kia đem làn da như ngọc, lông mi dài như nan quạt, đôi môi mỏng như mật khắc sâu vào linh hồn, cuối cùng hắn ôm cậu vào lòng, hôn trán cậu rồi khẽ nói bên tai: “Hiện tại em là người của ta.”
…
Hôm sau khi Trương Úc Giai tỉnh lại thì đã hơn 11h trưa.
Đờ đẫn nhìn thoáng qua cửa sổ, kết quả mặt trời chói đến mức khiến cậu không mở nổi mắt, vốn cậu nên hoảng sợ kêu lên một tiếng, sau đó không đánh răng không rửa mặt không mặc quần lót phóng tới bệnh viện, nhưng vừa ngồi dậy, đau đớn từ hậu môn không chút lưu tình lật tẩy một đêm kinh hồn kia, khiến cho các tế bào đang khôi phục sức sống của cậu trong nháy mắt chết hết.
Cậu bị thượng.
Cậu bị một người đàn ông thượng.
Cậu bị một con quỷ giống như đàn ông thượng.
Sự thật giống như dao găm đâm vào tim cậu, sau đó đem nó cắt thành từng mảnh, nhúng chút xì dầu và dấm rồi đặt trên lửa từ từ nướng, suy nghĩ hồi lâu cậu rốt cục ngửa đầu khóc lớn nói: “Oa… Đệt mười tám đời tổ tông nhà mày, trên thế giới nhiều phụ nữ như thế mà mày không tìm, hết lần này tới lần khác lại tìm tao, oa… Giờ tao còn mặt mũi gì để mà sống tiếp, thà mày giết tao, hút dương khí của tao, tao tình nguyện biến thành cái xác không hồn cũng chả muốn sống như bây giờ, tao muốn tôn nghiêm của tao…”
Khoan đã…
Cậu ý thức được hình như mình còn sống.
“Ai nha, má ơi, mình thật sự còn sống nè, mình không có chết, trời xanh ơi đất rộng ơi Như Lai phật tổ, Quan Thế Âm Xích Cước đại tiên, các người nhất định là nghe thấy khấn cầu của con, con nguyện làm đầy tớ, làm fan, làm dì cả của các vị, hậu môn không giữ được thì có xá gì, miễn sao còn sống là có vốn rồi, ta là Ngưu Ma Vương, ta là tạo hóa, các người có thể làm khó được ta sao, ta □ sống lại…”
Người mới vừa rồi còn khóc đến long trời lở đất mà thoáng cái đã nhảy từ trên giường xuống, sau đó vừa lạy tứ phương vừa đột nhiên trở mặt, trông rất dồi dào sức sống, hoàn toàn đã quên một màn đau đớn ruột gan ban nãy.
Cả buổi chiều sau đó, Trương Úc Giai đều ở tình trạng hưng phấn tìm được đường sống trong chỗ chết và bồi hồi đau khổ vì hậu môn thất thủ, khiến cả phòng cứ nhìn cậu một bên uốn éo cái mông một bên vừa cười vừa khóc, rất kỳ quái.
Mà hôm qua Trương Khiết đáp ứng cho con CJ7, liền cầm nó để trêu ghẹo cậu: “Nhìn Giai Giai đứng ngồi không yên hai mắt vô thần, chẳng lẽ tối qua cùng bạn gái vận động quá mức?”
“Không có. ” Trương Úc Giai cười khổ, có trời mới biết nếu cậu nói ra thì có thể bị đám người này cười nhạo đến chết hay không.
Lúc này, Vương Chinh hôm qua không đi làm chen miệng nói: “Nghe nói hôm qua chị Úc lần đầu tiên tham gia ca mổ lớn, xem ra rất mệt.”
“Tôi thì nghĩ hay là hoa cúc bị người khác đâm mất rồi. ” Một câu không báo trước của Lưu Kỳ làm Trương Úc Giai đỏ bừng cả mặt, thật ra thì cậu muốn nổi giận thét lên một tiếng ‘Lão tử chính là bị người đâm đó, đệt nó chứ’, nhưng mấu chốt là bị người nào đâm cậu cũng không biết.
Lúc này mẹ nhỏ Trần quan tâm nói: “Tiểu Trương à, cậu sẽ không thật sự bị trĩ sang chứ? Cái bệnh này không nên để lâu đâu, càng để lâu càng nguy hiểm.”
“Chị Úc cũng bị trĩ sao? Thiệt hay giả đó?”
“Là trĩ thì cứ nói ra đi, bây giờ còn thẹn thùng gì nữa…”
“Ba tôi bị trĩ, lúc thải cái kia còn phải… Sau đó dùng tay… Sau lại dùng cao XX chữa trị cho hết…”,
“…”
Trương Úc Giai bi kịch, đám người trong phòng dần tụ lại, mặc dù các cô có lòng tốt nhưng chung quy cũng không có quan tâm đến từ ‘thượng’, cho nên cậu rốt cục thở dài nói: “Không phải là trĩ, chỉ là buổi trưa em ăn nhiều nên bụng có chút không thoải mái mà thôi.”
Giải thích xong, cả tập thể đều cho cậu một ánh mắt xem thường rồi trở về vị trí của mình, nhiệt tình bị đè bẹp, các cô lại tiếp tục tiếp đón tiếp đón, tán gẫu tán gẫu.
Sau đó, đợi khi Trương Úc Giai thu dọn hồ sơ bệnh nhân xong rồi đi ra ngoài mới không bị bọn họ cười nhạo nữa, cậu thuận đường đi tìm Dương Vân, hỏi cô xem thi thể hôm qua kia có chuyện gì nữa không.
Nhưng cậu lục tung chỗ y tá cũng không nhìn thấy bóng dáng của cô, nhìn đám y tá già và y tá mới chia thành hai khu nói chuyện khí thế ngất trời, cậu thật vất vả mới nhìn thấy một người lạc đàn, đó chính là y tá trưởng Chu ở cùng phòng mổ hôm qua, mặc dù biết đây là người không dễ kết thân nhưng Dương Vân chung quy vẫn thuộc sự quản lý của cô ta, cho nên cậu liền kiên trì đi tới hỏi: “Y tá trưởng, xin hỏi Dương Vân đi đâu rồi?”
Y tá trưởng Chu là người đàn bà băng giá đã hơn 40t, tác phong lạnh thấu xương khiến người ta vừa nhìn liền cảm thấy đây là người đầy tâm cơ và bụng dạ, hơn nữa lời từ miệng cô ta nói ra cũng như lưỡi đao sắc bén chói tai, có lời đồn là do cô ta lạnh lùng nên đã khiến chồng bỏ đi với người phụ nữ khác, người phụ nữ đáng thương kia cũng là một y tá, hơn nữa còn từng thường xuyên cùng cô ta đi đi về về.
Trương Úc Giai vốn ôm tâm trạng nhất định sẽ bị lạnh lùng chế giễu, nhưng đột nhiên từ miệng cô ta trầm trầm tung ra một câu: “Đã chết.”
“A? “Trương Úc Giai vẫn chưa lấy lại tinh thần, cậu vô thức nhìn quanh bốn phía, lại hỏi một lần nữa: “Y tá trưởng, tôi hỏi chính là Dương Vân kìa, người hôm qua cùng cô ở trong phòng giải phẫu chính là cô ấy…”
“Đã chết. ” Y tá trưởng Chu cười lạnh một tiếng, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn cậu nói: “Chết ở nhà, thi thể cũng thối rữa rồi.”
“Y tá trưởng Chu, cô nói cái gì đó? ! Cô rốt cuộc nói cái gì…”
Lời Trương Úc Giai vẫn chưa dứt nhưng cậu đã hiểu khi nhìn danh sách phẫu thuật trong tay y tá trưởng Chu, hai chữ ‘Dương Vân’ bị đánh dấu đỏ thật to, nổi bật vô cùng. Trong nháy mắt, Trương Úc Giai chỉ cảm thấy toàn thân đều mất đi tri giác, trong tai và đầu có tiếng nổ vang giống như dư âm sau cuộc chiến tranh, khiến cậu ngay cả một câu cũng không nên lời.
Y tá trưởng Chu vừa thoải mái nói, vừa đẩy cậu ra “Tránh ra tránh ra, ca mổ hôm nay tôi còn phải tìm người khác thay cho cô ấy, muốn chết cũng không chịu nói một tiếng.”