Ai Dám Yêu Vương Hậu Của Trẫm

Chương 18: Chương 18: Vết bớt




Ta nằm trên mặt đất kịch liệt hô hấp, bộ dạng chật vật không để ý đến đau đớn, quay đầu lại lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn.“Đau sao? Nữ nhân? Đừng nên trách ta không thương hoa tiếc ngọc, cáitát trước ta sẽ ghi nhớ, lần sau tái tính với ngươi.” Ngữ khí trầm thấp, không hiểu hắn đang vui hay đang giận

“Rốt cuộc ngươi muốn gì?” ta mở miệng hỏi hắn.

Ánh mắt hắn xẹt qua người ta, thần sắc phức tạp, bạc thần phun ra thanh âm như trâm chọc

“Nữ nhân, hình hoa sen sau lưng ngươi rất đẹp. giống như một bông hoa được thêu tỉ mỉ trên gấm.”

Giọng nói trêu đùa của hắn làm cho ta tức giận, ánh mắt hắn chăm chúnhìn thân thể ta như đang tìm tòi nghiên cứu một sinh vật lạ làm ta thấy xấu hổ vô cùng, lúc này ta phải kiên cường phải tự mình đứng lên bảo hộ cho chính bản thân mình, đối với một người lãnh huyết như hắn, ta cầnphải cứng rắn hơn.

Lúc nãy hắn nói sau lưng ta có hình hoa sen? Sao ta không biết? ngồitrên nền đất lạnh thân thể ta như muốn đông cứng rất lạnh lại thêm Hắc y nhân trước mặt tản ra hơi thở lạnh như băng, đầu ngón tay tiếp tục nắmlấy chiếc cằm của ta lạnh lùng nói

“Nữ nhân, ngươi nghĩ mình là do Đại phu nhân của Thừa tướng sở sinh, hừ” ngữ khí tràn ngập khinh thường.

Của ta đầu óc như muốn nổ tung oa, hắn biết chuyện gì? Ta cố gắng trấn định hỏi

“Ngươi có ý gì?” Hắn đến bên tai ta nhẹ nhàng thở

“Ngươi không phải là người ngu ngốc rồi sau này ngươi sẽ biết .” khóe môi nhếch lên, mặc dù khí chất bao quanh hắn làm cho ta thấy ớn lạnh.Nhưng sâu trong ánh mắt hắn lại như mê hoặc ta

“Ta họ Tiêu, nữ nhân, ngày sau chúng ta sẽ còn gặp lại. Đến lúc đóngươi đừng làm ta thấy thất vọng a.” giọng nói rất ngạo khí, một trậngió thổi qua nháy mắt đã không tháy bóng người. Người này thật đáng sợ,đến tột cùng võ công đã đạt cảnh giới nào?

Ta mặc lại xiêm y, vội vàng lên tiếng gọi

“Tiểu Linh, Tiểu Linh.” không ai lên tiếng trả lời. Tiểu Linh đã xảy ra chuyện? Ta vội vàng chạy ra cửa, lo lắng tìm bóng dáng Tiểu Linh.

“Tiểu thư, ngươi gọi ta a, không biết sao lại thế này, cư nhiên lại ngủ.” Tiểu Linh dụi dụi mắt ngượng ngùng nói.

Ta gắt gao đem nàng ôm vào lòng, thật tốt quá, Tiểu Linh không việcgì, Tiểu Linh không việc gì. Mũi hấp háy đỏ, nước mắt rơi cuồn cuộn.

“Tiểu thư, sao ngươi lại khóc?” Ta lắc đầu cười

“Không có gì, ta không sao.” Hắc y nhân làm cho lòng ta hỗn loạn, hắn cuồng ngạo như vậy, làm ta cảm thấy rất sợ hãi, ta suy nghĩ không biếtcó nên nói cho ca ca biết hay không?

Nằm trên giường ngủ, nhưng lời của hắc y nam tử vẫn cứ văng vẳng bên tai ta

“Ngươi nghĩ mình là do Đại phu nhân của Thừa tướng sở sinh, hừ”

chẳng lẽ ta không phải do Đại phu nhân sinh? mẹ ruột ta là ai?

Mọi chuyện càng trở nên quái dị. lại thêm hình hoa sen bên hông,chẳng lẽ là bớt? Ca ca tin tưởng ta là bởi vì nó, đúng, khẳng định lànhư vậy. Ngày đó ca ca cơ hồ không tin ta sau lại khác. Nhất định là vết bớt đã khiến hắn hoàn toàn tin ta.

Ai, thật phức tạp a. Ta nằm trên giường suy nghĩ.

“Vì sao không cho ta thêm một cơ hội?”

Giọng nói của nam tử thật thê lương, nữ tử vẫn lặng im không lên tiếng mái tóc dài bay bay theo làn gió.

“Nếu như ta không có, người khác cũng đừng mơ tưởng có được.”

Yết hầu nữ tử đột nhiên bị bóp chặt,

“Aaaa”

tiếng hét thảm thiết lại quanh quẩn bên ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.