Ai Dám Yêu Vương Hậu Của Trẫm

Chương 3: Chương 3: Xuyên qua




Trước mắt ta xuất hiện một luồng ánh sángtrắng, hoảng loạn ta muốn mở mắt nhưng ngay cả mí mắt cũng không độngđậy. Toàn thân bị chèn ép, ta thống khổ la lên ,”Cứu mạng, cứu mạng.”Cổ tay bị một người cầm lôi đi, thanh âm phẫn nộ truyền đến,”Nha đầu, ngươi tốt nhất nên im lặng. Ta hiện tại không còn thời gian để ý tớingươi. Lập tức sẽ tới ngay.”

Ta tiếp tục vặn vẹo thân người, thanh âm không rõ ràng.”Ngươi dẫn tađi đâu?” Hắc hắc tiếng cười truyền đến,”Đi xuống đi.” Ta bị mạnh đẩyxuống.

“Tiểu thư, tiểu thư, ngươi tỉnh.” Ta mê man mở mắt, nhìn thấy ánhsáng chói lòa, ta vội lấy tay che kín ánh mắt. “Tiểu thư, ngươi làm saovậy? Thiếu gia thiếu gia mau tới xem, tiểu thư tỉnh.”

Thanh âm hưng phấn vang lên bên tai làm ta khó chịu, đừng ồn, nhưng ta không nghe thấy thanh âm từ trong cổ họng phát ra, ta hoảng sợ mởto hai mắt, sao lại thế này, vì sao ta không thể nói được?

Hắng cổ họng vẫn như cũ không thể nói.Trời ạ, giọng nói của ta đâu? Cô gái bên giường ta là ai? Nàng tại saolại búi tóc? Quần áo của nàng đang mặc tại sao lại rườm rà? Diễn cổtrang sao? Ta dùng sức nhéo cánh tay của mình, rất đau, không phải đangnằm mơ, nàng là ai?

Ta túm lấy vạt áo của nàng, chỉ chỉ của cổ họng của ta đang phát rathanh âm khó nghe. Cô gái lập tức quỳ xuống,”Tiểu thư, ngươi đừng sốtruột. Thiếu gia sẽ tới ngay bây giờ.”

Ta nhắm đôi mắt, vô lực buông vạt áo của nàng ra, vì sao lại đem tađưa đến nơi này? Đây là nơi nào? Vì sao ta không nói được, ta nên làm gì bây giờ? Nước mắt rơi xuống ướt đẫm khuôn mặt.

“Ly nhân, ngươi tỉnh? Ngươi không sao chứ?” Thanh âm ôn nhu, ta ngẩng đầu nhìn, một nam tử mặc y phục rất thanh nhã, tướng mạo thật anhtuấn, ta nhìn hắn chằm chằm.

” Ly nhân Ngốc, sao lại khóc? Ca ca không phải đã đến đây rồi sao?Ngươi xem ngươi khóc làm ta đau lòng.” ngón tay nam tử chạm đến đến hai má của ta lau nước mắt cho ta, ta giống bắt được một gốc cây cứu mạng,ta dùng hai tay chỉ vào cổ họng, nơi hiện giờ không thể phát ra thanhâm.

Namtử trong nháy mắt nét mặt thay đổi, vẻ mặt ôn hòa mặt lập tứcchuyển sang nóng giận nói,”Tiểu linh, chết tiệt. tại sao không mang giải dược cho tiểu thư? nha đầu như ngươi làm cái gì?” Nguyên lai nàng tênlà Tiểu Linh, Tiểu Linh lập tức quỳ xuống,”Nô tỳ đáng chết, nô tỳ lậptức đi lấy dược. Mong rằng thiếu gia tha tội”

“còn quỳ ở đó làm gì không mau đi. Tiểu thư nếu có việc gì, ngươicũng đừng hòng sống.” Lòng căng thẳng, nơi này là cổ đại, mạng người như cỏ rác ta có thể gọi là may mắn khi chính mình là tiểu thư sao. Hắn làca ca của ta? Ai, còn không biết đây là cái địa phương quỷ quái gì, đibước nào tính bước đó, tạm thời không thể nói trước.

Ta và hắn cùng trầm mặc, dù sao ta hiện tại đang câm điếc, hắn vỗ nhẹ đầu của ta, đem ta ôm vào trong lòng ngực hắn, đột nhiên cùng một namtử tiếp cận thân mật như vậy, ta theo bản năng đẩy hắn ra, nam tử trongnháy mắt mọi hoạt động trở nên cứng ngắc, chua sót nói,”Ly nhân, ngươigiận ca ca sao, kỳ thật ta”

“Thiếu gia, dược đã được mang đến.” Tiểu Linh cung kính nói. Độtnhiên bị người chen ngang, trên mặt hắn thoáng hiện lên một tia hờngiận. Ta sợ hắn tức giận, thân thủ túm lấy ống tay áo của hắn, hắn nhìnta cười ấm áp, lộ ra hàm răng trắng, làm cho ta cảm thấy mùa xuân đangvề.

Ta nhìn nụ cười của hắn trên mặt có chút thất thần, ta xấu hổ cúiđầu,” Nào đến, uống dược. uống hết dược có thể mở miệng nói chuyện .”Tangẩng đầu, trong phòng chỉ còn lại có ta cùng hắn, Tiểu Linh không biếtđã rời đi khi nào. Ta gật gật đầu.

Hiện tại một mình ở trong căn phòng to như vậy, lòng ta như loạn,nghĩ tới chuyện vừa mới phát sinh, quả thực không thể tin được. Nhưng ta dám khẳng định chính là ta đã xuyên qua .

“Tiểu thư, các vị thiếu gia và tiểu thư đến thăm ngài .” Tiểu Linhvừa bước vô thông báo, đã thấy có một đám người tiến vào, bọn họ khôngngừng ân cần hỏi han lo lắng cho tình cảnh hiện tại của ta, ta chỉ cóthể đối với họ gật đầu, căn bản ta không biết bọn họ ai vào với ai.

Nhưng tất cả bọn họ đều là những tuấn nam, mỹ nữ điểm này thật đúnglà không có gì để nói. Tiểu Linh lại đây giúp ta tiễn khách,”Các vịthiếu gia và tiểu thư, cám ơn các ngươi đã đến thăm tiểu thư, nhưng hiện giờ tiểu thư nàng còn chữa khỏe hẳn thân thể còn suy yếu, cho nên”

“Một khi đã như vậy, chúng ta không nên quấy rầy lục muội. Lục muộinghỉ ngơi cho khỏe, dù sao lấy thân thử độc cứu Ngũ đệ, thật sự rất đáng quý. Chúng ta nên đi thôi.”

Lấy thân thử độc, ta chẳng lẽ bị trúng độc mà chết? Ta cứu ai, ai là Ngũ Ca?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.