Sau khi ra khỏi viện nghiên cứu, con đường nhựa thẳng tắp, mênh mônh vô tận, bởi vì Tây Bắc hoang vắng nên trên đường không có nhiều xe bị chết máy.
Các nhân viên bảo vệ của Viện nghiên cứu thường xuyên lái xe trên con đường này, để thuận tiện, họ đã dọn sạch chướng ngại vật từ lâu, lúc này Lạc Ẩm Băng liền có thể vượt qua tất cả các đoạn đường mà không bị cản trở, lái xe đến một trạm xăng.
Lạc Ẩm Băng dừng xe đi xuống, nhìn cảnh tượng trước mắt.
Có một vài chiếc xe nằm rải rác trong trạm xăng nhưng tất cả đều phủ đầy bụi, có hơn chục xác chết nằm rải rác trên xe và mặt đất xung quanh, những người này đã lái xe để trốn thoát sau ngày tận thế, lúc đến đây đổ xăng, bọn họ đã bị nhiễm bệnh độc tang thi, sau khi bị nhân viên bảo vệ của Viện nghiên cứu tiêu diệt sạch sẽ, thi thể đã nằm ở đấy mấy tháng, mùi hôi của xác thịt mang theo màu xanh.
Lạc Ẩm Băng thích sạch sẽ, thu tầm mắt nhìn lại trạm xăng, bên trong trạm xăng cũng dính đầy bụi, nhìn như đã lâu không có người đến, không thể đưa vào sử dụng nữa.
Mà Lạc Ẩm Băng biết đây chỉ là giả tạo, trước tận thế, Viện nghiên cứu không hề tích trữ nhiên liệu, nhưng vẫn có thể lái xe mấy tháng, trạm xăng này là cái duy nhất ở gần Viện nghiên cứu.
Lạc Ẩm Băng nheo mắt nhìn lướt qua từng chi tiết trong trạm xăng, dị năng não vực đã cho hắn khả năng quan sát chi tiết hơn, hắn đột nhiên nhìn thấy nơi bất thường, chống gậy từ từ bước tới trước một thiết bị tiếp nhiên liệu nào đó.
Khẩu súng nhiên liệu rơi trên mặt đất, bám đầy tro bụi như các thiết bị khác, Lạc Ẩm Băng không muốn làm bẩn tay nên để Ngô Phi đứng sau nhặt lên súng nhiên liệu, không ngoài dự đoán mà nhìn thấy nơi để khẩu súng trên mặt đất rất sạch sẽ.
Trong số nhân viên bảo vệ của Viện nghiên cứu Tây Bắc có dị năng giả hệ thổ, chắc chắn mỗi khi nhân viên bảo vệ nạp nhiên liệu xong sẽ tắt nguồn thiết bị tiếp nhiên liệu, sau đó phủ bụi lên súng tiếp nhiên liệu cho giống trạm xăng không thể sử dụng, độc chiếm nơi này.
Lạc Ẩm Băng yêu cầu Ngô Phi làm sạch súng nhiên liệu, tự mình đi đến phòng nhân viên để bật nguồn điện, nguồn cung cấp điện nước đã bị gián đoạn từ lâu, trạm xăng phải dựa vào máy phát điện để duy trì hoạt động, Lạc Ẩm Băng trong nháy mắt động lòng với máy phát điện, nhưng không có chỗ để đặt nó, chỉ có thể từ bỏ.
Sau khi bật thiết bị tiếp nhiên liệu, Lạc Ẩm Băng đổ đầy thùng xăng của chiếc xe địa hình, lại bỏ vài thùng vào cốp xe, kết thúc hoạt động xuống xe ngắn ngủi.
Lại ngồi vào trong xe, Lạc Ẩm Băng khẽ hít mũi, giữa cốp sau và ghế lái không có vách ngăn, mùi hăng của xăng dầu tràn đầy trong xe, từ trước đến nay Lạc Ẩm Băng chán ghét mùi này, lúc này cũng không định nhẫn nhịn.
Hắn để Ngô Phi đắp một vách ngăn bằng băng, đậy kín mấy thùng nhiên liệu, mùi hăng của xăng dầu nhạt đi, mở cửa ở ghế lái một lúc là hết.
Lạc Ẩm Băng đóng cửa xe, lúc chuẩn bị khởi hành lại thở dài một tiếng, đầu gối bên phải của hắn không ngừng đau nhức nhưng vẫn phải đạp ga và phanh một lúc lâu, cơn đau ngày càng dữ dội và kéo dài, hắn nhìn Ngô Phi với ánh mắt thâm thúy, có chút hận mài sắt không thành kim.
Lạc Ẩm Băng tiếc nuối nghĩ rằng Ngô Phi vẫn chưa đủ thông minh, nếu anh ta có thể lái xe, hắn sẽ đỡ được nhiều việc.
Nghĩ đến đây, đầu ngón tay gõ vô lăng vài lần, âm thanh nhẹ nhàng, hắn nghĩ mình đã có thể tìm một tang thi xách túi, đương nhiên cũng có thể tìm người lái xe.
Lạc Ẩm Băng không trì hoãn nữa, lên đường với mong đợi gặp được tiểu đệ đi xe ngược chiều.
Một tiếng sau, Lạc Ẩm Băng cuối cùng cũng nhìn thấy đường viền của thành phố, nhìn lướt qua bản đồ trên xe, thấy trước mặt mình là một thành phố nhỏ bình thường nhất ở phía Tây Bắc, lúc này giống như mọi thành phố sau tận thế, vì tận thế đến mà đổ nát tiêu điều.
Lạc Ẩm Băng giảm tốc độ, xe địa hình từ từ chạy qua con đường chính của thành phố, tiếng động cơ gầm rú trong sự tĩnh lặng chết chóc.
Động tác của hắn rất dễ bị người nhìn thấy, trong một tòa chung cư cách đó không xa, người sống sót đang ngậm điếu thuốc không nỡ châm trong miệng, từ trên cao nhìn chiếc xe địa hình đang lái vào thành phố, mỉa mai chửi rủa:
“Ỷ có xe tốt mà kiêu ngạo, sợ rằng ngay cả mình chết như thế nào cũng không biết.”
Những người bên cạnh cười nói:
“Anh Trương nói đúng, chờ hắn chết là chúng ta có thể cướp đoạt vật tư của hắn.”
Anh Trương cười cười, lấy ra bật lửa, rốt cục cam lòng châm điếu thuốc, phun ra nuốt vào một hơi, tiếp tục quan sát qua làn khói.
Tất nhiên, không phải chỉ có Anh Trương mới tìm thấy Lạc Ẩm Băng, Lạc Ẩm Băng vào thành phố quá lộ liễu, rất nhiều người sống sót đều đã phát hiện ra sự tồn tại của hắn, tang thi còn trực tiếp hơn những người sống sót, chúng hét lên phấn khích khi nghe thấy tiếng gầm của động cơ, vọt tới xe địa hình.
Lạc Ẩm Băng ngước mắt lên nhìn thành phố suy tàn trước mặt, trên đường phố đầy xe cộ bị va chạm biến dạng, trong tầm mắt không có người đi đường, thay vào đó là những xác chết rải rác trên mặt đất, trong gió mịt mù xen lẫn tiếng kêu của tang thi, mùi hôi tanh của máu và các thứ khác như ẩn như hiện.
Muôn nhà tiêu điều xơ xác, oán quỷ thương tiếc hát ca.
Lạc Ẩm Băng khẽ cau mày, kiếp trước hắn chưa từng tới thành thị sau tận thế, hắn bị nhốt trong viện nghiên cứu ba năm, sau khi được giải cứu, hắn liền trực tiếp đi tới Khu an toàn Yến Thành.
Vào thời điểm đó, Khu an toàn Yến Thành đã được thành lập, tuy cuộc sống của cư dân còn nhiều khó khan vất vả nhưng họ không cần phải lo lắng về an toàn tính mạng của mình nữa, hoàn toàn khác với thị trấn đầy tử khí trước mặt, Lạc Ẩm Băng đã dự đoán được cảnh tượng trước mặt, nhưng lúc này chính mắt nhìn thấy, dù sao cũng không quá thoải mái.
Hắn không dùng dị năng, vô số tang thi nghe thấy tiếng động liền không có ý thức xông lên, khi đến gần lại cảm thấy áp bách của vua, không dám tiến lên, nhưng những tang thi đằng sau vẫn cuồn cuồn xông lên không ngừng, không thể lui về sau.
Trong một khoảnh khắc, chiếc xe địa hình bị bao vây bởi hàng chục tang thi, cổ họng của chúng phát ra tiếng gầm gừ giống như dã thú, hàng chục nhóm tụ tập lại với nhau, khiến người nghe cảm thấy mệt mỏi chán ghét, Lạc Ẩm Băng vứt cảm khái trong đáy lòng ra sau đầu, tăng tốc độ, lại đưa tay bật máy phát nhạc trên xe.
Giọng hát trẻ tuổi mà khàn khàn lập tức tràn ngập trong xe, đè nén tiếng gầm nhẹ của tang thi, Lạc Ẩm Băng liếc nhìn bài nhạc, có chút kinh ngạc đây thật ra là nhạc rock của Pháp, nhưng cũng không nói nhiều, đạp ga đi.
Những tang thi vây quanh phía trước chiếc xe địa hình đã bị uy áp làm cho sợ hãi, chúng đứng đờ ra tại chỗ, co rúm mà thần phục, ngay sau đó chúng bị đầu xe cứng rắn lạnh lẽo đánh ngã nghiền ép qua.
Con đường phía trước không còn vật chắn, xe địa hình chạy trên đường, đằng sau xe là hàng trăm tang thi, chúng đi theo vua như một cuộc hành hương, nhưng chúng không dám đuổi theo quá gần.
Lạc Ẩm Băng cuối cùng cũng tìm thấy điểm đến của mình, hắn phanh xe dừng lại bên ngoài tòa nhà, những tang thi ở xa phía sau xe cũng dừng lại, từ lúc sinh ra tang thi đã mang theo sự kính nể đối với Lạc Ẩm Băng, đồng thời cũng muốn tiếp cận hắn, chúng dừng lại một lúc, rồi thận trọng xông lại gần lần nữa.
Bài nhạc rock trong máy được phát đến cuối cùng, giọng ca trẻ trung khàn khàn bùng nổ, giống như tiếng gầm rống đẫm máu, Lạc Ẩm Băng yên lặng nghe xong rồi rút chìa khóa ra.
Hắn bình tĩnh lặp lại câu nói trong bài hát:
“Tôi muốn vinh quang cúi đầu trước tôi.”
Sau đó, hắn cười nhẹ, mở cửa xe đi xuống.
Trong một tòa chung cư cách đó hơn trăm mét, Trương Sam nhìn người thanh niên gầy gò bước ra khỏi xe, không mang vũ khí không mặc áo bảo vệ, thậm chí còn mặc quần áo ngắn đến mức ngu ngốc trong mắt những người sống sót lâu năm, đang đi giữa đám tang thi, lại như chỗ không người mà thong thả đi bộ.
Thuốc lá trong miệng vô tình rơi xuống, người chung quanh yên lặng biến sắc nói:
“Anh Trương, hắn, hắn...”
Trương Sam bị tàn thuốc của mình làm cho bỏng rát tỉnh lại, vỗ mạnh lưng người bên cạnh, trút cảm xúc như tức giận nói:
“Lắp ba lắp bắp nói cái gì!”
Người kia bị vỗ thân hình lảo đảo, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, giọng điệu cao vút đến đổi tiếng nói:
“Hắn không sợ tang thi chút nào!”
Trương Sam sắc mặt trầm như nước ra lệnh:
“Nhất định phải tìm được hắn!”
Cách đó trăm mét, trước khi bước vào tòa nhà, thanh niên áo trắng đột nhiên dừng lại, dường như vô tình quay đầu liếc một cái.
Trương Sam trong tầm mắt lạnh lẽo, đầy bầu nhiệt huyết đột nhiên đông lại, nói:
“Trở về.”
Người đàn ông bên cạnh vừa chạy ra ngoài hai bước, nghe thấy lời này đột nhiên dừng lại, hỏi:
“Anh, Anh Trương?”
Trương Sam sắc mặt âm trầm, giọng bất đắc gĩ:
“Trở về đi, đây không phải là người chúng ta có thể đụng vào.”
Trong thành phố nhỏ vô số người sống sót nhìn về phía thanh niên quang minh chính đại mà đến, đều rùng mình bỏ đi ý định đi tìm, vẻ mặt tràn đầy hoang mang.
Mà Lạc Ẩm Băng cuối cùng cũng cất bước, đi vào siêu thị lớn nhất trong thành phố nhỏ.
...
Tác giả có điều muốn nói:
Tôi muốn vinh quang cúi đầu trước tôi, từ vở nhạc kịch rock “Đỏ and Đen” của Pháp.
HOÀN CHƯƠNG 8