Ai Đem Tôi Sủng Thành Bộ Dáng Này

Chương 9: Chương 9




Siêu thị trước mặt được chia làm hai tầng, mỗi tầng hơn 1000m2, tầng 1 bán thực phẩm, tầng 2 bán các mặt hàng thiết yếu hàng ngày.

Ngay khi Lạc Ẩm Băng bước vào cửa, mùi thức ăn hôi thối xộc vào mũi, tiếng tang thi gầm thét bên tai, quay đầu lại thì thấy một cửa hàng bạch tuộc viên cạnh cửa ra vào, chủ quán đã bị nhiễm bệnh từ lâu, nhưng đầu óc ngu ngốc của tang thi đã khiến nó không thể mở cửa, con tang thi gào thét yếu ớt do quá lâu chưa được ăn, ngay cả động tác giương nanh múa vuốt cũng uể oải.

Lạc Ẩm Băng tiếc hận nhìn những viên bạch tuộc nhỏ đã mục nát từ lâu, bước vào trong.

Sự thật đã chứng minh, không một siêu thị lớn nào vẫn còn thức ăn sau vài tháng tận thế, Lạc Ẩm Băng nhìn quanh một vòng, về cơ bản mọi thứ có thể ăn đều bị càn quét sạch sẽ, ngay cả kẹo cao su cạnh quầy thanh toán cũng không thoát khỏi.

Hắn đã đoán trước được điều này, vẻ mặt không thay đổi, chậm rãi bước lên thang máy, siêu thị đã bị cắt điện từ lâu, thang cuốn bây giờ chỉ là một con dốc, Lạc Ẩm Băn còn chưa đi được vài bước thì đột nhiên nghe thấy tiếng người chạy trên tầng 2.

Lạc Ẩm Băng ngẩng đầu lên, đối diện với hai người một lớn một nhỏ xông ra, cả hai đều mặc quần áo dài tay, đeo mặt nạ quấn chặt toàn thân, chỉ lộ ra đôi mắt.

Ba người nhìn nhau, Lạc Ẩm Băng thấy rõ ràng ánh mắt hai người đối diện sáng lên, làm cho hắn cảm thấy có chút không có ý tốt.

Hai người đối diện vội vàng chạy đến chỗ Lạc Ẩm Băng, người lớn hơn trông như mới khoảng hai mươi, hẳn còn là sinh viên trước ngày tận thế, còn người nhỏ hơn mới mười một mười hai tuổi, đang chạy nước rút bằng cặp chân ngắn.

Đứa trẻ vừa chạy, vừa kéo chiếc mặt nạ của mình xuống, để lộ khuôn mặt tinh xảo đáng yêu của trẻ con, vẻ mặt hoảng hồn, vừa chật vật chạy vừa dùng giọng điệu trẻ con non nớt hô to:

“Cứu mạng!”

Lạc Ẩm Băng dừng bước, để bảo vệ hắn an toàn, Ngô Phi tiến lên nửa bước khẽ giơ hai tay lên, bảo vệ trước người Lạc Ẩm Băng, cậu bé nhìn thấy hành động của Ngô Phi, không dấu vết ra hiệu cho cậu sinh viên, đối phương cho một ánh mắt đã hiểu.

Tất cả những điều này xảy ra trong nháy mắt, ngay sau đó, hàng trăm tang thi xuất hiện ở cuối tầm mắt của Lạc Ẩm Băng, chúng đuổi theo sau cậu bé và sinh viên, quyết tâm giành lấy thức ăn trước mặt.

Cùng lúc đám tang thi xuất hiện, cơ chân của cậu sinh viên đột nhiên phồng lên như một nhà vô địch thể hình, cậu ta tăng tốc, từ trên đỉnh tay vịn của thang cuốn lao xuống, đánh thẳng về phía Ngô Phi, tang thi mê man phản ứng chậm vốn đang đứng ở mặt sườn dốc, bị cậu ta đẩy bay thẳng ra ngoài đập mạnh xuống đất, gọng kính bạc rơi xuống biến dạng, Ngô Phi mở to mắt nhìn trần nhà với đôi mắt đỏ rực, vẻ mặt sững sờ chưa kịp hoàn hồn.

Cậu sinh viên từ dưới đất nhảy lên, quay mặt về phía Lạc Ẩm Băng, lúc này cậu bé cũng nhảy về phía trước, đi ngang qua Lạc Ẩm Băng, giọng nói trẻ con vang lên:

“Anh sẽ ngã tại chỗ!”

Cậu bé nhảy lên được sinh viên đã sớm chuẩn bị đỡ được, sinh viên tiếp tục chạy về phía trước, cậu bé trong lòng hắn quay đầu ôm tay, lè lưỡi với Lạc Ẩm Băng rồi cười nhạo:

“Bị tôi lừa đúng không! Đại ngu xuẩn!”

Đây là kế hoạch mà cậu bé và sinh viên vừa trao đổi, bị hàng trăm tang thi đuổi theo, bọn họ căn bản không thể trốn thoát, cách tốt nhất để trốn thoát là tìm một người chết thay, trên khuôn mặt tinh xảo của cậu bé đều là tinh thần phấn chấn, đắc ý vì đã thực hiện được quỷ kế.

Khoảnh khắc tiếp theo, vẻ mặt của cậu bé đông cứng lại.

Trong tầm mắt của cậu, Lạc Ẩm Băng đứng tại chỗ, không hề ngã xuống, thậm chí không có chút lay động nào.

Lạc Ẩm Băng mặc kệ hàng trăm tang thi đang gầm rú phía sau, nhìn lại cậu bé, vẻ mặt nhàn nhạt, nhưng lông mày lại phủ lên một tia uy nghiêm đáng sợ tức giận, khiến người ta khiếp sợ, cảm giác ngột ngạt trong vô hình mà lan tràn:

“Dị năng ngôn linh?”

Cậu bé sợ hãi trước uy thế của hắn, bất giác gật đầu, sau đó mới trợn to hai mắt kinh ngạc, nói ngôn linh tức là nói gì cũng sẽ lập tức linh nghiệm, vậy mà vừa rồi rõ ràng dùng dị năng của mình làm cho Lạc Ẩm Băng ngã xuống, tại sao người này không bị thương chút nào?

Lạc Ẩm Băng nhếch khóe miệng, vẻ mặt không lộ ra sự tức giận, cũng không đuổi theo cậu bé và sinh viên, mà đem câu nói vừa rồi nói lại:

“Cậu sẽ ngã tại chỗ.”

Cậu bé ngơ ngác:

“Cái...”

Sinh viên đột nhiên ngã trên mặt đất bằng phẳng bay ra ngoài, cắt ngang cậu bé bằng một tiếng “bang”, khi cậu ta với cậu bé vừa mới bò dậy, mấy tram con tang thi kia đã đuổi tới, dĩ nhiên hoàn toàn quên Lạc Ẩm Băng.

Nhiều tang thi do khớp cứng nên không thể thích nghi với việc xuống dốc, chúng đạp hụt vào không khí rồi lăn xuống một đường, trong quá trình lăn còn không quên hành động nghệ thuật tránh khỏi Lạc Ẩm Băng.

Cậu bé và sinh viên ngã xuống gan mật đều nứt, nhịn xuống toàn thân đau đớn, vội vàng đứng dậy, không dám nhặt ba lô chạy về phía cửa siêu thị, cậu bé kinh sợ thở hổn hển nhưng cũng không quên kinh ngạc hỏi:

“Anh là dị năng giả ngôn linh Cấp 3? Không thể nào! Làm sao có thể!”

Tất nhiên Lạc Ẩm Băng không phải là dị năng giả ngôn linh Cấp 3, nhưng bởi vì thể chất đặc biệt của mình, dị năng của hắn ở Cấp 2 cũng không thua gì những người khác ở Cấp 3, còn đối với hiệu quả ngôn linh vừa rồi, hắn đã điều khiển não của sinh viên, khiến tay chân đối phương không phối hợp được dẫn đến ngã.

Nhưng hắn không nói nhiều, hắn chỉ từ trên cao nhìn xuống sinh viên và cậu bé vội vàng chạy trốn.

Tang thi đã bao vây hai người, cậu bé vô cùng đáng thương núp đằng sau người sinh viên, nói với giọng điệu tàn nhẫn:

“Nếu không muốn giống như người phụ nữ đó, bảo vệ tôi.”

Thân thể sinh viên run lên, im lặng không dám lên tiếng, bế cậu bé lên, bắp thịt toàn thân căng phồng, quần áo bị xé rách lộ ra thân hình vạm vỡ, cậu nhấc chân đá bay tang thi chặn đường ra ngoài!

Việc cường hóa cơ bắp ở Cấp 1 hậu kì đã tạo cho sinh viên sức mạnh vô cùng bá đạo, vòng vây bị xé ra một đường, sinh viên lập tức lao về hướng đó, nhìn thấy khả năng chạy thoát.

Đột nhiên, một con tang thi lao đến bên cạnh cậu, con tang thi với dị năng tốc độ đã tránh được đòn tấn công của sinh viên, cắn vào cánh tay khỏe mạnh của cậu, cậu sinh viên hét lên đau đớn, cậu bé trong lòng xoay mắt, hét lên ra lệnh:

“Anh sẽ nhấc tay lên!”

Sinh viên bất giác giơ cánh tay đẫm máu của mình lên, cậu bé nhảy lên đầu gối sinh viên, dùng cánh tay giơ lên ​​làm bàn đạp, nhảy ra bên ngoài vòng vây, đột phá vòng vây của tang thi!

Cách đó không xa, Lạc Ẩm Băng nhìn thấy cảnh này, lông mi khẽ rũ xuống.

Ngay khi cậu bé tiếp đất, chưa kịp lộ ra nét vui mừng thì một con tang thi đột nhiên lao ra từ bên trong, con tang thi trong cửa hàng bạch tuộc viên rõ ràng đã bị mắc kẹt mấy tháng, vào lúc này lại giống như đột nhiên thông suốt, đẩy cánh tay một cái, trực tiếp vươn mình nhảy ra từ bảng điều khiển!

Con tang thi giành lại được tự do đánh gục cậu bé như một con hổ đói, cậu bé rên rỉ hét lên:

“Cứu với! Tôi sai rồi! Cầu xin anh! Cứu tôi với!”

Lạc Ẩm Băng biết cậu ta đang nói chuyện với mình nhưng lại phớt lờ, cậu bé bị tang thi gặm nhấm, ý thức từ từ mất đi, đôi mắt đẹp vô hồn nhìn lên không trung, trên làn da dần hiện ra màu trắng xám, không đợi cậu ta biến thành tang thi, một con dao băng xuyên thấu não của cậu ta.

Ngô Phi tự giác đi làm việc bẩn thỉu, lấy Nguyên Tinh ra khỏi não của cậu bé và sinh viên, rửa sạch rồi nâng đến trước mặt Lạc Ẩm Băng.

Nguyên Tinh của sinh viên có kích thước bằng hạt đậu xanh, trong khi cậu bé lớn hơn một chút, bằng hạt đậu nành, Lạc Ẩm Băng đặt mọi thứ vào túi của mình, cảm thấy tâm tình không tệ lắm.

Mặc dù hai người này có vấn đề về tính cách, muốn hắn làm người chết thay, nhưng vì họ không ảnh hưởng đến hắn, còn làm phong phú kho Nguyên Tinh, từ kết quả mà nói, gặp họ là một việc tốt.

Lạc Ẩm Băng ngẩng đầu lên, phát hiện Ngô Phi vẫn đang nhìn mình, biểu cảm thậm chí có chút oan ức.

Nhướng mày làm ra vẻ thắc mắc, Ngô Phi đưa chiếc kính gọng bạc đã biến dạng ra, dùng giọng khô khốc đứt quãng nói:

“Hỏng rồi...”

Lạc Ẩm Băng lần đầu tiên nhận ra rằng mặc dù tiểu đệ có thể bưng trà rót nước đi theo làm tùy tùng, nhưng vẫn muốn được dỗ dành.

Phải cho thêm cửa hàng kính mắt vào lịch trình sau này, hắn mang theo Ngô Phi còn có chút không vui đi vào tầng 2 siêu thị.

Tầng 2 chủ yếu để đồ dùng sinh hoạt, không giống như tầng 1 đã bị sớm bị càn quét sạch sẽ, vẫn còn rất nhiều kệ đựng đồ, đặc biệt là đồ gia dụng đắt nhất trong ngày thường, lúc này không ai quan tâm.

Lạc Ẩm Băng liếc nhìn một cái, biết tình hình chung, một chỗ bất thường đột nhiên thu hút sự chú ý của hắn, dị năng não vực lại yên lặng mở ra, hắn dùng dị năng quan sát một lần, lông mày hơi nhíu lại.

Trên tầng 2 của siêu thị vẫn có người.

Thậm chí không chỉ là một người, cách người đó không xa có một tang thi Cấp 2, nhưng ở trạng thái rất không ổn định, dường như đang phát nổ.

Đối với người bình thường thì bọn họ muốn tránh tang thi Cấp 2 còn không kịp, nhưng đối với Lạc Ẩm Băng, đây là Nguyên Tinh đang đi dạo, tâm trạng hắn tăng thêm chút vui vẻ, đi về hướng tang thi.

Khi đến gần, Lạc Ẩm Băng phát hiện ra điều bất thường, vị trí phản hồi năng lượng não kỳ quái là ở phía trước, nhưng trong tầm mắt của hắn, trước mặt chỉ có một bức tường.

Lạc Ẩm Băng suy nghĩ một chút, nhắm mắt đứng bên tường, chống gậy chậm rãi đi dọc theo tường, dùng đầu ngón tay xoa vách tường, dùng xúc giác thay cho thị giác để tìm.

Sau mười mấy bước, đầu ngón tay đột nhiên biến mất, Lạc Ẩm Băng mở mắt ra nhìn bức tường trước mặt.

Bức tường trắng trông không có gì bất thường, Lạc Ẩm Băng giơ gậy lên gõ vài lần, tiếng phát ra là âm thanh “cốp cốp” của ván gỗ bị gõ.

Tìm thấy lối vào.

Sau tiếng “cốp cốp”, bên kia cánh cửa gỗ, một giọng nữ hoảng hốt run rẩy phát ra một cách thê lương:

“Cứu, cứu mạng.”

Cây gậy chống gõ trên cửa lại được đặt xuống đất, Lạc Ẩm Băng chìm trong suy nghĩ, hai lần trong ngày được kêu cứu, lẽ nào hắn trông giống người tốt sao?

Nhưng Nguyên Tinh Cấp 2 đã gần ngay trước mặt, Lạc Ẩm Băng sẽ không bỏ qua, hắn ra lệnh cho Ngô Phi đạp cửa, sau vài cái đạp, bụi bặm phiêu đãng trên không, ảo ảnh về bức tường trắng tinh cuối cùng cũng biến mất.

Khung cảnh trước mắt vượt quá hiện thực, trong cánh cửa là không gian khoảng 100m2, nhưng nó lại hiện ra cảnh đình đài lầu các nước chảy qua cầu, điều không bao giờ có thể xuất hiện, Lạc Ẩm Băng còn chưa kịp nhìn kỹ, cảnh tượng đã biến mất không còn một dấu vết, cảnh vật lại biến thành biên cương với cát vàng đầy trời thê lương.

Lạc Ẩm Băng có phán đoán, môi mỏng khẽ mở, giọng điệu có chút hứng thú:

“Một dị năng giả ảo giác Cấp 2 mất khống chế à?”

Bên trong cửa, cô gái trẻ đang nhanh chóng tránh đi thứ gì đó thì nghe thấy tiếng động, quay đầu lại thì thấy rõ ràng là người cô xin giúp đỡ lúc trước, sau khi nhìn thấy Lạc Ẩm Băng và Ngô Phi, vẻ mặt cô ấy tối sầm lại, môi mấp máy vài cái.

Cảnh tượng bên trong cánh cửa lại thay đổi, ngọn lửa bùng lên bầu trời, thần sắc cô gái trẻ trông đau đớn, như thể bị đốt bởi ngọn lửa giả, cô ấy nói với vẻ kiên quyết, ánh mắt đầy tuyệt vọng, hét lên với Lạc Ẩm Băng:

“Các người chạy mau!”

Lạc Ẩm Băng hơi bất ngờ ngước mắt lên, cô gái phảng phất như thấy hắn cười nhẹ, nhưng khi nhìn kỹ lại thì lại là thần sắc âm trầm lãnh đạm.

Lạc Ẩm Băng không chạy.

Ngược lại, hắn chống gậy bước vào phòng một cách thản nhiên.

...

Tác giả có điều muốn nói:

Giới thiệu về dị năng ngôn linh:

Khi sử dụng dị năng, lời nói được nói ra chắc chắn linh nghiệm.

Giới hạn:

Tuyệt đối linh ngiệm với những người cấp thấp hơn, với những người cùng cấp sẽ có vài người linh nghiệm, và chỉ ảnh hưởng yếu đến những người cấp cao hơn.

HOÀN CHƯƠNG 9

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.