Không nghĩ tới, trong nháy mắt, bọn Vãn Thanh được vinh danh trở thành thích khách ám sát hoàng đế Long Phiên. Cho nên, bọn họ ngàn lần không thể bị đám người này bắt lại. Nếu nằm ở trong tay bọn chúng, căn bản không có chỗ cho bọn họ giải thích.
Vãn Thanh vung tay lên, mọi người nhanh chóng xông ra, binh lính cũng xông lên. Nhất thời tiếng đánh nhau cùng tiếng la hét vang lên rất ầm ĩ.
Tuy rằng võ công của bọn người Vãn Thanh rất cao cường, nhưng nếu đối mặt với một quân đoàn binh lính, hơn nữa trong này toàn là cao thủ, nên nhất thời không thể phá còng vây.
Chẳng những không thoát được, còn suýt chút nữa thì đuối sức. Mỗi người đều bị mười mấy binh lính vây quanh, một nhóm đánh xong, lại thay đổi một nhóm khác đánh tiếp. Tóm lại, mất rất nhiều sức lực.
Nhìn đâu đâu cũng toàn là binh lính, cho dù bọn họ có lợi hại hơn nữa, nhưng nếu cứ tiếp tục chiến đấu như vậy, chỉ sợ cũng sẽ chống đỡ không nối.
Vãn Thanh không khỏi lo lắng.
Chẳng lẽ, đêm nay bọn họ phải viếng thăm nhà tù Long Phiên sao?
Vừa nghĩ, vừa giơ tay chém xuống, đầu lìa khỏi cổ, máu tươi phun ra. Trong bóng đêm, toàn là mùi máu tanh.
Luôn có binh lính liên tiếp ngã xuống, lại luôn có binh lính xông lên, đánh hoài không hết, còn bọn họ thì giết đỏ cả mắt. Chỉ biết là giết giết giết, đến khi bọn họ đã kiệt sức, bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống mấy người đeo mặt nạ.
Dẫn đầu là một người mặt áo choàng gấm, tỏa ra ánh sáng rực rỡ chói mắt, vung tay lên, ra lệnh cho thủ hạ:
“Lên”
Vãn Thanh thật không nghĩ tới, sẽ còn có người đến trợ giúp mình. Trong lòng cũng bớt căng thẳng một chút, vừa đánh, vừa nhìn về phía mấy người vừa xuất hiện kia.
Chỉ thấy, người dẫn đầu có dáng người rất cao, khí chất rất kiêu ngạo, giống như ngọc trúc trên Thanh Sơn. Quần áo màu trắng, làm nổi bật lên dáng người giống như tiên nhân, tóc đen mượt như tơ lụa thượng đẳng. Đáng tiếc là nhìn không rõ gương mặt của hắn.
Hắn dùng một mảnh vải màu trắng che lại nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt sâu thẳm đầy u ám, nhanh chóng liếc mắt nhìn Vãn Thanh.
Sau đó tay vươn tay lên, một chùm ánh sáng màu xanh da trời đậm, huyền khí ùn ùn kéo đến, khiến cho binh lính không thể động đậy được, giống như bị điểm huyện. Hắn nhanh chóng ra lệnh với bọn người Vãn Thanh:
“Đi mau”
“Ừ”
Vãn Thanh biết đây là cơ hội tốt, sau khi trả lời, cả bọn lập tức dùng khinh công phi thân chạy.
Bạch y nhân nhìn thấy bọn họ đã chạy thoát, nhanh chóng buông cục đá trong lòng xuống, vừa đánh với binh lính vừa rút lui. Trong lúc nhất thời, quân đoàn binh lính thế nhưng không có biện pháp đánh bại bọn họ.
Bọn họ rất nhanh đã phá vòng vây chạy thoát, người dẫn binh lính bao vây cửa sau Dung Vương phủ, thất vọng lại phẫn nộ. Chẳng những không bắt được người, còn bị mất mấy trăm binh sĩ, thật sự điên người.
Sau khi bọn người Vãn Thanh rời khỏi Dung Vương phủ, thì dừng lại ở một góc đường, nghỉ ngơi một chút, muốn chờ bạch y nhân kia, vừa rồi nàng còn chưa kịp nói lời cám ơn. Nàng còn có chuyện muốn hỏi bạch y nhân kia.
Không biết liệu trong tay hắn có thanh bảo kiếm thần thú nào hay không? Bằng không, vì sao hắn còn trẻ như vậy mà tu vi lại cao đến như thế?
Đang nghĩ đến ngẩng người, chợt nghe trong đêm tối vang lên tiếng nói chuyện:
“Lão đại, bây giờ chúng ta nên đi đâu đây?”
“Trở về đi”
“Chờ một chút”
Vãn Thanh bỗng nhiên lên tiếng, giọng nói đó, trong đên tối vô cùng êm tai dễ nghe, nhanh chóng từ từ trong góc tối phi thân ra chặn ngang đường đi của vị bạch y nhân kia.
Nàng chưa kịp hỏi ra tiếng, chỉ mới mở miệng ra, thì bạch y nhân kia sâu sắc nhìn nàng một cái, thân hình nhảy lên, thế nhưng trực tiếp phi thân đi, cũng không quay đầu lại, thuộc hạ của hắn cũng theo sát sau phía sau.
Vãn Thanh kinh ngạc, không biết chuyện gì đang xảy ra?
Nhưng không chút chần chờ, dựa theo trực giác, nhanh chóng phi thân đuổi theo.
Hồi Tuyết, Lưu Dận cùng Tôn Hàm cũng có chút không hiểu, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Người này cứu bọn họ, cũng không chờ bọn họ nói lời cảm tạ, chạy cái gì mà chạy?
Trong đêm tối yên tĩnh, có một nhóm người che mặt đang phi thân chạy nhanh, phía sau có một nhóm người đang đuổi theo, kẻ trước người sau, ngươi chạy, ta truy.
Vãn Thanh đuổi theo một đoạn đường, nhịn không được kêu lên:
“Nè, các ngươi chạy cái gì mà chạy hả, ta chẳng qua có chuyện muốn hỏi ngươi mà thôi”
Bạch y nhân đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn trời, sâu thẳm trong ánh mắt tựa như phát sáng, thở ra một hơi. Thì ra, nàng không phải vì muốn xác nhận hắn là ai? Hắn tưởng rằng nàng hoài nghi hắn.
Trong đêm tối, hắn chăn chú nhìn Vãn Thanh, quần áo đơn giản, thoải mái, nhưng không thể che giấu nhan sắc kiều diễm cùng với nét quyến rũ của nàng. Tóc tựa như tơ tú theo gió bay bay, ở trong mắt hắn, nàng giống như tiên nữ hạ phàm.
Đã mấy ngày không gặp, hôm nay cuối cùng cũng được nhìn thấy nàng. Nhưng hắn lại phát hiện, thì ra bản thân mình cũng sẽ nhớ một người, không khỏi tự cười chế giểu.
Cố gắng đè thấp âm điệu, chậm rãi hỏi nàng:
“Không biết có chuyện gì muốn hỏi?”
“Xin hỏi đại danh của các hạ là gì? Cám ơn các ngươi vừa rồi đã cứu chúng ta”
Vãn Thanh ôm quyền, cảm ơn bạch y nhân đã cứu bọn họ.
Bạch y nhân gật đầu, xem như đã nhận lời cảm ơn. Sau đó cũng không nói nhiều, càng không nói ra tên của mình.
Vãn Thanh nhìn bộ dáng thần bí của hắn.
Nếu người ta không muốn nói, cần gì cưỡng cầu, chuyện mà hiện tại nàng quan tâm nhất chính là về thanh bảo kiếm thần thú.
“Xin hỏi các hạ, không biết trong tay các hạ có một thanh bảo kiếm đặc biệt lợi hại nào không? Nếu có, xin hỏi có thể cho tôi biết tên của nó được không?”
Bạch y nhân ngẩng người, không ngờ, nàng đuổi theo hắn, lại là vì hỏi chuyện này.
Thì ra tối hôm đó nàng cầm đi Vô Hối bí lục, là vì muốn tìm ra cách tăng lên huyền lực sao?
Vừa nghĩ như vậy, đáy lòng nhanh chóng lạnh lẽo.
Nghĩ đến nàng một lòng muốn rời khỏi mình, trong lòng nhanh chóng cảm thấy nhói đau. Sao có thể nói cho nàng biết chuyện về thanh bảo kiếm kia, lập tức ôm quyền tao nhã mở miệng nói:
“Tại hạ còn có việc, cáo từ”
Nói xong nhanh chóng phi thân đi, như một màu trắng như chim cắt vụt bay trong bóng đêm, rất bắt mắt, bọn thuộc hạ nhanh chân đuổi theo sau.
Vãn Thanh sững sờ trong chốc lát, theo quán tính mà nhìn theo bóng dáng màu trắng kia, thì thầm một câu:
“Thật là quái nhân”
Nhanh chóng xoay người, lại phát hiện cả ba người kia đều nhìn chằm chằm nàng, làm nàng hoảng hồn nhảy dựng:
“Cái gì vậy?”
“Tiểu thư, người còn mắng người ta là quái nhân, nhưng người kỳ quái chính là người đó, người ta đã có lòng tốt cứu chúng ta, người còn cố gắng truy đuổi để hỏi mấy chuyện đó, bảo sao người ta có thể không tức giận?”
Tuy rằng tiểu thư muốn nhanh chóng tra ra ba thanh bảo kiếm thần thú kia ở nơi nào. Nhưng cũng không cần hễ thấy ai có tu vi cao, thì cho là người ta có thanh bảo kiếm đó đi.
Lại nói, cho dù người ta có, thì người ta cũng không nói, cho nên cần gì phải cố truy hỏi làm gì?
Đêm đã rất khuya, Vãn Thanh không nghĩ đến bạch y nhân nữa. Trước mắt, nàng còn có mấy chuyện khẩn cấp còn chưa làm nữa? Nếu làm không xong, Long Diệu bị bắt, làm sao bây giờ?
“Hiện tại chúng ta đi Tô phủ”
Tô gia cùng Long Diệu có mối quan hệ rất thân mật. Nếu thái tử đăng cơ, Tô gia sẽ bị diệt đầu tiên. Cho nên, bây giờ bọn họ nhất định đang rất bối rối.
Nàng đi Tô phủ là vì muốn bản đồ của hoàng cung Long Phiên quốc, nhân lúc đêm khuya, đột nhập vào trong cung, tìm vị công chúa Long Tuyết kia. Hiện tại, chỉ có cứu tỉnh hoàng đế, mới có thể cứu được Long Diệu.
Mặc kệ kết cục như thế nào, nàng cũng phải liều mình một phen.
“Dạ”
Ba người kia đồng loạt lên tiếng trả lời.
Ba người bọn họ tuy không thân quen với Long Diệu cho lắm, nhưng trước kia còn ở trên núi cũng từng giúp đỡ lẫn nhau, lần này hắn gặp nạn bọn họ sẽ cố giúp hắn.
Mọi người nhanh chóng chạy tới Tô phủ, bởi vì không biết Tô phủ nằm ở đâu, nữa đêm còn di gõ cửa làm phiền người ta, sau khi hỏi thăm hai nhà mới tìm được Tô phủ.
Tô phủ lúc này đèn đuốc sáng trưng, sáng như ban ngày. Mặc dù không có bị binh lính bao vây như Dung Vương phủ, nhưng trước cửa cũng có không ít binh lính canh gác.
Bọn người Vãn Thanh đi một vòng xung quanh phủ, thấy không có lính gác nhanh chóng trèo tường nhảy vào.
Tình hình bên trong phủ rất lộn xộn, có không ít hạ nhân nhát gan trốn ở trong phòng khóc lóc. Trong viện thế nhưng một bóng người cũng đều không có, thị vệ trong phủ không biết đã chạy đi đâu?
Vãn Thanh đi một vòng, thấy một tiểu nha hoàn đang trên đường chạy trốn, nàng chặn ngang đường hỏi nha hoàn, Tô lão gia hiện tại ở nơi nào?
Thìa ra là ở trong thư phòng, bọn người Vãn Thanh lập tức đi thư phòng tìm Tô lão gia.
Tô lão gia là quan văn, quản lý Lễ Bộ, trong tay cũng không có thực quyền. Cho nên, hoàng hậu cùng thái tử đều chèn ép Tô gia bọn họ.
Vì bọn họ không có thế lực, do đó, thái tử nhân lúc hoàng thượng hôn mê còn chưa tỉnh muốn mưu hại tam hoàng tử Dung Vương, cho nên mới liên lụy đến Tô phủ.
Mọi chuyện đã được mưu tính từ trước, chẳng qua lúc này còn chưa bắt được Dung Vương, nên Tô phủ cũng không có chuyện gì.
Chỉ là, nêu như tam hoàng tử bị định tội, Tô phủ mặc dù không có việc gì, chỉ sợ từ đây về sau cũng sẽ bị biếm làm thứ dân. Vừa nghĩ như vậy, Tô lão gia không thể bình tĩnh được.
Lúc này, không khí trong thư phòng vô cùng căng thẳng, không có một người nào dám đứng ra giúp Tô gia bọn họ. Bởi vì Tô gia hiện tại đang bị giam cầm, không thể chạy thoát thân được.
Vãn Thanh gõ cửa, Tô lão gia giật mình, khủng hoảng hỏi:
“Ai?”
Cửa bị đẩy ra, đám người Vãn Thanh đi vào trong. Tô lão gia dù đã hơn năm mươi tuổi, nhưng thân thể vẫn còn rất cường tráng, khỏe mạnh, nhưng bây giờ trông có chút tiều tụy. Vừa nhìn thấy đám người Vãn Thanh, khuôn mặt tràn ngập sợ hãi, chỉ vào bọn họ, hỏi:
“Các ngươi là ai? Nửa đêm xông vào Tô phủ muốn làm gì?”
Hắn nhìn đám người Vãn Thanh, tưởng bọn họ là người của thái tử phái đến giết hắn, cho nên hiện tại đang rất sợ hãi.
Vãn Thanh vội vàng nói:
“Tô lão gia, chúng ta là bằng hữu của Dung Vương, có việc tới tìm ông giúp một chút”
Vừa nghe nói là bằng hữu của Dung Vương, Tô lão gia dần dần bình tĩnh lại, nhìn bọn Vãn Thanh, nghi ngờ hỏi:
“Bằng hữu của Dung Vương, sao ta lại chưa từng gặp qua các ngươi?”
Vãn Thanh cười lạnh, giọng đầy châm chọc:
“Chẳng lẽ bằng hữu của Dung Vương, ai Tô lão gia cũng đều biết sao? Trước mắt, chúng ta là tới trợ giúp Dung Vương, cũng chính là trợ giúp Tô lão gia. Nói vậy … chắc trong lòng Tô lão gia biết rõ, nếu Dung Vương xảy ra chuyện, thì Tô gia các ngươi liệu có thể sống bình an sao?”
Bị Vãn Thanh nói trúng tim đen nên Tô lão gia không nghi ngờ bọn họ nữa, giọng nặng nề hỏi:
“Muốn ta làm gì?”
“Dung Vương nói, muội muội Long Tuyết của hắn y thuật cao siêu, chỉ cần mang Long Tuyết đến gặp hoàng thượng. Hoàng thượng sẽ không có chuyện gì, chỉ cần hoàng thượng tỉnh lại, Dung Vương cùng Tô gia đều sẽ không có chuyện gì xảy ra”
“Ta biết phải làm sao rồi”
Tô lão gia lập tức đi đến án kỷ, lấy ra vẽ bản đồ hoàng cung, bảo đám người Vãn Thanh lại gần, hắn chỉ dẫn kỹ càng đường đi trong hoàng cung cho bọn họ. Sau đó đem bản vẽ đưa cho Vãn Thanh.
“Dựa theo tình hình bây giờ, thì căn bản không thể vào trong cung được, trừ phi là người của hoàng hậu cùng thái tử, các ngươi nên cẩn thận”
“Ừm”
Vãn Thanh gật đầu, tiếp nhận bản vẽ, mang theo đám Hồi Tuyết rời khỏi Tô phủ.
Có làm được hay không? Nàng không biết trước được, nàng chỉ có thể làm hết sức mà thôi.
Rời khỏi Tô phủ thì trời đã khá khuya, Vãn Thanh suy nghĩ.
Hiện tại, ít nhất đã là giờ tý, cả ngày hôm nay bọn họ chưa ăn uống gì, còn đánh nhau một hồi, hiện tại xem như chỉ còn một nữa sức lực. Nhưng ngặt nỗi, lúc này không tiến cung, thì chỉ sợ không còn kịp.
Giờ phút này, tình huống của Long Diệu rất nguy hiểm, nếu hắn bị thái tử bắt lấy, thì chỉ có con đường chết.
“Chúng ta xông vào hoàng cung thôi”
“Dạ”
Có bản vẽ ở trong tay, đột nhập vào hoàng cung dễ dàng hơn nhiều, nhưng hoàng cung rất to lớn. Nếu muốn tìm một người cũng không phải là chuyện dễ, tất cả đều dựa theo ý trời thôi.
Vãn Thanh nghĩ, mang theo đám người Hồi Tuyết thi triển huyền lực, bay thẳng đến phía hoàng cung.
Hoàng cung Long Phiên.
Bởi vì hoàng đế bị ám sát, cho nên trong cung hiện tại cảnh giới càng nghiêm ngặt. Ba bước một nhóm, bốn bước một đoàn, hễ là cung nữ hay thái giam đi ngang qua đều bị giữ lại để kiểm chứng thân phận.
Các nơi đều treo đèn lồng, toàn bộ hoàng cung hoa lệ sang trọng, đều được chiếu sáng giống như ban ngày.
Một đội lại một đội ngự lâm quân đi ngang qua, đám người Vãn Thanh dè dặt cẩn trọng đột nhập vào trong, tránh đi tai mắt của bọn họ. Nếu bị phát hiện, bọn họ sẽ biến thành thích khách, đến lúc đó thì rất phiền phức.
Hoàng cung không thể so với Dung Vương phủ, bên trong có ngàn vạn Ngự Lâm quân canh gác, bảo vệ.
Cho dù võ công của bọn họ có cao đến đâu, thì cũng không có khả năng trốn thoát khỏi đây được, nhưng, biết rõ là nguy hiểm, nàng cũng không thể nhìn mà không làm, đây không phải là tính cách của nàng.
Cho nên, dù biết rõ trong núi có hổ lại cứ muốn đi.
Bốn người đi vài vòng trong hoàng cung đầu đã có chút choáng váng, nhanh chóng tìm một nơi yên lặng không người, lấy bản vẽ ra, cẩn thận nghiên cứu đường đi một lần nữa. Thật là không phụ lòng người, bọn họ đi bậy đi bạ thế nhưng đi đúng hướng.
Nơi này là Tiêu Vân điện, cách Ngân Sương điện của công chúa Long Tuyết rất gần. Vãn Thanh nhìn vị trí cẩn đến, vung tay lên chỉ thị, ba người lặng yên không một tiếng động gật đầu.
Mặc dù Long Tuyết không phải muội muội ruột cùng một mẫu thân với Long Diệu, nhưng lại là người đối xử tốt nhất với Long Diệu trong hoàng thất Long Phiên. Nàng là Hòa Thạc Công Chúa của Long Phiên.
Mặc dù nàng không biết võ công, nhưng y thuật rất cao siêu.
Cho nên, Long Diệu mới nhờ Vãn Thanh vào cung tìm nàng ấy, muốn Long Tuyết cứu hoàng đế tỉnh lại.
Xung quanh Ngân sương điện, đầy ấp thị vệ. Vừa thấy thì đã biết Long Tuyết bị giam lỏng, căn bản ra không được. Nhưng mà, vì bọn thị vệ biết Long Tuyết không biết võ công, nên rất lười nhác, tùy ý tựa vào các nơi nói chuyện phiếm, không giống những nơi khác được canh gác rất nghiêm cẩn.