Ai Động Bảo Bối Dòng Chính Nương

Chương 197: Chương 197: Chương 78: Long Diệu thoát nạn Phần 1: Gặp lại bạch y nhân




Bọn người Vãn Thanh quan sát tình huống xung quanh điện Ngân Sương, phát hiện góc tường hướng tây có ít binh lính nhất, quyết định đi vào, từ chỗ này vẫy tay ý bảo Tôn Hàm lại gần, nàng nhỏ giọng nói thầm hai câu.

Tôn Hàm gật đầu, nhanh chóng đi ra ngoài, cố ý ném một hòn đá nhỏ, làm những thị vệ kia kinh hãi, tất cả đều tập trung lại, đi về phía cục đá rơi.

Mà đám người Vãn Thanh nhân cơ hội này, trèo tường đi vào trong. Những thị vệ kia tìm một vòng không thấy ai khác, không khỏi mắng hai ba câu thô tục, lại tiếp tục tập trung tại chỗ bắt đầu nói chuyện phiếm.

Bên trong Điện Ngân sương, nghiêm trang, vắng lặng, thái giám cùng cung nữ không nhiều lắm. Đám người Vãn Thanh tìm một vòng, mới nhìn thấy một người cung nữ đang vội vàng chạy trên hành lang.

Bắt nàng ta đến chỗ tối, che miệng lại, đè ở trong góc tường. Tiểu cung nữ kia sợ tới mức hoa dung thất sắc, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, liều mạng lắc đầu giãy giụa.

Vãn Thanh lạnh lùng liếc nàng ta một cái, trầm giọng cảnh cáo:

“Đừng lên tiếng, nếu không ta giết ngươi. Hiện tại lập tức mang chúng ta đi gặp công chúa Long Tuyết”

Tiểu cung nữ kia là cung nữ của Điện Ngân Sương điện đang trong ca trực đêm. Lúc này vừa gật đầu lại lắc đầu, nước mắt ào ào chảy xuống.

Vãn Thanh buông nàng ta ra, sợ nàng ta liều lĩnh kêu ra tiếng, lại nói thêm một câu:

“Chúng ta là bạn của công chúa, sẽ không hại nàng ta”

Tiểu cung nữ nghe nàng nói như thế, lại nhìn kỹ Vãn Thanh, quả thật không giống người xấu, vội gật đầu. Đi ở phía trước dẫn đường, tránh được ánh mắt tò mò của những người khác, dẫn bọn Vãn Thanh dẫn tới trong tẩm cung.

Ẩn dưới ánh đèn, là gương mặt u sầu của một nữ tử. Tuy rằng, trong tay đang cầm một quyển sách, nhưng tư tưởng rõ ràng không tập trung, không biết đang suy nghĩ điều gì?

Khi bọn Vãn Thanh xông vào phòng, Long Tuyết sững sờ thất thần nhìn bọn họ, nhất thời bị dọa sợ, quên lên tiếng nói chuyện, trong phòng yên tĩnh không tiếng động.

Thật lâu mới nghe được giọng nói đầy dũng cảm của nàng:

“Muốn giết ta sao? Động thủ đi, đám người bất trung các ngươi ngay cả phụ hoàng đều không buông tha, ta thành quỷ cũng không tha cho các ngươi”

Nàng cắn răng nghiến lợi nói, tiểu cung nữ mang theo đám người Vãn Thanh vào đã phịch một tiếng quỳ xuống:

“Công chúa, bọn họ nói là bằng hữu của ngài”

“Ta không có bằng hữu như vậy”

Long Tuyết lạnh lùng liếc mắt một cái, nàng thật sự là không quen biết những người này, bọn họ nhất định là người của thái tử, muốn lừa nàng sao? Nằm mơ.

Vãn Thanh cũng không so đo thái độ vô lễ của Long Tuyết, loại thời điểm này, vẫn là nhanh chóng giải quyết nhanh hiểu lầm thỉ tốt hơn, vội vàng trầm giọng mở miệng:

“Công chúa Long Tuyết đừng vội tức giận, chúng ta là bằng hữu của Dung Vương. Hiện tại Dung Vương đã bị thái tử giam giữ, cho nên mới nhờ chúng ta vào cung gặp công chúa”

“Nghe Dung Vương nói, công chúa y thuật cao siêu, Dung Vương muốn công chúa trị cho hoàng thượng, nhất định phải cứu tỉnh hoàng thượng. Chỉ cần hoàng thượng không sao, Dung Vương phủ sẽ không có việc gì”

Long Tuyết vốn còn phòng bị, nhưng nghe Vãn Thanh nói xong, từ từ buông lỏng xuống. Sau đó lại lắc đầu:

“Tam ca cũng không phải không biết, hiện tại ai cũng bị giam lỏng trong tẩm cung của mình, phụ hoàng sống hay chết, không có một ai biết?”

“Dù sao vẫn cần phải thử một lần”

Vãn Thanh ngưng mi nghĩ một chút, tiếp tục nói:

“Hiện tại, công chúa tìm mấy bộ y phục của thái giám, chúng ta mặc vào giả dạng thành họ, rời khỏi Điện Ngân Sương lại tính tiếp”

Long Tuyết nhìn Vãn Thanh không kiêu ngạo không siểm nịnh, lạnh nhạt bình tĩnh, khiến nàng cũng từ từ tĩnh táo lại, nhanh chóng phân phó tiểu cung nữ kia:

“Mau đi tìm mấy bộ y phục của thái giám đến đây, nhớ kỹ, đừng làm kinh động bất luận kẻ nào”

“Dạ, công chúa”

Tiểu cung nữ kia lắc mình đi ra ngoài, không lâu sau, đã mang mấy bộ y phục thái giám phục lại.

Vãn Thanh chờ mọi người thay xong, ngay cả Long Tuyết cũng không ngoại lệ, mọi người đều biến thành tiểu thái giám. Tất cả đều thu thập thỏa đáng, Vãn Thanh phân phó Long Tuyết:

“Có cần mang theo gì không?”

Nếu là đi chữa bệnh cho lão hoàng đế, thì đương nhiên sẽ cần hòm thuốc hay kim châm, đan dược gì đó.

Long Tuyết gật đầu, lập tức thu thập một ít dược liệu, giấu ở trong ống tay áo.

Một đám người vừa đi ra cửa sau Điện Ngân Sương, thì đã bị hoảng sợ. Chỉ thấy trước cửa là toàn bộ tiểu thái giám cùng tiểu cung nữ của Điện Ngân Sương, đang chia nhau đứng thành hai hàng dài. Rõ ràng là bị người thôi miên, nhưng người khác nhìn vào thì không biết, quả nhiên là cao thủ.

Trước cửa điện, sắc mặt Vãn Thanh lập tức thay đổi, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn xung quanh.

Một bóng dáng cao lớn từ trong góc tối đi ra, tôn quý ngạo nghễ, ngọn đèn chiếu rọi trên gương mặt của hắn, đối phương che mặt bằng vải trắng khiến cả người tỏa sáng như trân châu.

Chỉ thấy đôi mắt hắn nhất, còn sáng hơn so với những ngôi sao trên bầu trời lúc này. Giờ phút này, đôi mắt tỏa sáng đó đang nhìn thẳng về phía Vãn Thanh, giọng nói từ tính ám trầm vang lên:

“Mấy người các ngươi quả nhiên là không muốn sống nữa”

Sau khi hắn cứu nàng xong, không thấy nàng đuổi theo sau nữa, nghĩ nàng đã quay trở lại Dung Vương phủ. Vì lo lắng cho nàng, cho nên hắn mới quay trở lại tìm nàng, thế nhưng lại phát hiện nàng đi Tô phủ.

Khỏi cần nghĩ cũng biết nàng muốn làm gì?

Chuyện trong hoàng thất Long Phiên, đâu tới phiên nàng nhúng tay. Long Diệu bị giam giữ thì sao, liên quan gì tới nàng?

Vốn không nghĩ để ý tới, nhưng hắn lại không nỡ nhìn nàng lâm vào lao ngục. Cuối cùng chỉ đành phải cắn răng trà trộn vào cung trợ giúp nàng.

“Không nghĩ tới lại là ngươi”

Vừa nhìn thấy hắn, tâm trạng của Vãn Thanh không lí do bỗng thấy thật an tâm. Tại sao lại vậy chứ? Bởi vì võ công của người này rất cao cường sao?

Dù sao, có hắn ở đây, mọi chuyện đều sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.

Nghĩ vậy, Vãn Thanh nở nụ cười, nhìn hắn, ôm quyền nói:

“Cảm ơn các hạ ra tay cứu giúp, ngày khác nếu như có việc cần, Vãn Thanh xin toàn lực ứng phó”

“Đi nhanh đi, không đi nữa thì không còn kịp đâu”

Bạch y nhân nghe được lời Vãn Thanh nói, biết rõ nàng chỉ nói cho có, nhưng trong lòng vẫn là rất vui, nhanh chóng quay đầu dẫn đường, thân hình nhảy lên, đã nhẹ nhàng rời khỏi cửa sau Điện Ngân Sương.

Vãn Thanh ôm Long Tuyết phi thân theo bóng người phía trước mặt, thật hiển nhiên là những binh lính bên ngoài đã bị hắn xử lý sạch sẽ.

Những thị vệ kia bị điểm huyện dựa vào tường mà đứng, một chút động tĩnh cũng đều không có, trơ mắt nhìn mấy người bọn họ đi qua.

Đợi cho đến khi đám người Vãn Thanh ra khỏi Điện Ngân Sương, thì bạch y nhân kia lại quay trở nhanh như chớp giải huyệt đạo của mấy tên thị vệ kia.

Long Tuyết ở phía trước dẫn đường, sau khi trốn khỏi đội thị vệ tuần tra, thì chuyển sang một con đường mòn nhỏ đi thẳng đến tẩm cung của Hoàng Thượng, từ xa chỉ thấy xung quanh tẩm cung, lặng ngắt như tờ.

Ngự Lâm quân cách năm phút lại đi qua một lần, xung quanh tẩm cung được chiếu sáng như ban ngày, nhìn tình huống trước mắt, đừng nói là người, mà ngay cả một con ruồi cũng bay không vào được.

Đám người Vãn Thanh thất thần tại chỗ, nhất thời còn không biết xử lý chuyện này ra sao.

Lúc này, bạch y nhân kia lại xuất hiện thêm một lần nữa, nhìn Vãn Thanh, trầm giọng nói:

“Ta dẫn toàn bộ Ngự Lâm quân rời đi, các ngươi mang nàng ta đi vào”

“Nhưng còn ngươi …”

Vãn Thanh không khỏi lo lắng, nhìn hắn, chỉ thấy ánh mắt của hắn sâu thẳm như đầm giếng, sáng rực chói mắt.

Người kia là ai? Sao lại có chút quen thuộc.

Trong lúc nàng đang suy ngẫm thì bạch y nhân đã vung tay lên, mấy tên thuộc hạ của hắn đã đi theo hắn dẫn dụ ngự lân quân rời khỏi tẩm cung của hoàng đế. Vãn Thanh thấy bọn họ đi nhanh chóng dạn dò bọn họ:

“Ngươi cẩn thận một chút, ngàn lần đừng để bị bắt”

“Dựa vào bọn họ mà muốn bắt ta?”

Một giọng nói đầy cuồng vọng, vô cùng khí phách vang lên, coi chuyên này như trò chơi.

Vãn Thanh không khỏi lắc đầu.

Cái tên vừa cuồng bá vừa đánh rắm này, đến tột cùng là ai?

Đáy lòng nàng đột nhiên trầm xuống, không phải là Đàm Đài Văn Hạo chứ? Nghĩ như vậy, tâm tình của nàng cũng là chợt cao chợt thấp, nói không nên lời là buồn hay vui?

Lúc này, cách đó không xa vang lên tiếng kêu gào:

“Bắt lấy thích khách, bắt lấy thích khách”

Vãn Thanh không tiếp tục suy nghĩ nữa, núp trong bóng tối, thấy Ngự Lâm quân đã chạy khỏi tẩm cung. Lúc này không đi vào còn đợi khi nào, vội vươn tay kéo Long Tuyết, mở cửa ra, nhảy vào tẩm cung của hoàng đế.

Phía sau Hồi Tuyết cùng Lưu Dận theo sát phía sau, Tôn Hàm thì ở lại bên ngoài canh gác.

Tẩm cung của hoàng thượng, bao phủ một tầng tĩnh mịch, đèn lồng dọc hai bên hành lang dài theo gió nhẹ lay động, bên trong không một bóng người, thê lương vô cùng.

Ngày xưa cung điện phồn hoa, bây giờ không một bóng người, bọn Vãn Thanh hóa thành tiểu thái giám, xuyên qua mấy cua hành lang, từ cửa hông đi vào, vừa đi vài bước, thì nghe được tiếng bước chân, rất điều đặn.

Trong lòng trong nháy mắt co rút lại, đứng lại, xoay người, đầu cúi xuống đứng ở một bên.

Một giọng hét lạnh lùng vang lên:

“Đứng lại”

Tiếng hét này, làm một người luôn luôn bình tĩnh nhưVãn Thanh, cũng giật mình hoảng sợ, chứ đừng nói là Long Tuyết, hay Hồi Tuyết cùng Lưu Dận. Nhưng mà Vãn Thanh cũng là người phản ứng trước tiên.

Nàng vươn tay đụng vào người Long Tuyết, làm nàng ta bình tĩnh lại một chút. Giờ phút này nếu không bình tĩnh, thì chỉ có chết, đành liều thôi. Vừa nghĩ như vậy, đã cúi đầu nhìn mặt đất, chờ những người kia đi tới.

Mấy người này là người trong phủ thái tử điều vào Ngự Lâm quân, chẳng qua là làm bộ kiểm tra một chút. Nhìn thấy hơn nửa đêm có người đi lại, cảm thấy khả nghi, cho nên tới hỏi.

“Ngẩng đầu lên”

Long Tuyết run rẫy cả người, theo bản năng ngẩng đầu nhìn những người đó. Chỉ thấy mấy người này nhíu mày, nhìn nàng vài lần, cũng không có nhận ra người trước mắt là công chúa điện hạ của Long Phiên, ngược lại rất bất mãn mà la hét.

“Mẹ nó, mấy thái giám trong cung này so với nữ nhân còn muốn đẹp hơn, thật sự là đáng tiếc”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.