Ngụy Tần đeo kính, đang ngồi ở thư phòng nghiên cứu văn kiện.
Trong biệt thự vô cùng an tĩnh, từng khóm trúc trong đình viện bị gió thổi động, phát ra âm thanh xào xạt.
Từ khi trở thành tổng tài của tập đoàn Ngụy thị, tiếp nhận công việc của cha, hắn một khắc cũng không nhàn rỗi.
Giang Lăng không trở lại cũng không sao, Ngụy Tần nghĩ khiến cho tiểu sủng vật của hắn nghỉ ngơi hai ngày để suy nghĩ kỹ hơn cũng có thể xem là một loại tình thú.
Giải quyết xong văn kiện, Ngụy Tần khẽ xoa huyệt Thái Dương, nhắm mắt lại dựa lưng vào ghế tựa.
Nghỉ ngơi không được bao lâu, đột nhiên có tiếng mở cửa từ dưới lầu truyền đến.
Ngụy Tần chậm chạp mở mắt ra.
Giang Lăng đặt súng và đồ dùng tùy thân vào trong ngăn tủ ở chỗ cửa ra vào.
Bởi vì nhiệt độ được điều chỉnh, sự ấm áp trong biệt thự khiến con người cảm thấy dễ chịu, Giang Lăng cởi giày, trực tiếp đi vào phòng khách.
Ngụy Tần bước xuống cầu thang, từ lầu hai đi xuống dưới, nhìn thấy Giang Lăng đã biến mất hai ngày đang ngồi trên sô pha hút thuốc, khói thuốc lờ mờ bay trên đầu cậu, bóng lưng nhìn không ra tâm tình.
Ngụy Tần thong thả đi tới, trêu chọc nói: “Tôi cứ nghĩ em đã chạy trốn rồi.”
Giang Lăng ấn mạnh đoạn tàn thuốc vào trong gạt tàn, ngữ khí bình tĩnh: “Tôi có trốn đến đâu thì anh cũng có thể bắt được, không phải sao.”
Biết Giang Lăng đang nói chuyện gì, Ngụy Tần nửa cười nửa không.
Giang Lăng đứng lên, xoay người nhìn chằm chằm Ngụy Tần, nói rõ ràng từng chữ một: “Giang Lăng tôi cũng không phải là người nói không giữ lời.”
“Ừm. ” Ngụy Tần khoanh tay, dù đang bận nhưng vẫn ung dung chờ cậu nói tiếp.
Giang Lăng ngừng hai giây, dường như đã hạ quyết tâm, trong mắt lóe lên tia kiên quyết: “Tôi sẽ thực hiện giao ước.”
Bốn mắt nhìn nhau, không khí như đang đọng lại, hầu như có thể nghe thấy âm thanh thời gian từng giây từng phút trôi qua, có một thứ áp lực đè nén trong không khí, làm cho cậu không thở nổi…
Cuối cùng Ngụy Tần mỉm cười, nói ra hai chữ: “Rất tốt.”
Dòng nước từ vòi hoa sen phun xuống, hơi nước dần bốc lên.
Giang Lăng híp mắt, khuôn mặt xinh đẹp bị hơi nước lờ mờ bao phủ, giọt nước theo đường cong của chiếc cằm hoàn mỹ chảy xuống cổ.
Mới vừa rồi cậu còn cho là đại nạn đến nơi, không nghĩ tới Ngụy Tần chỉ bảo cậu đi tắm.
Tắt đi dòng nước, Giang Lăng đứng yên nhìn chằm chằm những giọt nước rơi xuống, tí tách rơi xuống nền đá cẩm thạch trắng tinh khiết, bọt nước văng lên tung tóe.
Hít sâu một hơi, cậu lau khô đầu tóc, thân thể xích lõa đẩy cửa phòng tắm đi ra.
Nhiệt độ trong biệt thự đã được Ngụy Tần chỉnh cao lên, mặc dù trên da thịt còn lưu lại vết nước, Giang Lăng cũng không cảm thấy lạnh.
Ba năm trước sau khi bị Ngụy Tần cường bạo, cậu đã hiểu ra rất nhiều, ngay cả sự cầu ái của Cố Trung cũng chưa từng cự tuyệt. Còn về “Sủng vật”, đơn giản chỉ là một món đồ chơi trên giường, chơi chán có thể ném.
Giang Lăng không có một chút ngượng ngùng, thoải mái đi ra khỏi phòng tắm.
Ngụy Tần ngồi trên sô pha đọc sách, hắn đeo kính nhìn rất nhã nhặn. Ánh mắt thoáng nhìn thấy Giang Lăng, hắn khép sách lại.
Đối diện với đôi mắt của Ngụy Tần, Giang Lăng nhất thời nghi hoặc —— trong đôi mắt đen như mực của hắn không có lấy một tia dục hỏa, trong sáng như nước hồ.
Cậu nhất thời cảnh giác, bước chân có chút chần chừ.
Ngụy Tần tháo kính xuống kẹp ở trong sách, nói: “Lại đây.”
Giang Lăng không thể làm gì khác hơn là cứng nhắc đi tới, tấm thảm mềm mại đến nỗi khiến lòng bàn chân cậu ngứa ngáy.
Chờ Giang Lăng tới đứng ở trước mặt, Ngụy Tần nhìn thẳng vào mắt cậu, ngữ khí nghiêm túc: “Từ giờ trở đi, không được phép dùng cái giọng điệu đó để nói chuyện với tôi.”
Giang Lăng khẽ gật đầu: “Hiểu rồi.”
Ngụy Tần đứng lên, đi tới bên Giang Lăng.
Cảm giác Ngụy Tần tới gần, cảm giác bất an không biết có phải là do cậu đang xích lõa hay là vì điều gì khác, trái tim Giang Lăng có chút hỗn loạn.
Ngụy Tần cầm lấy chiếc vòng cổ bằng da trên bàn trà, đeo vào cần cổ trắng nõn của Giang Lăng.
Giang Lăng cảm thấy cũng được, không lỏng không chặt, chỉ có lúc nuốt xuống thì có chút ràng buộc.
Ngụy Tần giơ tay lên, xoa xoa đầu Giang Lăng, nét mặt ôn nhu nhưng lại khiến Giang Lăng có chút sợ hãi: “Em nghe đây, ra khỏi nhà, em thậm chí có thể gọi thẳng tên của tôi; nhưng ở chỗ này, em phải nhớ kỹ thân phận sủng vật của mình.”
Lời nói của Ngụy Tần lộ ra vài phần nghiêm túc, Giang Lăng nhìn chằm chằm chiếc cúc thứ hai trên áo sơ mi của Ngụy Tần, ừm một tiếng.
Ngụy Tần nét mặt thoáng hài lòng, hắn nắm lấy sợi dây xích màu bạc nối với vòng cổ, thanh âm vang lên sàn sạt. Hắn uy nghiêm ra lệnh: “Quỳ xuống.”
Giang Lăng cúi người xuống quỳ trên thảm trải sàn.
Ngụy Tần đưa mắt nhìn xuống Giang Lăng: “Chỉ cần dây xích ở trong tay tôi, em phải quỳ, hiểu chưa.”
Thanh âm trầm thấp ôn hòa luôn khiến cho người ta sinh ra cảm giác an tâm, nhưng kỳ thực đằng sau sự ôn nhu ấy là những mũi dao sắc bén luôn chờ sẵn, Giang Lăng nhìn chăm chăm đôi giày của Ngụy Tần, đáp: “Hiểu rồi.”
Ngụy Tần nhẹ nhàng nắm lấy cằm Giang Lăng, ý bảo cậu ngẩng đầu, Giang Lăng thuận theo nâng khuôn mặt lên.
Ngụy Tần mỉm cười: “Nào, kêu một tiếng tôi nghe xem.”
Giang Lăng gương mặt đỏ ửng, do dự nửa ngày mới nghẹn ra một chữ: “... gâu.”
Ngụy Tần cười khúc khích: “Ai bảo em học theo chó mà sủa vậy! Tôi là muốn em gọi ‘Chủ nhân’!”
Khuôn mặt Giang Lăng càng đỏ bừng! Cậu không tự chủ xiết chặt nắm tay, đỏ mặt nhìn về phía nơi khác: “… Chủ nhân...”
Bộ dạng ủy khuất ngượng ngùng của Giang Lăng khiến tâm tình Ngụy Tần rất tốt, hắn nắm lấy dây xích xoay người bước đi.
Theo bước chân của Ngụy Tần, Giang Lăng bò đến bên giường.
“Lên giường. ” Ngụy Tần ở phía sau cậu giục.
Giang Lăng lên giường, nghĩ thầm chuyện gì cần tới cũng phải tới, đơn giản chỉ là một người phát tiết dục vọng, còn người kia phải nhận lấy.
Ngụy Tần đặt Giang Lăng áp dưới thân, chăm chú ngắm nhìn lông mi cậu rung động, bàn tay to lớn khẽ vuốt ve, khối thân thể mà hắn ngày nhớ đêm mong này đã không còn gầy yếu giống như ba năm trước, lúc này tản ra mùi thơm mê người, ngọt ngào như vậy…
Giang Lăng cảm nhận được dục vọng của Ngụy Tần, vật thể cứng rắn đang chặn bên trong bắp đùi của cậu, nóng rực bành trướng. Giang Lăng khuôn mặt nóng lên, chờ đợi cuồng phong bão táp sắp kéo đến.
Nhưng Ngụy Tần không có động tác nào, hắn vuốt ve gương mặt Giang Lăng, trong mắt tràn ngập thương yêu: “Xin lỗi... đã để em đợi ba năm…”
Giang Lăng sững sờ.
Ngụy Tần vuốt ve đôi môi mềm mại của Giang Lăng, ôn nhu nói: “Từ nay trở đi, tôi sẽ bảo vệ em.”
Tôi không cần anh bảo vệ. Phản ứng đầu tiên nhảy ra trong đầu Giang Lăng chính là những lời này, nhưng sự kiên cường của cậu lại bị những cảm xúc không biết từ đâu xông đến làm tiêu tan.
“Em yên tâm, ” Ngụy Tần mỉm cười ấm áp, “Trước khi em đồng ý, tôi sẽ không xâm phạm em.”
Giang Lăng cứng đờ, đại não một mảnh hỗn loạn, từng câu từng chữ người nam nhân này nói ra giống như búa tạ nện vào trái tim cậu, đánh vào bức tường thành bảo vệ trong lòng cậu, khiến chúng vỡ tan thành từng mảnh!
“Anh... đang nói cái gì... ” Giang Lăng kinh ngạc nói, vẻ mặt không thể tin được, “Anh muốn tôi làm sủng vật của anh, không phải là vì...”
Ngụy Tần dùng ngón tay chặn môi Giang Lăng, ý bảo cậu đừng lên tiếng: “Tôi vừa mới nói, em đã nhanh quên như vậy rồi?”
Giang Lăng nhìn đôi con ngươi đang cười đầy toan tính của Ngụy Tần, cậu cảm giác có một tia nguy hiểm.
“Không được dùng loại giọng điệu này nói chuyện với tôi. ” Ngụy Tần kiên nhẫn nói, “Niệm tình em vi phạm lần đầu, sẽ không trừng phạt, không được có lần sau.”
Giang Lăng lặng lẽ gật đầu.
“Được rồi, em ngồi dậy đi. ” Ngụy Tần xoay người nằm sang một bên, để Giang Lăng quỳ gối trên giường, khiến cho phong cảnh kiều diễm giữa hai chân vừa vặn bày ra trước mắt Ngụy Tần.
Giang Lăng tim đập thình thịch, dự cảm không lành kéo đến.
Ngụy Tần cầm hộp thuốc lá, vừa châm thuốc vừa bình thản nói: “Thủ dâm, bắt đầu đi.”
Giang Lăng ngẩn ra, nhìn gương mặt nghiêng anh tuấn đang phun ra khói thuốc lờ mờ, lúc khuôn mặt ấy quay qua, Giang Lăng lập tức cúi đầu xuống, né tránh đi ánh mắt khiến cậu cảm thấy lúng túng xấu hổ.
Ngụy Tần hít một hơi thuốc, miễn cưỡng nói: “Muốn tôi dạy cho em sao.”
Nhận thấy được Ngụy Tần đang không vui, Giang Lăng gương mặt nóng lên, hai tay giống như đeo chì. Dù cậu và Cố Trung đã hoan ái, cậu cũng chẳng bao giờ bị buộc phải làm loại chuyện này, lòng tự tôn mạnh mẽ dường như trở thành một chướng ngại vô hình trói lấy Giang Lăng.
Ngụy Tần nhíu mày, không chút do dự giáng cho Giang Lăng một cái tát, không mạnh không nhẹ.
“Mới vừa rồi là ai nói mình không phải là người nói không giữ lời? ” Ngụy Tần ngữ khí âm trầm, “Giang Lăng, đừng làm cho tôi hoài nghi thành ý của em.”
Cái tát đó không đau, nhưng biểu lộ rõ ràng ý muốn trừng phạt; cảm giác uất ức giống như sóng biển dâng lên, khiến Giang Lăng khẽ run rẩy. Ánh mắt của Ngụy Tần giống như ngọn lửa từ địa ngục thiêu đốt chút phản kháng còn sót lại của cậu… Cuối cùng, cậu cắn răng quyết định, chậm rãi cầm phân thân đang ngủ yên của mình lên.
Phân thân bị bàn tay bao bọc lấy, Giang Lăng nhớ tới những đêm tối trong ba năm qua, nhớ đến độ ấm đôi môi của Ngụy Tần mới có thể giải phóng dục vọng, cảm xúc cô đơn bứt rứt giống như đem thân thể cậu xé thành hai nửa, mà bây giờ người nam nhân này lại đang ở trước mắt... Nếu như nói trong ba năm qua cậu không thể nhìn thẳng vào sự ti tiện hèn hạ của mình thì bây giờ, cậu không cần phải do dự nữa!
Giang Lăng nhắm mắt lại, bắt đầu trên dưới khuấy động phân thân, ngọc hành rất nhanh liền đứng thẳng bành trướng, đỉnh cũng trở nên hồng nhuận, lộ ra vẻ dâm mỹ trơn bóng.
Ngụy Tần nhìn chằm chằm cảnh xuân trước mắt, ánh mắt vẫn trong veo như trước, hắn hít một hơi thuốc, xấu xa ra lệnh: “Chân mở rộng ra một chút.”
Nghe hắn nói, cảm giác nhục nhã mà Giang Lăng đang cố đè nén lại cuồn cuộn dâng lên, cậu đem hai chân đang quỳ tách ra, hầu như đã tới cực hạn.
Ngụy Tần híp mắt nhìn gương mặt đang cố gắng chịu đựng sự chuyển động bên dưới mà không ngừng run lên, quả thực đẹp không sao tả xiết, khóe miệng không khỏi cong lên mỉm cười.
Trên đỉnh dục vọng dịch thể rỉ ra, thuận theo ngón tay trượt xuống, vô cùng dâm mỹ. Giang Lăng cảm giác hơi thở của mình đang theo tần suất khuấy động bên dưới mà ngày càng trở nên hỗn loạn, tất cả đều thu hết vào mắt của nam nhân kia, một loại tình sắc khác thường liên tục tấn công chỗ bụng dưới, bàn tay gấp rút, dục vọng dĩ nhiên nhô cao, phóng lên trên mặt giường.
Giang Lăng liên tục thở dốc, ngực phập phồng, thân thể toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
“Tốt. ” Ngụy Tần nhàn nhạt nói, phun khói thuốc, “Lại một lần nữa.”
Giang Lăng bỗng nhiên ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn qua, Ngụy Tần uy nghiêm nhìn lại, trong mắt hắn vẫn như trước không hề có một chút vẩn đục của dục niệm.
Tứ chi chợt trở nên lạnh lẽo, một cảm giác tuyệt vọng giống như thủy triều len lỏi trong thân thể, Giang Lăng hơi mím môi, cậu không nói gì, cậu hiểu được lúc này phản kháng sẽ chỉ biến mình trở thành kẻ trốn tránh ước định, là kẻ tiểu nhân nói không giữ lời, không chừng còn phải nhận sự trừng phạt nghiêm khắc của Ngụy Tần.
Cậu lần thứ hai cắn răng cầm lấy phân thân, ngọc hành bởi vì sung huyết mà trở nên phấn hồng, vô cùng mê người.
“Lần này, tôi muốn em ngẩng mặt lên. ” Ngụy Tần mỉm cười nói, “Nhìn tôi.”
Giang Lăng thân thể run lên, mạnh mẽ phản kháng lại hắn, những gì Ngụy Tần nói từng chữ một đánh thẳng vào giới hạn chịu đựng của cậu.
Thấy Giang Lăng nửa ngày không có động tĩnh, Ngụy Tần ôn nhu cười: “Giang Lăng, nghe lời. Tôi là đang dạy em, không hề muốn làm em cảm thấy nhục nhã.”
Nghe những lời Ngụy Tần nói, Giang Lăng trong ngực được xoa dịu, chẳng hiểu tại sao, cậu hình như luôn dễ dàng tin tưởng người nam nhân đã từng cường bạo mình này.
Giang Lăng hơi ngẩng đầu, chậm rãi mở mắt nhìn Ngụy Tần, trong chớp mắt, trái tim bỗng nhiên đập nhanh một nhịp —— lần đầu tiên cậu nhìn thấy, trong con ngươi chưa bao giờ lộ ra cảm xúc của hắn bây giờ lại có một tia dục hỏa!
Vẻ mặt ủy khuất buồn bã đầy mê hoặc của Giang Lăng giống như một liều thuốc kích dục khiến Ngụy Tần bụng dưới nóng như lửa đốt, hắn kiềm chế dục vọng đang bành trướng, mỉm cười nói: “Làm sủng vật, em phải học cách buông bỏ tôn nghiêm của mình, phải biết cách khiêu khích dục vọng của chủ nhân.”
Nghe hắn nói, Giang Lăng nhìn chằm chằm Ngụy Tần, nghĩ như thế nào bật ra hai chữ: “Thụ giáo. ” không kiêu ngạo không siểm nịnh, không một chút trêu chọc.
Ngụy Tần nở nụ cười, tiểu sủng vật của hắn vẫn còn đang chống cự, chỉ có thể từ từ giáo huấn cậu: “Không nói nhiều nữa, em bắt đầu đi.”
Tuy có thể chặn Ngụy Tần một chút, nhưng tình thế vẫn không thay đổi, Giang Lăng nhìn khuôn mặt anh tuấn đang phun ra khói thuốc, đôi con ngươi sâu thăm thẳm như nước hồ không che giấu được tâm tư đen tối của hắn, so với việc thân thể xích lõa càng khiến cậu lúng túng không thể chịu đựng được.
Ngón tay ôm chặt phân thân, chậm rãi khuấy động, cảm giác bài xích không nên có lại mãnh liệt dâng trào, Giang Lăng cắn chặt răng, gương mặt trở nên đỏ ửng, trong mắt tràn đầy hơi nước ủy khuất, khuôn mặt xinh đẹp buồn bã tuyệt vọng, nhưng lại lóe lên một tia kiên cường phản kháng.
Ngụy Tần híp mắt chăm chú nhìn đôi mắt xinh đẹp kia, hít một hơi thuốc sâu. Hắn dù đang bận vẫn ung dung nhìn con mồi của hắn ở ngay trước mặt mình thủ dâm, thưởng thức quá trình hưởng thụ dục vọng của cậu.
Giang Lăng không thể không làm, cậu có cảm giác mình giống như cá nằm trên thớt, bất cứ lúc nào cũng có thể bị ăn tươi. Cảm giác mềm nhũn theo sự khuấy động dần biến mất, phân thân lần thứ hai ngẩng đầu, bừng bừng phấn chấn.
Ngụy Tần bóp tắt đầu thuốc, tiểu sủng vật đang thủ dâm đưa mắt nhìn hắn, đôi con ngươi ngập tràn nước mắt kia đang nhìn hắn, trong đôi mắt đó quấn bện đủ loại tâm tình phức tạp, trong suốt lấp lánh.
Khuấy động một thời gian ngắn, Giang Lăng liền phun trào, mồ hôi chảy xuống hai bên tóc mai đầy mệt mỏi.
Không để cho Giang Lăng thời gian thở dốc, Ngụy Tần trêu chọc ra lệnh: “Lại một lần nữa.”
Giống như sét đánh ngang tai, Giang Lăng sống mũi cay cay, nước mắt ủy khuất thoáng chốc tràn đầy viền mắt! Giang Lăng kịch liệt run rẩy, lời cầu xin tha thứ dâng tới bên miệng… Nhưng không đợi cậu mở miệng, Ngụy Tần đã lên tiếng: “Tới đây.”
Giang Lăng dùng hai chân đã quỳ đến tê dại gắng sức chống đỡ thân thể nặng nề, cứng nhắc bò đến bên người Ngụy Tần. Ngụy Tần ánh mắt ôn nhu, nhẹ nhàng ôm lấy đầu Giang Lăng, kéo cậu vào trong bờ ngực ấm áp rộng lớn.
Sự rung động không nói nên lời cùng cảm giác an toàn bao phủ lấy cậu, nước mắt không kìm được trào ra, Giang Lăng gắt gao cắn răng, không hé ra một tia nức nở.
Ngụy Tần ôn nhu ghé vào tai cậu nỉ non: “Bởi vì hai lần trước em đều làm không đủ tốt, cho nên phải có chút trừng phạt nho nhỏ.”
Ngụy Tần nâng cằm Giang Lăng lên, ánh mắt ôn nhu nhưng lại có sự uy lực khiến người khác không thể phản kháng: “Hiểu chưa?”
Giang Lăng nước mắt lưng tròng, nhìn Ngụy Tần cầu xin, nhưng một câu xin tha thứ cũng không dám nói.
Nhìn bộ dạng Giang Lăng đáng yêu như vậy, Ngụy Tần nhịn không được phủ lên đôi môi khẽ hé mở kia, tận hưởng vị ngọt ngào trong đó. Giang Lăng khép mắt lại, nước mắt trượt xuống, miễn cưỡng đáp lại sự tấn công của Ngụy Tần, để mặc cho hắn toàn quyền lấn áp.
Ngụy Tần mãnh liệt hôn cậu, tay hắn lần theo bụng cậu trượt xuống nơi nằm giữa hai chân, cầm lấy ngọc hành đã mềm nhũn của Giang Lăng.
“Đừng... ” Giang Lăng lần đầu tiên phát ra tiếng rên, sự thống khổ không muốn đó lại xông tới, toàn bộ tế bào trong người cậu đều quyết liệt chống cự!
“Thả lỏng. ” Ngụy Tần ôm chặt lấy cậu, “Lần này giao cho tôi.”
Nép trong lồng ngực rắn chắc ấm áp của Ngụy Tần, Giang Lăng cảm thấy một cảm giác an tâm mà trước nay chưa từng có, cậu nhắm mắt lại, không dựng lên hàng rào đối kháng Ngụy Tần nữa, chỉ là nhỏ giọng ừm một tiếng.
Bàn tay to lớn ấm áp cầm lấy phân thân yếu đuối vừa mới giải phóng hai lần, phân thân đáng thương mềm nhũn ở trong tay Ngụy Tần. Ngụy Tần không nóng vội, thong thả khuấy động.
Khó chịu... chống cự... Giang Lăng run rẩy, cắn chặt khớp hàm, nước mắt thống khổ lần thứ hai trào ra.
Ngụy Tần vỗ nhè nhẹ bờ vai Giang Lăng, ôn nhu liếm láp đôi môi của cậu, an ủi cậu.
Giang Lăng cực lực nhẫn nại, cậu nghĩ thầm, nếu như lần đầu tiên cậu làm đủ tốt, liệu cậu có thoát khỏi sự trừng phạt thống khổ này không... cậu đột nhiên bị ý nghĩ này của mình làm cho hoảng sợ, không khỏi xiết chặt nắm tay.
Sự ẩn nhẫn của Giang Lăng đều thu hết vào mắt Ngụy Tần, hắn ở bên tai Giang Lăng khẽ lẩm bẩm: “Kiên nhẫn một chút, xong tôi sẽ bỏ qua cho em.”
Giang Lăng gương mặt ửng đỏ chôn sâu vào trong ngực Ngụy Tần, thanh âm nhỏ như muỗi kêu ừm một tiếng.
Ngụy Tần không mạnh không nhẹ vuốt ve ngọc hành mềm nhũn, lúc nãy nhìn Giang Lăng thủ dâm, hắn đã hoàn toàn nắm bắt được tiết tấu của Giang Lăng.
Vài phút sau, tiểu sủng vật trong lồng ngực của hắn hơi thở đã trở nên hỗn loạn, ngọc hành nhiệt độ nóng rực, hình dáng xinh đẹp nhô lên.
Một cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có nảy lên, Ngụy Tần híp mắt ôn nhu ra lệnh: “Không được trốn, nhìn tôi.”
Giang Lăng khẽ run ngửa mặt lên, nước mắt tuôn rơi, chảy xuống theo dục vọng và sự cầu xin trong im lặng.
Khuôn mặt xinh đẹp bi ai khiến Ngụy Tần tim đập rộn lên, hắn mỉm cười: “Vậy là được rồi... ” nói xong bất ngờ phủ lên đôi môi Giang Lăng, điên cuồng mà hôn sâu vào...
“Ưm... ” Giang Lăng không biết Ngụy Tần có ý gì.
Ngụy Tần vừa gia tăng lực đạo ở bàn tay tăng tốc ma sát, vừa cướp đoạt hô hấp của Giang Lăng. Tiểu sủng vật đáng thương của hắn phải chịu đựng sự tấn công mãnh liệt như vậy, sức mạnh tinh thần gần như đã vỡ tan... Mặc dù trước đó đã phóng thích ra hai lần, nhưng những ngón tay của Ngụy Tần giống như có ma lực, phân thân lại không tự chủ được phấn khích dâng cao.
Thân thể chưa bị xâm phạm, Giang Lăng nghĩ bây giờ cậu đã thân bất do kỷ, cậu không tưởng tượng được sau đó sẽ còn những phong ba bão táp nào đang chờ cậu… Một tia sợ hãi xông thẳng lên não, vừa vặn lúc này trong tay Ngụy Tần căng thẳng, Giang Lăng nhịn không được, bạch trọc phun ra ở bụng dưới.
Ngụy Tần không có hảo ý dùng ngón tay quét một chút tinh dịch, đưa vào trong miệng Giang Lăng... “Ưm... ” Giang Lăng nhíu mày.
Ngón tay quấy đầu lưỡi, hỗn hợp bạch trọc và nướt bọt nhè nhẹ nhiễu xuống, dị thường dâm mỹ. Ngụy Tần híp mắt thưởng thức khuôn mặt xinh đẹp đang khổ sở của Giang Lăng, khóe miệng cong lên ý cười.
Ngụy Tần buông người trong lòng ra, nắm lấy cằm Giang Lăng, chăm chú nhìn vào đôi mắt phủ đầy hơi nước mịt mờ của cậu nói: “Nghe đây, giường của chủ nhân không được ở lâu, làm xong liền phải rời đi.”
Giang Lăng ngỡ ngàng lúng túng.
“Đi xuống đi, đến bên giường mà quỳ. ” Ngụy Tần không hề để ý tới Giang Lăng, cầm lấy bao thuốc lá, châm một điếu thuốc.
Giang Lăng trầm mặc hai giây, cánh tay chậm rãi gắng sức nâng thân thể nặng nề lên, thân thể yếu ớt lảo đảo đi xuống.
Sau khi cậu quỳ bên cạnh giường, Ngụy Tần cũng không hề liếc mắt nhìn cậu, mới vừa rồi còn ấm áp ôm nhau, bây giờ đã biến thành băng tuyết lạnh giá, khoảng cách chỉ là một chiếc giường, nhưng giống như cách nhau một vực thẳm... Giang Lăng đột nhiên mũi có chút cay cay... Ngụy Tần lúc lạnh lúc nóng, một giây trước khiến cậu bay thẳng lên thiên đường, một giây sau cậu đã giống như rơi xuống địa ngục, hoàn toàn đoán không ra Ngụy Tần đang muốn cậu làm cái gì.
Ngụy Tần không nhanh không chậm hút xong điếu thuốc, xuống giường nắm lấy dây xích nơi vòng cổ của cậu, Giang Lăng chậm rãi bò theo Ngụy Tần, cả thân thể bị tác động, đau nhức không ngớt.
Ngụy Tần dắt cậu đi tới căn phòng ngăn bằng thủy tinh ở bên cạnh, kéo cửa ra để Giang Lăng đi vào.
Trong phòng nhỏ không hề có giường, trên mặt đất được trải thảm lông cừu có giá trị đến hàng vạn tiền, bên cạnh còn có một chiếc gối được làm bằng những sợi lông ngỗng trắng muốt được khéo léo xếp chồng lên nhau, bên trong còn có một gian phòng tắm.
“Nơi này là đặc biệt làm ra dành cho em. ” Ngụy Tần buông dây xích xuống, “Nghỉ ngơi đi, tôi biết em mệt rồi. ” nói xong đóng cửa lại.
Thoát khỏi tầm nhìn của Ngụy Tần, Giang Lăng đột nhiên cảm thấy áp lực giảm đi hẳn. Cậu nhìn khắp bốn phía, căn phòng làm bằng thủy tinh không nhìn thấy ánh sáng bên ngoài, có lẽ đây là loại thủy tinh một chiều, Ngụy Tần ở bên ngoài có thể nhìn thấy bất kỳ hành động nào của cậu một cách rõ ràng, nhưng cậu lại không thể nhìn thấy bên ngoài.
Giang Lăng tháo vòng cổ xuống, lảo đảo đứng lên, vùi mình trong phòng tắm.
Nghe tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm, Ngụy Tần dựa lưng vào cửa thủy tinh hút thuốc, khói thuốc mông lung bay quanh khuôn mặt của hắn.
Giang Lăng tắm rửa xong, vừa lau tóc đi ra, đột nhiên phát hiện ở cửa có để một khay thức ăn, trong khay có bánh mì nướng được phết một lớp bơ, được phết rất kỹ càng; bên cạnh còn có ly sữa bò vẫn còn đang bốc hơi nóng, hương vị ngọt ngào ngon miệng.
Giang Lăng vội vàng đem khăn mặt ném ra, ngồi xếp bằng, bắt đầu ăn ngấu nghiến, cắn xuống hai cái đột nhiên nhớ tới điều gì đó, cậu xê dịch thân thể đưa lưng dựa vào tấm kính thủy tinh.