Ngày thứ hai, Giang Lăng ngủ đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh.
Nghe bên ngoài không có động tĩnh gì, cậu liền chậm rì rì đi rửa mặt.
Giang Lăng rửa mặt xong đi ra, bỗng nhiên phát hiện Ngụy Tần đang đứng ngay trước cửa, nhất thời sửng sốt, không biết phản ứng thế nào.
Ngụy Tần cầm điện thoại di động lắc lắc hai cái: “Cố Trung gọi tới mười mấy cuộc điện thoại, gây náo loạn cho tới trưa, tôi đã để chế độ im lặng rồi. ” nói xong ném điện thoại cho cậu.
Giang Lăng chụp lấy điện thoại nhìn vào, cái tên Cố Trung cứ nhấp nháy không ngừng, liền khẩn trương ấn nút nghe.
“Em lại chạy đi đâu?!!! ” Giọng của Cố Trung phát ra từ loa điện thoại có thể làm nổ tung cả nóc nhà.
“... Em... ừm... ” Giang Lăng bị gã rống đến đại não bị chập mạch, “Em đi tới Kim Nguyên tắm xông hơi, đến giờ, mới tỉnh.”
Ngụy Tần liếc nhìn cậu một cái, đi ra.
“Chu Toàn rất chiếu cố em, tìm cho em vài cô, thiếu chút nữa là khiến em mệt chết rồi. ” Giang Lăng mặt không đỏ tim không đập nói liều, “... nào là Tiểu Mỹ Tiểu Ái Tiểu Lâm Tiểu Hoa Tiểu... Không thích nghe thì đừng hỏi a! Em không dự định nói cho anh biết!”
Ngụy Tần nghe xong không nhịn được mà phì cười.
“… Cái gì? Người ở đâu? ” Giang Lăng thần tình nghiêm túc, “Anh chuẩn bị xe, em sẽ lập tức đến.”
Chỉ chốc lát sau, Giang Lăng từ trong phòng chạy ra, Ngụy Tần thoáng cái đã túm cậu lại!
“Buông!! ” Giang Lăng nóng vội giãy dụa, nhưng cậu không thể thoát khỏi bàn tay cứng như gọng sắt của Ngụy Tần.
Ngụy Tần mắt nhìn đồng hồ đeo tay, ánh mắt lóe lên tia sáng nhìn chằm chằm Giang Lăng: “Trước chín giờ tối phải quay trở về.”
Không nghĩ tới hắn chỉ nói như vậy, Giang Lăng nói: “Em biết rồi.”
Ngụy Tần buông tay ra, Giang Lăng dùng tốc độ nhanh nhất quần áo nón mũ hoàn tất, cậu như bay rời khỏi biệt thự.
Bệnh viện, phòng bệnh đơn.
Nhìn tiểu đệ Trương Hằng tay chân đã được bó bột thạch cao, trên cổ còn phải nẹp cố định, Giang Lăng trong mắt hiện đầy lo lắng.
“Là do đám tôn tử Vinh Hoa Nhị Hán kia làm. ” một đàn em ở bên tai Giang Lăng hồi báo.
Trương Hằng cười đến cơ thể bị động: “Lão đại... em không sao... ” vừa dứt lời liền đau đến nhe răng.
“Cậu câm miệng. ” Giang Lăng trầm giọng nói.
“Vinh Hoa bắt đầu xung đột với chúng ta cũng không phải lần một lần hai. ” Cố Trung lấy thuốc lá ra, đưa cho Giang Lăng.
Lo lắng đến người bị thương, Giang Lăng đẩy hộp thuốc lá ra, trong mắt hiện lên tia băng lãnh: “Nếu không phải tên họ Dương kia vừa cầu xin em vừa đưa tiền, em đã sớm dọn dẹp đám tiểu tử gây sự kia rồi.”
“Dương Thụy Kim căn bản chống không lại bọn chúng, ” Cố Trung đốt thuốc miễn cưỡng nói, “Hắn không vung tiền ra, ai quan tâm tới hắn.”
“Đi thôi. ” Giang Lăng dường như đã có dự định, “Đi giúp tên họ Dương.”
Vinh Hoa Nhị Hán đang ở trong kho hàng tối mờ.
Năm ba người tụ tập uống bia, thanh âm ầm ỹ trêu đùa vang lên vô cùng náo nhiệt. Hai cô gái trang phục đẹp đẽ chán chường ngồi bên cạnh xem bọn hắn đánh bài.
Lại có người nhắc tới chuyện ngày hôm qua đánh Trương Hằng đến đau nhức nằm bẹp dí như thế nào, dẫn tới một trận ồn ào, trào phúng Giang thị uy phong hóa ra cũng như vậy mà thôi.
Mọi người đùa giỡn vô cùng sảng khoái, đột nhiên cánh cửa nổ ầm một tiếng!
Mọi người kinh ngạc nhìn phía cánh cửa, chỉ thấy Giang Lăng khí thế bức người, uy nghiêm rảo bước tiến vào, không nói hai lời từ trong người móc ra khẩu súng hướng trần nhà bắn một phát đạn! Đinh tai nhức óc.
“A ——!!! ” các cô gái sợ đến thét chói tai!
Giang Lăng nhíu mày, quay quay khẩu súng: “Đàn bà đi ra ngoài. ” các cô gái nhanh chóng mặc y phục chỉnh tề khẩn trương mở cửa chạy thoát ra ngoài!
Những tên tiểu côn đồ trong phòng đều là mới gia nhập giới hắc đạo, chúng không biết Giang Lăng, cũng chưa từng ở trong tình hình này, cả đám đều kinh ngạc sững sờ.
Giang Lăng đi tới, một cước dẫm lên bàn trà, cười nhạt nói: “Trương Hằng là do bọn mày đánh phải không?” không cho bọn chúng thời gian trả lời, Giang Lăng nói tiếp: “Nếu không phải Dương lão đại của bọn mày quỳ trên mặt đất cầu xin tao, tao có thể để cho bọn mày ngang ngược đến hôm nay sao?”
“Mày!... Mày là ai a?!! ” một tên lưu manh hình dáng tương đối to lớn không nhịn được, vẻ mặt mập mạp trợn mắt muốn hù dọa Giang Lăng.
Giang Lăng khẽ cau mày, thân thể chợt vụt lên cầm súng dí vào ngực hắn!”A a a a a!! ” tên đó sợ hãi kêu lên thất thanh.
Đám anh em ở phia sau Giang Lăng cũng xông vào, khí thế áp đảo liền khống chế được cục diện.
Giang Lăng trong mắt lóe lên tia tàn ác: “Hôm nay tao sẽ thay họ Dương dạy dỗ bọn mày, cho bọn mày biết người nào có thể trêu chọc, người nào bọn mày cả đời đều không thể dây vào.”
Mười lăm phút sau.
Bọn tiểu côn đồ trước đó còn ngang ngược ngông cuồng giờ đều nằm trên mặt đất rên rỉ, trên mặt đủ mọi màu sắc.
Giang Lăng ở bên ngoài kho hàng hút thuốc, ánh nắng mặt trời bao phủ lên mặt cậu, hiện ra đường nét vô cùng xinh đẹp. Cách một cánh cửa, giống như cách nhau hai thế giới, một bên máu tanh bạo lực, một bên tĩnh lặng yên bình… Giang Lăng nhắm mắt lại.
Cậu đột nhiên nghĩ, nếu như lúc này cậu ở cùng với Ngụy Tần, có lẽ sẽ không có chung tâm tình.
“Được rồi. ” Cố Trung ngậm lấy điếu thuốc đi ra.
Giang Lăng giẫm nát tàn thuốc: “Còn ảnh chụp?”
“Chụp xong rồi. ” Cố Trung lấy camera ra, bật lên vài tấm hình.
Bệnh viện.
“Ha ha ha... ” Trương Hằng cười đến ho không ngừng. Cậu ta dùng cánh tay trái còn lạnh lặn duy nhất cầm camera, thưởng thức hình dáng bi thảm của những tên Vương bát đản đã đánh mình.
Trương Hằng lên mặt: “Hừ! Bọn mày đánh tao, tao thế nhưng có Giang lão đại bảo hộ!...”
“Được rồi, ” Giang Lăng liếc mắt nhìn cậu ta, “Cậu so với bọn chúng cũng không đẹp hơn đâu.”