Sau một tháng ăn cơm “chùa”, tôi chính thức trở thành bạn gái của công tử Thương Thang.
Mọi người xung quanh đều cảm thấy đây là chuyện rất đỗi tự nhiên. Họ nói:
“Hai người không những là đồng hương, mà hai gia đình còn chơi với nhau
từ lâu, điều kiện của Thương Thang tốt như vậy, sao có chuyện không động lòng chứ?”
Tôi nghe mà chỉ biết cười cười.
Thực ra bên cạnh tôi đã từng có một anh bạn điều kiện cũng rất tốt, chỉ có điều chúng tôi không có duyên với nhau mà thôi.
Thương Thang quan tâm đến tôi từng li từng tí, nâng niu như một báu vật, chỉ
sợ hôm nào đó tôi không vui, quay ngoát thái độ rồi đá bay anh.
Bố mẹ cũng rất hài lòng về người yêu của tôi, thường nhắc tôi phải dịu
dàng, nữ tính hơn, không cẩn thận lại để anh sợ quá chạy mất.
Ông ngoại và mẹ Thương Thang dĩ nhiên là vô cùng phấn khởi, và người cha
bận rộn của anh cũng gọi điện thoại đến hỏi thăm tôi, cảm giác như gửi
gắm cho tôi chuyện đại sự của cậu con trai.
Trước ánh mắt ghen tỵ của bao người, mọi việc của tôi dường như diễn ra rất thuận lợi, tốt đẹp.
Sau đó, tôi đã được sống năm năm quý giá trong bầu không khí vui vẻ, thoải mái này.
Hiện tại tôi đã là nghiên cứu sinh khoa Luật của trường Đại học S.
Thương Thang chuẩn bị tốt nghiệp nghiên cứu sinh và đã đi thực tập trong cơ
quan của bố anh từ lâu, còn suốt ngày đi xin tài trợ của người nọ người
kia, cứ đến cuối tháng lại nhét hết tiền vào tài khoản của mình, khiến
tôi không biết đằng nào mà lần.
“Thế nào? Ông ngoại anh “khủng”
không?” Lần nào đi ngân hàng về, anh đều đắc ý hôn chụt lên má tôi một
cái: “Sau này em sẽ không phải khổ đâu!”
“Thôi đi! Ai thèm làm vợ anh?” Tôi ra sức đẩy anh ra, hậm hực mắng: “Đừng có làm vấy bẩn sự trong sạch của bản cô nương!”
Thương Thang lườm tôi một cái rồi kéo tôi vào lòng, cười giả lả ghé sát vào
tai tôi, nói: “Thanh danh của tiểu thư Trác Ưu bị ô uế từ lâu rồi. Cả
trường ai chẳng biết em là vị hôn thê của anh!”
Tôi đỏ bừng mặt, thò tay ra định đánh anh, nhưng anh đã dễ dàng túm lấy tay tôi và hôn lên môi tôi.
Trong sự ngọt ngào quay cuồng trời đất, tôi cũng tha thứ cho anh vì tội dạo này bận rộn, rất ít thời gian ở bên tôi.
Ở thành phố S, bố Thương Thang có mấy căn hộ, vì thế Thương Thang liền chọn một căn gần trường nhất để dọn đến ở.
Sở dĩ chọn nơi gần trường vì tôi sống chết không chịu chuyển đến ở cùng anh.
Con gái là người dễ bị thiệt thòi và tổn thương nhất, tôi không thể vô
duyên vô cớ để anh bá chiếm mình như vậy. Hơn nữa, tôi cũng đã biết vết
xe đổ của người đi trước. Sử Vân đã bị người yêu đá sau khi hai người
sống thử. Đây là thông tin Cực đã tiết lộ cho tôi. Chính vì thế tôi lấy
đó làm cái cớ, cộng với câu nói bâng quơ của mẹ “Con gái phải biết giữ
mình” nên đã đuổi anh ra khỏi cổng trường.
May mà anh chàng này
cũng biết điều, không đưa ra yêu cầu gì quá đáng, chỉ năn nỉ tôi cuối
tuần đến dọn dẹp phòng ốc, nấu bữa cơm ngon cho anh.
Sau khi biết chuyện, mẹ khẽ cười trong điện thoại, nói: “Nó trân trọng con quá nhỉ!”
Có đúng như vậy không?
Có lẽ là thế!
Tôi chỉ biết rằng, anh thích tôi, chăm sóc tôi, thế là đủ lắm rồi.
Tôi đã không còn mơ mộng về giấc mơ xa vời, trong sáng ngày nào, vì rốt cuộc trái tim tôi cũng đã già đi rất nhiều.
Buổi sáng cuối tuần, tôi đến căn hộ của Thương Thang nấu ăn. Mặt trời đã lên cao mà anh vẫn còn nằm ngủ nướng trên giường.
Tôi biết chắc chắn anh đã làm thêm giờ nên cũng không hỏi han gì thêm mà đi thẳng vào bếp nấu bữa sáng cho anh.
Thực ra, về bản chất tôi là cô nàng rất nữ tính, không có chí hướng hay mơ
ước cao xa gì, chỉ thích nấu nướng, lại còn tìm đủ mọi cách để làm sao
nấu được nhiều món đa dạng. Lúc đầu chỉ là để thỏa mãn sở thích của
mình, nhưng lại khiến Thương Thang tưởng bở rằng tôi đang hy sinh vì
anh, chỉ còn thiếu nước rưng rưng nước mắt.
Giống như bây giờ,
anh đang đứng đằng sau, lẹ làng vòng tay ôm khi tôi đang rán trứng, mắt
vẫn còn chưa tỉnh ngủ, nói: “Thơm quá bà xã ơi!”
“Còn không mau đi đánh răng rửa mặt à?” Tôi rất ghét vẻ giả lả của anh, liền lấy chân đá một cái.
“Hê hê!” Anh ngẩn tò te cười cười, ngáp một cái rồi mới đi ra.
Tôi nhìn theo bóng anh, chỉ ước được xông tới đá thêm hai cái nữa. Trông có dáng vẻ gì của anh chàng công tử hô mưa gọi gió ở trường không? Nhìn
chẳng khác gì một ông nội trợ điển hình!
“Ngon tuyệt, ngon tuyệt!” Hiện tại gã nội trợ này đang ngồi trước mặt tôi ăn ngấu nghiến bữa sáng.
Tôi nhìn vẻ hả hê của anh, bèn bĩu môi tỏ vẻ coi thường.
Chỉ có bánh mì và hai quả trứng, làm gì đến mức phải hưng phấn thế nhỉ?
Ăn sáng xong, tôi bắt anh vào bếp rửa bát, còn mình thì ngồi trước ti vi xem các chương trình giải trí.
“Lớn bằng ngần này rồi mà còn xem mấy thứ rẻ tiền như thế này, thảo nào đầu
óc chẳng phát triển gì cả!” Đột nhiên Thương Thang giơ đôi tay dính đầy
bọt xà phòng lên, khiến tôi giật nẩy mình.
“Mau vào rửa bát đi!” Tôi trợn mắt nhìn anh: “Lát nữa còn phải đi siêu thị đấy!”
Anh mỉm cười rồi ngoan ngoãn đi vào.
Từ siêu thị về, trời đã tối, tôi khệ nệ xách túi đồ xuống xe, chuẩn bị lên lầu. Anh khóa xe rồi bước đến ngay, không nói không rằng xách ngay túi
đồ trong tay tôi đi về phía cửa cầu thang.
Gã này cũng gọi là biết điều! Tôi đứng sau lấy tay che miệng cười thầm.
Mãi mới gần lên được đến nơi, đèn ở tầng này lại bị hỏng, tối đen như mực.
Tôi thầm giật mình, bấm bụng kêu khổ: Thị lực của mình mặc dù tốt, nhưng
lại mắc chứng mù đêm – chỉ hơi tối một chút là không nhìn thấy gì nữa.
Đang tính toán làm thế nào mới có thể lên lầu an toàn thì một luồng sáng yếu ớt chiếu ngay trước mặt tôi.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra Thương Thang lấy điện thoại di động ra và soi ngay dưới bậc cầu thang trước mặt tôi.
“Lên đi, nếu sợ thì nắm lấy đuôi áo anh đi cũng được!” Anh bình thản nói.
Tôi cũng ngài ngại, liền gạt phắt bàn tay anh đang chìa ra, nói nhỏ: “Ai thèm sợ?”
Anh có vẻ bực, nói: “Không phải cứ tối là em không nhìn thấy gì sao? Đi nhanh lên, anh xách đồ một tay mệt chết đi được.”
Tôi sững lại, chuyện tôi mắc chứng mù đêm mấy năm gần đây mới phát hiện ra, tôi còn không dám nói với bố mẹ, sao anh lại biết được nhỉ?
“Sao anh lại biết em không nhìn thấy?” Tôi hậm hực hỏi.
Anh kéo tay tôi, nói khẽ: “Trước đây, khi hẹn hò với em anh đã để ý đến
điều đó, cứ đến chỗ tối là em lại loạng choạng, nhát gan đến mức không
những không dám đi, mà còn phải bám vào tường hay lan can gì đó mới bước được một bước.”
“Thế sao anh không nói sớm?” Tôi trợn mắt nhìn anh.
“Vì thấy em tự ái cao, sợ làm em buồn!” Anh bình thản đáp, sau đó nắm tay tôi dắt lên tầng.
Tôi lặng lẽ theo sau, chỉ cảm thấy rất ấm áp.
Mắt thấy âm ấm, dường như nước mắt đang chực trào ra.
Về đến phòng, tôi nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi nằm vật xuống sofa xem ti vi.
“Mệt quá!” Tôi vừa đấm đùi vừa kêu ca với Thương Thang.
Anh cười với vẻ bất lực rồi đưa cho tôi một cốc sữa nóng: “Uống đi!”
“Í… béo lắm!” Tôi cau mày chống đối, nhưng vẫn đón lấy cốc sữa. Hơi nóng lập tức lan tỏa sang bàn tay.
“Ấm quá, hi hi!” Hai tay tôi ôm quanh thành cốc, cười rất sung sướng.
Thương Thang không nói gì, chỉ tần ngần nhìn tôi. Ánh mắt sâu thẳm đó dường
như chứa đựng ngàn lời muốn nói, khiến người ta không sao đoán nổi.
“Nhìn cái gì mà nhìn?” Tôi giả bộ đanh đá nói: “Nhìn năm năm rồi vẫn chưa đủ hay sao?”
Anh mỉm cười, nhưng dường như nét mặt có vẻ buồn buồn.
“Chưa đủ… Nhiều lúc nhìn em ngoan ngoãn ngồi trong phòng, anh cảm thấy đẹp
như giấc mơ vậy!” Giọng anh lộ rõ vẻ ưu tư, than thở: “Có lúc anh thấy
rất sợ… sợ tỉnh giấc không thấy em đâu nữa, sợ anh chỉ xa em một lúc là
em sẽ thay đổi. Sau đó đeo ba lô sang Anh không một lời từ biệt, không
còn đếm xỉa đến anh nữa…”
“Anh hâm à!” Tôi định cười nhạo anh, nhưng không hiểu sao không nhếch mép lên được.
“Đúng vậy… anh thần kinh thật rồi!” Anh bật cười, nhưng dưới ánh đèn, nụ cười ấy trông rất thảm thương.
“Nhưng anh vẫn cảm thấy có gì đó rất bất an! Thậm chí trong lúc rửa bát anh
cũng phải chui ra để ngó em, sợ em bỏ đi mà không một lời từ biệt.”
Tôi vội đặt cốc sữa xuống, bước đến ôm chặt chiếc bóng lẻ loi của anh,
trách móc: “Sao anh lại không tin tưởng em như vậy? Không phải em vẫn
luôn ở bên anh đó sao?”
Anh im lặng không đáp.
“Thế nếu
anh ta quay lại thì sao?” Đột nhiên anh ngẩng đầu lên nhìn tôi chằm
chằm, ánh mắt rực sáng: “Lúc ấy em vẫn sẽ tiếp tục ở bên anh chứ?”
Tôi sững sờ, cười gượng gạo, nói: “Anh ấy sẽ không quay lại đâu, gia đình
anh ấy chuyển hết sang Anh rồi! Hơn nữa…” Tôi ngập ngừng một lát rồi nói nhỏ: “Kể cả có quay về thì bọn em chắc cũng không gặp được nhau đâu, đã năm năm rồi không có liên lạc gì mà!”
Anh “ờ” một tiếng rồi kéo tôi vào lòng, đe dọa: “Em không được bỏ rơi anh rồi chạy đi gặp anh ta đâu đấy!”
“Vâng! Dĩ nhiên rồi!” Thấy anh giở tính trẻ con, buồn cười quá tôi liền vỗ vỗ mặt anh: “Em hứa với anh rồi mà!”
Anh gục mặt vào tóc tôi, hít một hơi thật sâu rồi thì thầm: “Ưu Ưu, chúng mình kết hôn đi?”
Haizz. Dương à! Từ khi còn rất nhỏ, em đã mơ được làm cô dâu xinh đẹp rồi!
Không cần mặt váy cưới thướt tha, nhưng nhất định phải có một tấm khăn voan
trắng thật dài che kín khuôn mặt ngượng ngùng của em.
Sau đó, sẽ có một chàng hoàng tử chung sống trọn đời với em, nhẹ nhàng đặt nụ hôn hạnh phúc lên môi em.
Lúc ấy, chắc chắn em sẽ lặng lẽ nhắm mắt lại, ngất ngây nghĩ: “Từ nay trở đi, em đã là người của anh rồi.”
Tuy nhiên, chàng hoàng tử đem lại hơi ấm cho em sẽ là ai đây?