Dương à!
Có một câu hỏi luôn ám ảnh trong đầu em, không tài nào xóa nổi.
Và em thực sự muốn được đích thân nghe câu trả lời của anh!
Nhưng hiện tại, có lẽ em sẽ không còn cơ hội để hỏi thẳng anh nữa.
Một câu hỏi rất đơn giản:
Anh có thích em không?
Tôi hứa với Thương Thang rằng sẽ suy nghĩ nửa năm rồi trả lời anh.
Anh chê lâu quá nên tỏ ra giận tôi. Nhưng tôi cũng thực sự cảm thấy hoang
mang, hôn nhân là chuyện đại sự trăm năm, làm sao có thể quyết định vội
vàng như vậy?
Mẹ khuyên tôi: “Cũng không hẳn là quyết định vội
vàng, hai đứa đã yêu nhau năm năm rồi, cả hai đều đã rất hiểu nhau, còn
điểm gì chưa hài lòng nữa?”
Bố cũng nói: “Thương Thang là chàng trai tốt, thực lòng yêu thương con, điều này quan trọng hơn tất cả!”
Bố mẹ, bạn bè… gần như tất cả mọi người đều ngả về Thương Thang, chạy đến
chỗ tôi thuyết phục. Tôi thực sự thấy mệt, liền bỏ dở tiết học, ra đường lang thang.
Vô tình đi đến một siêu thị, tôi lập tức xông vào chuẩn bị xả hơi một trận.
Sau đó, ở khu vực bán đồ hiệu nữ tầng hai, tôi nhìn thấy một đôi trai tài gái sắc đang chọn quần áo, trông họ rất tình cảm.
Cô gái có khuôn mặt xinh xắn, dáng người rất chuẩn, mái tóc dài xõa xuống bờ vai, trông rất gợi cảm.
Còn anh chàng kia không hề xa lạ, vì…
Đó chính là chàng công tử hai ngày trước vẫn còn năn nỉ cầu hôn tôi!
Tôi không nói gì, chỉ khoanh tay lùi vào một góc nhỏ, lặng lẽ quan sát.
“Cái này thế nào?” Cô gái từ phòng thử đồ bước ra, đứng trước gương ngắm nghía.
“Lòe loẹt quá, trang nhã hơn mới đẹp.” Anh chàng dựa vào quầy, lắc đầu, mỉm cười nói.
“Em thấy đẹp lắm mà!” Cô gái nghiêng đầu, nũng nịu nói.
“Không hợp.” Anh vẫn bình thản cười: “Thay sang chiếc khác xem nào.”
Cô gái bĩu môi, đành phải quay sang chọn chiếc khác rồi đi vào phòng thử đồ.
Cứ thử đi thử lại mấy lần như vậy, cuối cùng cô ta không chịu được nữa, bực bội nói: “Sao mà anh khó tính thế?”
Cô gái trực quầy cũng gật đầu hùa vào: “Đúng vậy! Bạn gái anh xinh như vậy, mặc gì chẳng đẹp! Thôi anh cứ mua hết đi!”
Đột nhiên tôi cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, thực sự không nghe nổi nữa, liền chuẩn bị bỏ đi.
“Cô ấy không phải là bạn gái của tôi.”
Tôi sững sờ quay lại, chỉ thấy vị công tử kia đang sửa lại lời cô gái trực quầy với vẻ mặt rất nghiêm túc.
Cô gái đi cùng và cô gái trực quầy mặt đều trắng bệch.
“Tôi chỉ nhờ cô ấy đến thử bộ quần áo giúp bạn gái tôi thôi, cô đừng tùy
tiện suy đoán mối quan hệ của chúng tôi.” Thương Thang lạnh lùng nói.
“Xin… Xin lỗi…!” Cô gái bán hàng lập tức hiểu ra vấn đề, mỉm cười rất chuyên
nghiệp, nói: “Bạn gái của anh là mẫu người như thế nào ạ? Thích kiểu
quần áo gì?”
Anh im lặng một lát rồi nói nhỏ: “Một cô gái rất tốt, hợp với màu trắng.”
Đủ rồi, không cần phải nghe nữa.
Tôi quay đầu đi, nước mắt rưng rưng.
Dương! Anh ấy nói em là cô gái tốt!
Có người sẵn lòng trân trọng em như vậy, Trác Ưu em cũng thật sự thoải nguyện rồi.
Tôi giơ tay lên, định lau những giọt nước mắt không nghe lời thì chợt phát
hiện ra rằng: hóa ra bàn tay mình đã ướt sũng mồ hôi từ lúc nào.
Dương! Có lẽ em cũng để tâm đến người ấy.
Chỉ có điều, em vẫn không dám đối mặt, không dám thừa nhận mà thôi!
Cuối tuần, cô Thang gọi điện cho tôi, bảo tôi cùng cô sang Hồng Kông mua sắm cho thư giãn đầu óc.
Thế là tôi hạ quyết tâm, chuẩn bị bỏ mặc Thương Thang ở nhà một mình với cái ổ của anh rồi đi một chuyến cho đã.
“Em đừng đi được không?” Anh uể oải áp vào lưng tôi, ôm chặt tôi năn nỉ rất tội nghiệp.
“Anh tự đi nói với mẹ anh đi!” Tôi quay đầu lại véo mũi anh một cái, cười
khúc khích nói: “Đi có hai ngày thôi mà. Đợt trước mình còn xa nhau
trong thời gian dài hơn thế!”
“Không phải.” Anh gục mặt vào cổ tôi, hậm hực nói: “Anh có linh cảm gì đó chẳng lành, có thể em một đi không trở lại!”
“Anh nói linh tinh gì vậy?” Tôi vỗ đầu anh: “Anh dám rủa em à?”
“Không phải… Anh sợ… sợ em gặp lại người nào đó không nên gặp…” Anh ngẩng đầu
cắn nhẹ vào tai tôi, thì thầm: “… Dạo này không hiểu sao cứ thấy tâm
trạng bất an thế nào ấy!”
Tôi giật mình, sau đó cười rồi kéo cái đầu không yên phận của anh lại, dịu dàng đặt nụ hôn lên môi anh: “Đừng
nghĩ linh tinh! Ngoan ngoãn ngủ đi!”
“Hừ!” Anh tỏ ra rất không hài lòng với thái độ lấp liếm của tôi, ôm tôi càng chặt hơn.
“Ngoan nào!” Tôi ngọt nhạt dỗ dành. “Yên tĩnh chút đi.”
Tuy nhiên, giây phút này, không hiểu tại sao, ngay cả trái tim tôi cũng bắt đầu loạn nhịp.
Sau khi sang Hồng Kông, tôi cùng mẹ Thương Thang lang thang đến rất nhiều
siêu thị nổi tiếng. Cô như cá gặp nước trong thiên đường shopping này,
gần như mua không biết mệt, chỉ khổ thân tôi cả ngày phải lẽo đẽo theo
sau xách túi lớn, túi nhỏ.
Khó khăn lắm cô mới chịu dừng chân nghỉ, tôi lập tức kéo cô vào một tiệm giải khát.
Sau khi yên vị, tôi gọi món hoa quả dầm, còn cô thì gọi cà phê.
“Cháu vẫn còn con nít lắm, vẫn thích ăn đồ ngọt.”
Cô chậm rãi khuấy cà phê trong cốc, mỉm cười duyên dáng với tôi.
Tôi ngại ngùng mỉm cười, ấp úng nói: “Cô đừng cười cháu, tính cháu lạ vậy
đấy, không thích ăn đồ đắng. Cũng không thích cà phê, nếu uống thì nhất
định phải pha thêm sữa.”
Cô bật cười thành tiếng: “Đúng là nụ hoa chưa bao giờ phải chịu vất vả, đắng cay!”
Tôi càng ngại hơi, nói nhỏ: “Thực ra cháu cũng rất thích ăn đồ chua.”
Cô đưa bàn tay ngọc ngà được chăm chút rất cẩn thận ra, vỗ vào mu bàn tay
tôi với vẻ rất nâng niu, nói với giọng buồn buồn: “Thực ra con nít cũng
hay chứ… Kiểu gì cũng vẫn hơn cô bây giờ, muốn trở về quá khứ cũng lực
bất tòng tâm.”
Tôi nhìn về phía xa nơi cô đang nhìn, đôi mắt mơ
màng, đột nhiên nhớ lại lời bố tôi từng nói: “Bố và cô ấy cũng có thể
được coi là thanh mai trúc mã.”
Lòng thấy tò mò, tôi liền lấy hết can đảm hỏi: “Mối tình đầu của cô như thế nào ạ?”
Cô sững lại một lát rồi nhìn tôi cười buồn: “Chỉ là tình yêu đơn phương thôi.”
“Yêu đơn phương thế nào ạ?” Tôi đoán thầm: đối tượng bị yêu đơn phương đó chín mươi phần trăm là ông bố mọt sách của tôi.
Hàng mi của cô rủ xuống, nói với vẻ cảm khái: “Trên thế gian này, tình yêu
đơn phương của các thiếu nữ gần như nhau. Nhìn thấy người ta thì đỏ mặt, tim đập thình thịch, được nói chuyện với người ta một câu thì vui cả
ngày… Ngờ nghệch thật đấy!”
“Nhưng…” Cô nhấp một ngụm cà phê, mỉm cười và nói với tôi bằng giọng hoài niệm: “Nhưng cũng rất đẹp, tựa như pha lê vậy.”
Lúc nói câu này, trông cô rất dịu dàng, nữ tính.
Tôi thẫn thờ nhìn cô, thực sự không biết phải nói gì.
“Tuy nhiên, Ưu Ưu ạ!” Đột nhiên cô lại ngẩng đầu lên nhìn tôi bằng ánh mắt sáng ngời. “Pha lê mặc dù đẹp nhưng cũng rất dễ vỡ!”
“Cũng giống như tình đầu rất mong manh, không chịu được mưa gió.” Cô cầm tay
tôi, mỉm cười nói: “Trân trọng người ở bên cháu mới là sự lựa chọn sáng
suốt nhất.”
“Cô ơi, thế bây giờ cô đã quên được người cô yêu thầm năm xưa chưa ạ?” Tôi nhìn vào mắt cô, hỏi nhỏ.
Cô khẽ cười, chậm rãi nhìn ra phía cửa sổ nhộn nhịp người qua lại, bình
thản đáp: “Cái mãi mãi không thể quên à những tình cảm trong sáng của
người thiếu nữ, chứ không phải là người ấy năm xưa.”
Tôi thẫn thờ rụt tay lại.
Nhìn vẻ buồn buồn của tôi, cô cười hiền: “Bé ngốc ạ, đôi khi cái mà chúng ta yêu không phải là người ấy mà là cảm giác giống như truyện cổ tích của
mối tình đầu.”
Ngày hôm sau, chúng tôi lên đường trở về thành phố S.
Trong lúc đợi máy bay ở sân bay, cô gặp mấy người bạn trong giới âm nhạc, liền cùng họ ra ngoài nói chuyện.
Tôi ngồi môt mình trong phòng chờ cũng chán, liền đi lại ngó nghiêng.
Đi một lát thì đến sảnh lớn sáng rực của sân bay.
Sau đó, tôi nghe thấy giọng nói dịu dàng đã xa cách từ lâu, run run vang lên sau lưng tôi: “Ưu Ưu?”