“Kathy!”
“Kathy!”
…
Tôi ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn về phía bóng người đang cuống cuồng chạy về phía tôi.
“Mãi mới tìm thấy cậu!”
Jessica thở hổn hển chạy tới, ngồi phịch xuống bãi cỏ.
“Có chuyện gì vậy?” Tôi nhìn mái tóc đỏ bù xù như tổ quạ của Jessica, không nén được cười hỏi.
“Phù…” Đầu tiên cậu ta thổi phù một hơi rồi chớp chớp mắt với tôi, vẻ bí ẩn: “Có một tin vui thông báo với cậu đây!”
“Tớ thì có tin gì vui chứ!” Tôi nhún vai với vẻ không thèm tin rồi tiếp tục vùi đầu vào cuốn tiểu thuyết.
“Tin vui thật mà!” Jessica dùng hai bàn tay xoay mặt tôi lại, hỉ hả nói:
“Lớp mình chuẩn bị có một bạn Trung Quốc chuyển vào! Đồng hương của
cậu!”
“Anh Ben nói thế, anh ấy còn bảo cậu bạn sắp chuyển vào
rất đẹp trai!” Nói đến đây, Jessica bắt đầu chớp mắt mơ màng: “Có khi
lại đúng là hình mẫu bạch mã hoàng tử mà cậu mơ ước ấy nhỉ!”
“Sao có chuyện đó được?” Tôi cười khúc khích.
Tôi là Kathy Chan, là người gốc Hoa.
Mặc dù tôi sinh ra và lớn lên ở Anh, nhưng không phải là người mất gốc. Bố
mẹ tôi rất coi trọng việc giữ gìn vốn tiếng Trung cho tôi. Ngoài việc
yêu cầu tôi ở nhà không được dùng tiếng Anh, họ còn thường xuyên đưa cho tôi một số tiểu thuyết Trung Quốc đơn giản để tôi đọc.
Đôi lúc, đọc nhiều loại sách đó, tôi thường mong chờ có một nhân vật nam chính
đẹp trai, dịu dàng, biết quan tâm đến người khác xuất hiện trước mặt
tôi.
Nhưng những cậu bạn xung quanh tôi đều chỉ là những chú
nhóc con. Bọn họ chỉ biết gào lớn: “Kathy, anh yêu em!” hoặc chạy theo
tôi gọi với: “Kathy, anh thực sự thích đôi mắt đen của em!”
Thế là nhiều lúc tôi nghĩ, những chàng trai đến từ đất nước Trung Quốc cổ xưa, không biết có kín đáo và ý tứ hơn không nhỉ?
Sau đó, đúng vào năm tôi mười sáu tuổi, cuối cùng tôi đã gặp được chàng bạch mã hoàng tử đích thực – Dương.
Dương là chàng trai rất hiền lành, anh có đôi mắt cuốn hút màu xám. Anh nói
tiếng Anh lưu loát, ngữ khí rất chuẩn, thành tích học tập cũng khá xuất
sắc… Tóm lại, anh rất có duyên, đám con gái trong lớp có không ít cô
thích anh, thậm chí có người còn đánh cược với nhau xem ai có thể làm
bạn gái của anh trước.
Một điều lạ là, mặc dù anh đối tốt với
tất cả các cô gái, nhưng không hề yêu ai, lại còn từ chối rất nhiều lời
tỏ tình táo bạo của họ. Thế là mọi người đồn nhau rằng anh là kẻ đồng
tính luyến ái.
Đây là chuyện rất bình thường, nhưng tôi vẫn cảm thấy chán nản: Tại sao mình không thể gặp người ưng ý?
Cảm giác chán chường này kéo dài đến tận hôm cả lớp chúng tôi đi picnic ở ngoại ô.
Do biết nói chút tiếng Trung nên tôi thường tìm cơ hội để bắt chuyện với
Dương. Anh luôn tỏ ra rất kiên trì khi giải đáp những thắc mắc của tôi
về Trung Quốc, còn thường xuyên sửa lại những từ tôi nói sai. Khi tôi
nói mình cũng hay đọc tiểu thuyết và xem phim truyền hình Trung Quốc,
anh cười bảo rằng không tin, còn bắt tôi nói một số câu thoại.
Bí quá, tôi liền nhớ tơi đoạn phim cung đình thời cổ đại của Trung Quốc mà mẹ tôi xem trước đây, ranh mãnh bắt chước một câu: “Trẫm tha tội cho
ngươi đấy!”
Sau đó, tôi liền thấy Dương sững lại.
Mãi cho đến tận bây giờ, tôi vẫn còn nhớ vẻ sửng sốt trên khuôn mặt Dương lúc ấy.
Anh nhìn xuống, im lặng một lát rồi mỉm cười, vỗ tay và nói với tôi: “Em nói hay lắm!”
Không biết có phải tôi tưởng bở hay không mà luôn có cảm giác rằng ánh mắt Dương nhìn tôi dịu dàng và chân thành hơn rất nhiều.
Thế là tôi liền lấy hết can đảm hỏi: “Dương, anh không thích con gái sao?”
“Tại sao em lại hỏi như vậy?” Dương mỉm cười hỏi.
“Vì em thấy rõ ràng điều kiện của anh rất tốt, nhưng anh lại không thích có bạn gái!” Tôi nhìn chằm chằm vào Dương.
Dương liền bật cười: “Dĩ nhiên là anh thích con gái chứ! Chỉ có điều…” Anh
trầm ngâm một lát rồi nói: “Chỉ có điều anh đã thích một người rồi.”
Tôi vốn đang hào hứng, nghe thấy câu này liền như bị giội một gáo nước
lạnh, tỉu nghiu hỏi: “Cô nào ở trường này à? Linda? Ann? Hay Vera?”
“Đều không phải.” Anh khẽ lắc đầu: “Cô ấy tên là Yo Yo, hiện vẫn đang học cấp ba ở Trung Quốc!”
“Cô ấy có xinh không? Là cô gái như thế nào?” Tôi kiềm chế sự thất vọng trong lòng, hỏi nhỏ.
Ánh mắt Dương nhìn về phía xa xăm, chậm rãi trả lời bằng giọng rạng ngời
hạnh phúc: “Đó là một cô gái rất tốt bụng, nhanh nhẹn, dễ thương. Nhiều
lúc rất thông minh, nhưng đôi khi lại rất ngờ nghệch. Tuy nhiên…”
Nói đến đây, đột nhiên Dương lại cười hiền: “Cô ấy rất trong sáng, tốt bụng, thế nên rất cần có một chỗ dựa.”
Nhìn khuôn mặt rạng ngời gió xuân, đôi mắt hút hồn đó, tôi không thể không
thừa nhận, mình bắt đầu ghen tỵ với cô gái tên Yo Yo kia: Tại sao cô ấy
lại may mắn được Dương yêu thương như vậy?
“Yêu nhau xa như vậy sẽ rất khổ đấy!” Tôi hỏi: “Anh không sợ cô ấy thay lòng sao?”
Dương liền sững lại, cúi đầu lẩm bẩm: “Thay lòng?… Thậm chí anh còn không biết cô ấy có thích anh không!”
Tôi vội sửng sốt hỏi: “Sao vậy, cô ấy chưa phải là bạn gái anh ư?”
Dương lắc đầu, nói với vẻ chua chát: “Bọn anh… chẳng qua chỉ là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau mà thôi.”
“Vậy hả?” Tôi hỏi nhỏ, nhưng trong lòng tự nhiên lại thấy vui vui: Kathy,
nhà ngươi vẫn còn có cơ hội! Anh ấy vẫn chưa có người yêu!
Cuối
cùng tôi và Dương đã trở nên thân thiết hơn sau buổi picnic đó. Để được ở bên anh nhiều hơn, tôi còn thường xuyên lấy cơ chạy đến nhà anh chơi.
Tôi cảm thấy nhiều lúc Dương rất lạ. Ví dụ anh thường xuyên mỉm cười thẫn thờ nhìn tôi hoặc thẫn thờ nhìn cuốn lịch rồi thở dài.
Và món đồ mà anh nâng niu nhất lại là một tấm thiệp.
Tôi đã từng nhìn thấy nó từ xa. Đó là một tấm thiệp vải rất bình thường,
thô sơ, hình như là thiệp handmade, bên ngoài là hoa bách hợp, bên trong là một cô bé đang múa ba lê.
Tuy nhiên, mỗi lần mở tấm thiệp đó ra xem, khuôn mặt Dương đều vô cùng dịu dàng, ánh mắt rạng ngời, dường
như vật anh đang cầm trên tay là một món đồ trang sức đắt tiền, quý giá
nhất thế gian.
Tôi đoán, đó chắc chắn là tấm thiệp do cô gái tên là Yo Yo kia tặng.
Tôi rất buồn, và càng ghen tỵ hơn, thế là một hôm tôi hỏi Dương: “Anh thích Yo Yo như vậy thì tại sao không đi tỏ tình với cô ấy?”
Dương sững lại, cúi đầu lặng lẽ nói: “Anh cảm thấy thời cơ chưa đến.”
“Thế có nghĩa là sao?” Tôi thắc mắc: “Lẽ nào nói lời thích người khác còn phải lựa chọn thời điểm hay sao?”
Dương bình thản trả lời: “Ngày trước còn ở Trung Quốc, anh đã từng có quá khứ không được hay cho lắm, để xảy ra một vài tai tiếng với mấy cô bạn. Sau đó lại có một quãng thời gian qua lại với bạn thân của cô ấy, anh sợ cô ấy thanh cao, không chịu chấp nhận anh.”
“Từng qua lại với
người khác thì có sao? Chỉ cần hai bên thích nhau là vẫn có thể ở bên
nhau mà!” Tôi lắc đầu, thực sự không hiểu sự “ý tứ” của người Trung
Quốc.
Anh cười buồn đáp: “Cô ấy là một cô gái bề ngoài cứng rắn
nhưng nội tâm lại mềm yếu, rất dễ ảnh hưởng bởi người khác. Nếu anh tỏ
tình với Yo Yo, có thể sẽ gây ra nhiều rắc rối không cần thiết cho cô
ấy. Và với cá tính ương ngạnh đó, chắc chắn cô ấy sẽ không đích thân nói với anh. Anh sợ đến lúc đó không thể bảo vệ được cô ấy nên đành phải
lựa chọn cách im lặng, lặng lẽ ở bên chăm sóc cô ấy.”
“Những cô
gái thích anh sẽ gây rắc rối cho cô ấy ư?” Tôi tò mò hỏi, vì trong
trường tôi cũng thường xuyen nghe nói đến chuyện này.
Dương chỉ
bình thản đáp một câu: “Thực ra cũng còn nguyên nhân khác, trường trung
học ở Trung Quốc không cho phép yêu sớm, đặc biệt là những học sinh giỏi càng không được phép yêu sớm, chắc là cô ấy không muốn bị khoác tôi
danh đó.”
“Thế anh định giấu cô ấy suốt đời sao?” Tôi nhìn đôi mắt đầy vẻ ưu tư của Dương, lặng lẽ hỏi nhỏ.
“Không, dĩ nhiên là không rồi.” Anh lập tức quay sang tôi, để lộ nụ cười rạng
rỡ như ánh mặt trời và nói với giọng rất quả quyết: “Đợi đến khi cô ấy
tròn mười tám tuổi, thi đỗ trường đại học mà cô ấy mơ ước, chắc chắn anh sẽ quay về và đích thân nói với cô ấy!”
Nhìn vẻ kiên định và rạng ngời hạnh phúc của Dương, trái tim tôi đột nhiên đau nhói.
Thời gian trôi qua, chẳng mấy chốc chúng tôi đã tốt nghiệp cấp ba. Lúc đang
ký trường đại học tôi phát hiện ra những tài liệu mà Dương tìm đều liên
quan đến ngành y.
“Anh định học y à?” Tôi hỏi Dương: “Sao em
nghe bố anh nói muốn anh học ngành Thiết kế kiến trúc để thừa kế công ty của bố anh cơ mà?”
Dương mỉm cười đáp: “Anh học là vì một lời hứa.”
Lời hứa gì? Hứa với ai? Anh không chịu nói, tôi cũng sẽ mãi mãi không bao giờ được biết.
Tôi và Dương cùng đăng ký một trường, và cuối cùng tôi đã được thỏa nguyện, trở thành bạn ọc của anh một lần nữa.
Rồi một ngày kia, Dương đột nhiên chủ động đến tìm tôi.
“Kathy!” Anh cười tủm tỉm nhìn tôi nói: “Em giúp anh một việc được không? Anh cần một lời khuyên của em.”
“Có chuyện gì vậy anh?” Tôi rất ngạc nhiên.
“À.” Anh cười tươi hơn: “Anh chuẩn bị về nước nên muốn mua tặng Yo Yo một món quà.”
Tôi như người bị rơi xuống vực thẳm: Dương! Lẽ nào anh quyết định rời xa em thật ư?
Tôi cùng Dương đi chọn quà – một chai nước hoa NOA rất xinh xắn.
Lúc ấy, sau khi nghe lời giới thiệu của cô nhân viên bán hàng, Dương tỏ ra
rất hài lòng về món quà này, anh nói: “Yo Yo trong lòng anh là một cô
gái như thế.”
Nhìn vẻ hào hứng đầy mong chờ của anh, tôi biết anh chuẩn bị về nói lời tỏ tình, trong lòng thực sự cảm thấy vô cùng hụt hẫng.
Sau đó, tôi đã đưa ra một quyết định cực kỳ quan trọng. Tôi phải tìm cơ hội để nhét ảnh mình vào va li của Dương, kể cả là không thích tôi, nhưng
anh sẽ không thể quên tôi.
Và tôi đã làm chuyện đó thật, tôi chủ động đề nghị giúp Dương đóng hộp lọ nước hoa, sau đó cho cả ảnh mình
cùng hộp đựng lọ nước hoa vào một chiếc túi rồi niên phong. Tôi nói dối
Dương rằng không được mở ra vì nước hoa dễ bay hơi. Anh đã tin thật, sau đó mang ảnh của tôi về Trung Quốc.
Hồi đó, tôi đứng ở sân bay
nhìn theo bóng anh khuất dần, thực sự không biết rốt cuộc sự bồng bột
nhất thời của mình sẽ gây ra tai họa hay đem lại hạnh phúc cho anh.
Hai tháng sau, Dương quay lại. Anh như biến thành một người hoàn toàn khác, lầm lì trông rất đáng sợ.
“Em nói đi! Tại sao em lại nhét ảnh mình vào va li của anh?” Vừa nhìn thấy tôi, anh gầm lớn: “Rốt cuộc là em có ý đồ gì?”
Tôi chưa bao giờ thấy Dương nổi nóng như vậy, ánh mắt nhìn tôi, ngoài sự
phẫn nộ điên cuồng, dường như còn toát lên vẻ tuyệt vọng khó tả.
“Em… em chỉ muốn anh đừng quên em…” Tôi sợ đến nỗi bật khóc: “… Vì em rất thích anh!”
Dương sững sờ, sau đó nhắm chặt mắt lại, nghiến răng nói: “Em đi đi, anh không muốn nhìn thấy em nữa!”
Ba tháng liền Dương không đếm xỉa gì đến tôi, suốt ngày chỉ trầm tư suy
nghĩ. Tôi đoán chắc chắn khi anh về Trung Quốc đã xảy ra chuyện gì đó,
tôi rất lo, liền chủ động mò đến nhà mới của anh.
Lúc đó Dương
không có nhà, bố anh thân thiện bảo tôi vào phòng đợi anh. Thế là tôi
liền tò mò ngó nghiêng căn phòng của Dương. Trong lúc vô tình, tôi phát
hiện thấy ngăn kéo bàn đang mở, bèn quyết định mạo hiểm mở ra xem.
Sau đó, tôi phát hiện ra một tập thư dày không được gửi đi.
Tất cả phần mào đầu, đều chỉ ghi têm một người: “Ưu Ưu.”
Phần ký tên đều ghi là “Dương”.
Và ngày tháng là của ba năm về trước, bắt đầu từ ngày Dương đặt chân sang Anh.
Tôi không kiềm chế được bản thân, run rẩy mở ra đọc từng trang:
“Ưu Ưu, em có khỏe không? Anh đã sang đất Anh rồi, mọi việc đều thuận lợi.
Tại sao em không ra tiễn anh? Có phải vì sợ chia tay với anh không? Ngốc ạ, anh biết chắc chắn em sẽ nấp vào một góc nào đó và khóc thầm.”
“Ưu Ưu, anh đã sang Anh được gần một tháng rồi, đã bắt đầu quen với cuộc
sống ở đây. Anh là quốc gia rất tuyệt vời, nhưng anh vẫn nhớ quê hương
vì ở chốn này không có em.”
“Ưu Ưu, hôm nay anh và bác anh đến
phố người Hoa ăn cơm, gặp một cô gái lúc cười trông rất giống em, nhìn
giống hệt một chú mèo tinh nghịch! Không hiểu có phải là do lâu ngày
không được gặp em không mà anh vừa nhìn thấy cô gái dịu dàng có mái tóc
đen và đôi mắt đen đó là lại nhớ đến em.”
“Ưu Ưu, giờ này anh
không tài nào ngủ được, liền bò dậy viết thư cho em. Em có còn nhớ hồi
học mẫu giáo anh rất hay bắt nạt em không? Haizz, anh nghĩ ngay từ hồi
đó, anh đã thích em rồi. Nhưng tại sao sau bao nhiêu năm như vậy mình
mới tương ngộ trong hoàn cảnh khó xử đó? Anh đã trở thành bạn trai của
cô bạn gái thân nhất của em, vì thé chỉ có thể lặng lẽ đứng bên quan sát em.”
“Ưu Ưu, giờ này em đang làm gì vậy? Đã sang hè rồi, em
đừng chạy nhảy lung tung nhé! Anh sợ em lại bị chảy máu cam. À, bác anh
và bố anh đều muốn sau này anh học ngành Thiết kế kiến trúc. Em yên tâm, dĩ nhiên là anh sẽ không nghe theo họ đâu. Vì anh đã hứa là sẽ chăm sóc em mà!”
“Ưu Ưu, anh cứ sợ là em đã quên anh. Hiện tại em học ở
trường Nhất Trung, chắc chắn xung quanh em có rất nhiều vệ tinh. Người
khiến anh lo nhất chính là anh chàng Thương Thang đó. Lần đầu tiên gặp
cậu ta, anh đã đoán là cậu ta có cảm tình với em, vì ánh mắt cậu ta nhìn anh hàm chứa đầy vẻ thách thức.Cô bé à, em nhớ đợi nhé! Đợi em tròn
mười tám tuổi, không còn sức ép về kỳ thi đại học, anh nhất định sẽ trở
về.”
“Ưu Ưu, anh lại viết thư cho em đây, nhưng em sẽ mãi mãi
không bao giờ nhận được, vì anh sẽ không gửi nó đi. Nhiều lúc, anh thực
sự rất trách em vì thấy em luôn tỏ ra mạnh mẽ, hiếu thắng, luôn quan tâm tới ánh mắt của người khác. Thanh cao có gì là hay đâu? Tuy nhiên, bản
thân anh dường như cũng rất giả tạo, sợ bị em từ chối, kết quả là bị em
lãng quên ở một xó xỉnh nào đó như cậu bạn năm xưa vì em mà phải chuyển
trường. Chính vì thế anh đã từng nói với người khác rằng, người mà anh
thích không phải là em.”
“Ưu Ưu, hôm nay anh cùng bạn bè đi
trượt tuyết, sân trượt rất rộng và đẹp. Nhưng anh vẫn nhớ sân bóng nhỏ ở trường Phụ Trung. Tại đó, lần đầu tiên anh được nắm tay em, em mỉm cười bẽn lẽn, đôi mắt sáng ngời, anh nghĩ có lẽ suốt đời anh không thể nào
quên được nụ cười ấy. Lúc ấy trông em dễ thương vô cùng.”
“Ưu
Ưu, em còn nhớ hồ sen trong mùa hè năm đó không? Em trượt chân ngã vào
lòng anh. Haizz, đến giờ nghĩ lại, nếu thời gian mãi mãi dừng lại ở
khoảnh khắc ấy thì tuyệt với biết bao. Nếu được ôm em như thế cho đến
hết cuộc đời thì anh nghĩ rằng dù đang mơ, anh cũng sẽ cười đến bừng
tỉnh mất.”
“Ưu Ưu, em chuẩn bị thi đại học rồi, anh đoán chắc là em sẽ căng thẳng lắm. Em luôn là người hiếu thắng mà, việc gì cũng muốn number one, anh rất lo em ạ! À, trong thư gửi cho Cực, anh đã gửi kèm
lời chúc may mắn đến em, em đã đọc được chưa?”
…
“Ưu Ưu, anh chuẩn bị về nước rồi, vì gia đình anh chuẩn bị di cư sang Anh. Cuối cùng em cũng đã tròn mười tám tuổi, có thể có người yêu một cách danh
chính ngôn thuận rồi. Tuy nhiên, lúc này anh lại cảm thấy sợ. Anh sợ em
đã trở thành bạn gái của người khác, vì anh không thể xác định được tình cảm mà em dành cho anh. Em chưa bao giờ tỏ ra ghen vì anh cả, cho dù
đối phương là Sử Vân, Cổ Đình hay Tô Tịnh. Anh chỉ mong được nhìn thấy
rm ghen! Ít nhất điều đó có thể chứng minh được rằng trong trái tim em,
anh có một vị trí rất quan trọng.”
“Ưu Ưu, ngày mai anh lên
đường rồi, hy vọng đây là lá thư cuối cùng không được gửi đi. Anh mua
tặng em một lọ nước hoa, không biết em có thích hay không?”
Cuối cùng, trên trang giấy mới nhất, chỉ viết một câu rất điên cuồng:
“Tại sao em lại yêu cậu ta trước?”
Tôi nhắm mắt lại, nước mắt giàn giụa. Dương! Hóa ra anh yêu cô ấy sâu sắc như thế, kết quả lại bị cô ấy vô tình bỏ rơi!
“Em làm gì vậy?” Tiếng Dương quát lớn bên tai tôi.
Khi ngẩng đầu lên, nước mắt tôi đã nhạt nhòa trên má. Tôi sụt sịt nói: “Tại sao anh vẫn còn thích cô ấy? Cô ấy là kẻ đã thay lòng đổi dạ, phản bội
anh cơ mà!”
“Không phải, em đừng nói linh tinh!” Anh vỗ tay lên trán, buồn buồn nói: “Em mau lau nước mắt, thu lại chỗ thư ròi đi ra đi!”
Tôi đứng dậy kéo tay anh, nức nở nói: “Tại sao anh lại nổi cáu với em? Cô ấy mới là người có lỗi với anh chứ!”
“Em hãy nghe cho rõ đây!” Dương ấn tôi xuống sofa, hít một hơi thật sâu rồi gằn từng chữ một: “Cô ấy không làm chuyện gì có lỗi với anh cả! Cô ấy
không hề thích anh! Sau khi nhìn thấy bức ảnh của em, cô ấy chỉ mỉm cười và nói một câu: “Bạn gái anh rất xinh đẹp, anh có con mắt nhìn người
không tồi!” Bạn trai của cô ấy hiện giờ đã được gia đình hai bên chấp
thuận, sau này còn cùng đi học đại học, đi làm! Thế nên anh không kịp
nói lời tỏ tình!”
Tôi nhìn vào đôi mắt đau đớn và buồn bã của Dương, bất chợt sững sờ, ngừng khóc.
“Dương!” Tôi khẽ gọi tên và ôm lấy anh: “Thật tội nghiệp cho anh! Không sao cả, anh còn có em cơ mà!”
Anh nở nụ cười thê lương rồi khẽ đẩy tôi ra: “Nhưng Yo Yo của anh mãi mãi chỉ có một! Cuối cùng anh vẫn để mất cô ấy.”
Nhìn vào đôi mắt đỏ heo đó, tôi thực sự hận cô nàng tên Yo Yo. Tại sao cô ta lại có thể nỡ lòng để một chàng trai tuyệt vời như thế này nức nở trong đau buồn?
Những ngày tiếp theo, Dương không nhắc gì đến Yo Yo
và chuyện cũ nữa, chỉ tập trung vào học hành. Thành tích học tập của anh rất xuất sắc, được rất nhiều giáo sư khen ngợi, dường như việc ở lại
Anh làm việc đã không còn gì khó khăn nữa.
Tuy nhiên, trong ánh mắt anh luôn chứa đựng một vẻ tư lự.
Tôi cứ âm thầm lặng lẽ ở bên anh, thế là tất cả mọi người đều nghĩ chúng tôi là hai kẻ yêu nhau.
Chỉ có tôi biết, chúng tôi chỉ là hai kẻ yêu đơn phương mà thôi.
Nhưng không sao cả, tôi yêu anh nên sẵn lòng hy sinh vì anh. Tôi muốn để anh
biết rằng, thế gian này ngoài Yo Yo ra, còn có một Kathy. Tôi tin tưởng, một ngày kia, nhất định tôi sẽ chiến thắng cô gái người Trung Quốc đó,
và một ngày nào đó trong tương lai, Dương cũng sẽ hoàn toàn quên cô ta.
Tuy nhiên Dương vẫn thường xuyên nhìn tấm thiệp đó với vẻ thẫn thờ hồi lâu. Ánh mắt anh luôn chứa đầy nỗi nhớ nhung và ký ức, thỉnh thoảng anh còn
tủm tỉm cười.
Tôi thực sự không tài nào lý giải nổi, đã gần năm
năm trôi qua rồi, tại sao anh lại khó quên một cô gái đến cả một bức ảnh giữ làm kỷ niệm cũng không có?
Mấy ngày trôi qua, anh được cử
sang Hồng Kông tham gia hội nghị. Tôi nói với vẻ lo lắng: “Hồng Kông?
Điều đó có nghĩa là anh sẽ quay về Trung Quốc? Liệu hai người có tương
phùng hay không?”
Dương sững lại một lát rồi bình tĩnh đáp: “Nếu gặp nhau thật thì anh cũng chỉ hỏi thăm rằng cô ấy có khỏe không, có
hạnh phúc không thôi.”
“Nếu cô ấy hạnh phúc thì sao?”
“Thì anh sẽ chúc phúc cho cô ấy.”
“Nếu cô ấy không hạnh phúc thì sao?” Tôi bắt đầu thấy lo.
“Thì anh sẽ ở lại bên cô ấy, đem lại hạnh phúc cho cô ấy.”
Anh mỉm cười, nhẹ nhàng đáp trả lời tôi.
Tôi buồn bã nhìn theo bóng anh xa dần và lẩm bẩm: Dương, rốt cuộc là đến bao giờ anh mới thực sự từ bỏ mọi hy vọng?
Có lẽ Thượng đế đã nghe thấy lời cầu nguyện của tôi, sau khi quay về,
Dương lặng lẽ một thời gian, cuối cùng cũng đồng ý chính thức trở thành
bạn trai của tôi.
Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra khi anh
sang Hồng Kông, và tôi cũng không muốn biết, tôi sợ câu trả lời sẽ khiến tôi thất vọng, chính vì thế tôi lựa chọn né tránh.
Tôi và Dương yêu nhau được hơn một năm, anh đối xử với tôi rất dịu dàng, mọi chuyện
diễn ra rất thuận lợi. Cha mẹ hai bên đều đã gặp mặt, họ tỏ ra rất hài
lòng, thậm chí các bậc phụ huynh còn bắt đầu lên kế hoạch cho đám cưới
của chúng tôi.
Nếu không có chuyện xảy ra vào cuối tuần đó, mọi thứ sẽ vô cùng hoàn mỹ.
Hôm đó tôi ở văn phòng, đột nhiên cảm thấy thấp thỏm không yên, còn làm vỡ một tách cà phê.
Nửa tiếng sau, tôi nhận được điện thoại của bệnh viện, thông báo: Dương gặp tai nạn, tính mạng đang ngàn cân treo sợi tóc.
Tôi như kẻ phát điên, phóng xe lao như bay trên đường, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Dương, anh không thể xảy ra chuyện gì! Tuyệt đối không thể !
Chúng mình còn phải làm đám cưới, chúng mình còn phải sinh con, chúng mình còn rất nhiều chuyện chưa làm mà!
Những giọt lệ nhạt nhòa trong mắt tôi, gần như không nhìn rõ mặt đường nữa.
Tôi quệt nước mắt nhưng chúng vẫn cứ trào ra, một âm thanh gào thét trong
lòng: Thượng đế, tại sao ông lại tàn nhẫn với tôi như vậy? Tại sao ông
lại muốn cướp anh đi?
Cướp đi người đàn ông gần như là hoàn mỹ đó?
Đến khi tôi có mặt ở bệnh viện, người thân đều đã đến đông đủ.
Bác sĩ từ phòng phẫu thuật đi ra, bất lực lắc đầu với chúng tôi: “Chúng tôi đã cố gắng hết sức.”
Tiếp theo, tất cả chúng tôi đều được đi vào phòng bệnh để gặp Dương lần cuối cùng.
Dương chật vật nói lời vĩnh biệt với từng người thân, tất cả mọi người đều khóc ngất.
Đến lượt tôi, mắt anh đột nhiên sáng lên.
“Kathy, em hãy giúp anh lần cuối cùng.” Dường như anh dùng hết sức bình sinh,
thều thào nói: “Mãi mãi đừng bao giờ nói với cô ấy rằng anh đã không còn nữa!”
Nước mắt trào ra như suối, tôi bịt chặt miệng, vội vàng nức nở nói: “Vâng, em hứa với anh.”
Anh mỉm cười nhìn tôi rồi thều thào: “Anh có lỗi với em.”
Sau đó, anh lặng lẽ nhắm mắt lại.
Trong lúc sắp xếp lại các di vật của Dương, tôi phát hiện thấy đặt cạnh tấm
thiệp mà anh vô cùng nâng niu đó còn có một tờ giấy nhớ màu hồng. Bên
trên ghi địa chỉ và số điện thoại. Cái tên ghi trên đó là “Trác Ưu”.
Tôi nhìn tờ giấy nhớ đã hơi nhàu vì bị ma sát nhiều, bao tình cảm chất chứa trong lòng đã lâu cuối cùng cũng bộc phát.
Tôi bật khóc.
Dương, tại sao trước khi chết, anh vẫn còn yêu và nhớ cô ta đến vậy?
Không, em không thể để anh đau khổ một mình, và để cô ta hưởng hạnh phúc mà không hề hay biết.
Thế là tôi liền lau nước mắt, nhấc điện thoại lên, run rẩy bấm số điện thoại ghi trên mẩu giấy nhớ.
“A lô, xin chào!”
Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói của một thanh niên.
“Chào anh.” Tôi cố gắng nói tiếng Trung với giọng thật bình tĩnh.” Anh làm ơn cho tôi gặp chị Trác Ưu.”
“Chị đợi một lát nhé!”
Sau đó tôi nghe thấy giọng người thanh niên đó gọi: “Ưu Ưu, có người tìm em.”
Một hồi im lặng.
Một lát sau, một giọng ngọt ngào vang lên bên tai tôi: “A lô, xin chào, tôi là Trác Ưu đây ạ.”
Tôi sững lại, nghe giọng nói là biết đó chắc chắn phải là một cô gái rất dễ thương.
“A lô! Có chuyện gì không ạ?”
Đối phương thấy tôi không nói gì, liền lịch sự giục.
Đột nhiên tôi không còn can đảm để lên tiếng, kể cả có nói với cô gái dễ
thương này, ngoài việc hủy hoại hạnh phúc của cô, chẳng thể đem lại kết
quả gì.
Thế là tôi liền thở dài rồi lặng lẽ cúp máy.
Hai tháng sau, khi đã lo liệu xong mọi việc cho Dương, tôi xin công ty nghỉ phép dài ngày để đi du lịch.
Điểm đầu tiên mà tôi đến chính là thành phố S của Trung Quốc.
Vì tôi thực sự muốn đến xem cô gái tên Yo Yo đó là người thế nào. Tại sao
lại có thể khiến Dương không thể quên dù sau bao nhiêu năm?
Cuối cùng tôi cũng đã được đặt chân lên mảnh đất này.
Đúng lúc đó có một đôi vợ chồng trẻ từ cầu thang bước ra, hai người vừa đi vừa cười nói.
“Minh đi xem phim trước nhé!” Người chồng ôm người vợ, dịu dàng nói.
Tôi bắt đầu cảm thấy giọng nói đó nghe rất quen.
“Không, em thích đi ăn pizza trước!” Cô gái nũng nịu.
“Trác Ưu! Em vẫn không sửa được tính xấu thích ăn vặt!”
Chàng trai cười rồi véo vào mũi cô gái.
Tôi run lên, lập tức quan sát cô gái trước mắt.
Xinh xắn, dễ thương, dịu dành. Điểm nổi bật nhất là đôi mắt đen sáng ngời.
Có thể nhận ra Yo Yo là người có giáo dục, con người cô ấy toát ra một vẻ
gì đó khá hấp dẫn, nhưng đồng thời cũng khiến người ta cảm thấy có gì đó rất xa cách, khó gần.
Cuối cùng tôi đã hiểu tại sao Dương lại yêu cô ấy da diết như vậy.
Chắc chắn trong thời niên thiếu, cô gái này vô cùng đáng yêu và rất cần một
chỗ dựa. Sự ngang ngạnh và ngờ nghệch nhất thời càng khiến cho người ta
muốn khắc sâu nụ cười ngây thơ của cô.
Tựa như pha lê.
Tôi lặng lẽ đi theo họ một quãng đường rất dài.
Có thể nhận thấy, hiện tại cô ấy rất hạnh phúc.
Người đàn ông đi bên cạnh cô gái rất đẹp trai và phong độ, ánh mắt nhìn cô
nồng nàn, đầy ý cười. Trên đường đi, anh ta tỏ ra rất quan tâm đến cô,
đúng là một người chồng mẫu mực.
Cuối cùng đến một ngã tư, tôi lặng lẽ dừng chân và dõi theo họ sang đường.
Dường như hai người đang trêu trọc nhau, tôi nhìn thấy cô gái quay đầu lại hôn chàng trai một cái rồi…
Ánh mắt cô ấy đột nhiên dừng lại phía tôi.
Tôi thấy dường như cô ấy tỏ ra rất sửng sốt.
Tôi không nghĩ rằng Yo Yo còn nhớ tôi, nhưng do không còn muốn đối mặt với cô ấy nên tôi lập tức quay đầu bỏ đi.
Tôi tạm biệt Trung Quốc và đi đến một nơi xa khác.
Dương, em đã giữ đúng lời hứa với anh, không cho cô ấy biết tin anh đã đi xa.
Thế nên mong anh hãy sống thật tốt trên thiên đường.
Chỉ cần cô ấy được hạnh phúc là anh có thể yên nghỉ rồi, đúng không?
Tôi rưng rưng nước mắt, thả một chiếc thuyền giấy xuống hồ, mong nói có thể mang đi mọi nỗi nhớ tôi dành cho anh.
Đó là lá thư cuối cùng mà Dương viết cho Trác Ưu, tôi tìm thấy nó trong phòng anh.
Ưu Ưu!
Hôm nay ở thư viện, anh tìm được một cuốn sách tiếng Trung rất cũ.
Trong đó có một bài thơ của Tịch Mộ Dung, viết về những hoài niệm của một người về mối tình đầu của anh ta.
Dường như anh đã từng hứa
Sẽ ở bên em suốt đời
Dạo trên con đường mòn nhỏ
Ngát hương trà thơm bên đồi.
Em nói con đường mòn đó
Trồng rất nhiều cây Tương Tư
Và hương trà thơm ngan ngát
Vẫn còn vương mãi đến giờ…
Dường như anh đã từng hứa
Trong một chiều xuân xa xôi…
Đêm nay dưới ánh đèn vàng
Ai ngồi vén mái tóc bạc
Bao lời của năm xưa ấy
Giờ đã theo gió về đâu…
Những lời xưa anh đã hứa
Và bao nỗi nhớ niềm thương
Trên con đường mòn xưa ấy
Vẫn còn em đứng ngóng chờ?
Haizz, Ưu Ưu! Chúng mình luôn luôn đi lướt qua nhau.
Tại sao trong suốt những năm tháng đó, niềm vui và bao kỷ niệm đẹp phút chốc đã vụt trôi?
Và anh vẫn ngờ nghệch tưởng rằng, thời gian sẽ ngừng lại.
Chỉ cần nó chịu dừng lại trong đêm hè bên hồ sen đó là có thể mãi mãi không trôi nữa.
Nếu có thể làm lại từ đầu, hai kẻ ngây thơ, trẻ tuổi như anh và em liệu có kết cục khác hay không?
Nhưng anh chỉ nghĩ rằng:
Hiện tại, nếu có thể, anh thực sự muốn dùng cả cuộc đời mình để đổi lấy khoảnh khắc ngắn ngủi ở bên em.