Giữa hè, nắng hắt lốm đốm xuống những bậc cầu thang lát gạch đỏ giữa vườn trường.
Một cô gái và một chàng trai lặng lẽ ngồi xuống đó.
“Cho em xem cái này hay lắm!” Chàng trai xòe tay trước mặt cô gái.
“Cái gì vậy?” Cô gái ngẩng đầu lên, mắt rời khỏi cuốn Thế giới kỳ ảo: “Quả dại? Hành tây hay củ tỏi?”
Ánh nắng hắt xuống bờ má bầu bĩnh của cô gói, soi rõ từng sợi lông tơ trên khuôn mặt.
“Món ăn vặt mà em thích nhất.” Chàng trai nhìn cô, dưới bóng lá thấp thoáng, ánh mắt dịu dàng như nước.
“Làm gì có!” Cô gái trợn tròn mắt, hàng mi dài chớp chớp, “Làm sao cái này biến thành kẹo sữa được?”
Chàng trai sững lại, không thốt thêm được câu nào.
Một lát sau, cô gái mở đôi môi đỏ mọng, cười khúc khích.
“Đùa anh thôi!” Cô gái vui vẻ trề môi, nghênh nghênh đầu: “Em đoán đây là loại quả làm ra loại mứt mà em thích nhất đúng không?”
Chàng trai thở phào, trên môi nở một nụ cười rạng rỡ.
“Em đoán đi.”
Chàng trai cúi đầu dúi quả đang cầm trên tay vào tay cô gái, cổ đỏ rần lên.
Cô gái đón lấy quả đó, chăm chú lật đi lật lại, vừa ngửi vừa mân mê, cuối cùng đành đầu hàng.
“Em chịu thôi.” Cô cau mày, trong đôi mắt đen láy toát lên vẻ hậm hực: “Quả này lạ thật đấy, em thực sự không nghĩ ra.”
Chàng trai không nói gì, chỉ đón lấy loại quả đó rồi nhẹ nhàng tách ra làm đôi.
Phần vỏ xanh mướt được tách ra, để lộ phần ruột trắng và hồng tươi bên trong, nước quả ngọt ngào chảy ra kẽ tay.
“Í, kinh quá!” Cô gái không ngờ lại nhìn thấy cảnh này, tỏ ra bất ngờ, “Cái phần sợi nhỏ li ti đo đỏ đó là gì vậy? Có ăn được không?”
Giống như vết thương đang rỉ máu! Cô gái không nói ra câu này.
“Ăn đươc chứ, em ăn thử xem.” Chàng trai cười cười đưa nửa quả cho cô: “Đây là trái sung ngọt, hay còn gọi là quả không hoa, rất ngọt.”
“Trái sung ngọt?” Cô gái ngước mắt lên nhìn cậu, ánh mắt lộ rõ vẻ sửng sốt.
Cô mới chỉ được ăn loại mứt đã qua chế biến, cứ tưởng rằng quả sung ngọt có hình dáng dài dài.
“Là quả sung ngọt thật mà, rất tươi, cô anh đi công tác Tân Cương mang về.” Chàng trai móc từ trong túi áo ra hai quả nữa, đưa cho cô gái: “Nhưng
bị bẹp gần hết, chỉ có hai quả này là còn nguyên vẹn.”
Cô gái đón lấy trái sung xanh mướt đó, mắt sáng lên, miệng lẩm bẩm: “Cho em hả? Thế của anh Cực và mọi người đâu?”
Chàng trai sững lại rồi mỉm cười: “… Em có thể cho bọn họ, mỗi người một nửa.”
“Lục Tây Dương!”
“Trác Ưu!”
Đầu bên kia sân bóng vọng lại tiếng gọi í ới của đám bạn.
Chàng trai và cô gái lập tức đứng dậy, vội vàng chạy xuống bậc tam cấp, xuyên qua hành lang, chạy về phía đám đông.
Hai chiếc bóng mỗi lúc một xa dần, không thể hòa thành một được nữa.
…
“Nghĩ gì vậy?”
Tiếng cô bạn Chu Địch kéo cô trở về với thực tại
“Nghĩ gì đâu.” Trác Ưu mỉm cười: “Chỉ cảm thấy giống sung ngọt này thật là
lạ.” Cô nhón lấy quả sung xanh mướt trên đĩa, đưa lên mũi ngửi: “Chẳng
bao giờ ra hoa mà lại có quả to như vậy.”
“Sung không phải là
không ra hoa!” Chu Địch lắc đầu: “Chỉ có điều hoa của nói rất nhỏ, người ta gần như không nhìn thấy. Nhưng cậu không thể nói rằng nó không bao
giờ ra hoa.”
Đôi mắt Trác Ưu thấp thoáng vẻ mơ màng. Cô nhớ đến hai quả sung đặt trên bàn mình mười năm về trước.
Cuối cùng, cô vẫn không nỡ lòng chia sẻ với mọi người.
Haizz, cậu không cảm thấy ruột quả sung có cấu tạo rất phong phú à?” Chu Địch
cầm một quả lên, tách ra thành hai nửa, để lộ phần lõi hồn tươi: “Vỏ thì bóng, không hề có kẽ hở, ruột màu trắng kèm theo vị chua chua chát
chát, phần lõi lại đỏ hồng và rất ngọt!”
Trác Ưu thẫn thờ nhìn vết nứt như vết thương có dòng máu đỏ chảy ra, đưa tay ra đón lấy rồi cắn một miếng.
Chua chua ngọt ngọt, tựa như tâm trạng thiếu nữ của cô hồi ấy.
Trong quán cà phê buổi chiều vàng lên một bài hát cũ với giai điệu da diết.
Nhớ lại thủa ngây ngô ấy,
Nỗi đau đầu đời mà anh gây ra cho em,
Và cả cậu bạn khiến em phải buồn lòng.
Đừng hỏi tình yêu của em có thay đổi theo năm tháng hay không.
Những chuyện này rồi ai sẽ biết.
Anh vẫn mỉm cười như ngày hôm qua.
Ánh tà dương le lói.
Anh mang theo nỗi buồn như nước chảy.
Em còn nhớ cảnh anh vẫy tay với em.
Đừng hỏi tình yêu của em có thay đổi theo năm tháng hay không.
Những chuyện này rồi ai sẽ biết.
Hãy trả lời em, tựa như đôi mắt thủa ấy anh nhìn em.
Thế giới vô thường đẹp biết bao, tình yêu hôm qua như nước chảy.
Trái tim anh có dừng lại trong khoảnh khắc ấy?
Những ngày ta bên nhau đẹp biết bao, trong sáng và vô lo.
Trở về dòng song kỷ niệm, lần đầu tiên anh và em đã khóc…
…
Đôi mắt cô đột nhiên ướt đẫm.
Hè năm 2011, biên tập viên nhà xuất bản liên hệ với tôi, nói rằng muốn
tái bản cuối Ai gửi cánh thư vào trong mây. Trong khoảnh khắc ấy, tôi có phần không dám tin vào tai mình.
Bảy năm rồi, đã gần bảy năm, Ai gửi cánh thư vào trong mây đã được bảy tuổi.
Thời gian trôi qua thật nhanh, bảy năm trước, khi ấy tôi còn đang học đại học, còn đang có rất nhiều hoài bão.
Vì có một thời gian sinh bệnh nên phải tĩnh dưỡng, tôi bắt đầu sáng tác
cuốn tiểu thuyết đầu tay của mình, hoàn toàn dựa vào sở thích và sự
nhiệt tình. Do không có nhiều trải nghiệm về cuộc sống nên dĩ nhiên tôi
đã lựa chọn đề tài tuổi trẻ, viết về mối tình đầu và những tình cảm đơn
phương đầu đời của những “học sinh ngoan” sinh sau thập niên 80. Bối
cảnh sáng tác Ai gửi cánh thư vào trong mây chỉ đơn giản như vậy.
Còn nhớ khi viết Ai gửi cánh thư vào trong mây, tôi còn viết một tiểu
thuyết khác. Một số độc giả có kinh nghiệm liền hỏi tôi rằng tại sao chị lại viết về câu chuyện ngây ngô như Ai gửi cánh thư vào trong mây? Câu
chuyện không có gì đặc biệt, tình tiết cũng không có gì quá hấp dẫn.
Nhưng tôi vẫn kiên trì hoàn thành. Sau khi hoàn thành, rất nhiều độc giả đã gửi thư và nhắn tin cho tôi, nói rằng họ đã đọc hết tác phẩm trong
nước mắt, rồi vừa khóc vừa nhắn tin cho tôi. Họ nói họ đã nhìn thấy hình ảnh của mình trong câu chuyện này…
Rụt rè, e ấp, muốn yêu nhưng lại sợ bị tổn thương.
Đúng vậy, đúng là như vậy, những người chưa từng trải qua hoàn cảnh yêu thầm và trải qua mối tình đầu sẽ không hiểu tác phẩm này.
E ngại,
ngang ngạnh, nghi ngờ, luôn nói những điều trái với lòng mình, tất cả
những tình cảm ngây ngô này đều chỉ vì lần đầu tiên chúng ta thích một
người, không biết nên đối mặt và giải quyết thế nào, nên mới tỏ ra mâu
thuẫn như vậy.
Nhưng tình đầu của ai không thế? Nhớ lại lần đầu
tiên của mình, liệu có mấy người dám nói trước mặt người ta rằng “Tớ
thích cậu”?
Càng thật lòng, lại càng khó nói.
Thế nên
mới có cuốn sách Ai gửi cánh thư vào trong mây. Trước khi chon giấu
những tình cảm thời thiếu nữ trong lòng, tôi đã chân thực thể hiện thành câu chữ.
Không giống với đề tài viết về tuổi trẻ của các nhà
văn lão luyện và các tác phẩm ngôn tình bán chạy, câu chuyện này rất nhẹ nhàng và chân thực, không có gì nổi bật. Những tình tiết mà có thể mọi
người cho rằng rất nực cười, lãnh nhách đó lại là những tình cảm chân
thực của các thiếu nữ. Nhân vật nữ chính Trác Ưu trong câu chuyện có thể chính là người đã đi lướt qua bạn trên một con đường nào đó, dĩ nhiên,
có thể cũng chính là bạn.
Hiện tại, nếu bảo tôi viết câu chuyện
này, chắc chắn ngòi bút và văn phong sẽ hoàn toàn khác. Nói đùa rằng, kể cả bảo tôi viết những lời văn sến rệt đó, chắc chắn tôi sẽ không thể
sến được đến vậy. Đợt ấy, khi thương lượng với biên tập viên về việc tái bản, thậm chí tôi còn muốn thay đổi người kể chuyện thành đại từ nhân
xưng ngôi thứ ba, bỏ đi những tình tiết hoặc những đoạn mà hiện tại đọc
lại thấy quá buồn.
Nhưng cuối cùng vẫn không làm như vậy.
Có ai là không có quá khứ? Không thể vì hiện tại không ưa mà hoàn toàn phủ định nó. Mấy ai được chín chắn ở thuở mười ba, mười bốn tuổi đâu. Rốt
cuộc hồi ấy chúng ta chưa được tiếp xúc với thế giới rộng lớn này, chưa
được va chạm với những sự thật tàn khốc, chính vì vậy bầu trời của chúng ta chỉ gói gọn trong gia đình và sân trường chật hẹp.
Thế nên,
khi phải đổi mặt với một vấp váp nhỏ, chúng ta sẽ tưởng như trời sắp
sập, vấp phải một chút khó khăn là nước mắt lưng tròng.
Tôi
nghĩ, có can đảm để đối mặt với sự thất bại của mình thời thiếu nữ, thì
cuối cùng sẽ chấp nhận được sự chua chát, xót xa của cuốn sách này.
Dùng một câu nói mà độc giả gửi cho tôi để tổng kết toàn văn:
“Hồi ấy chúng ta chỉ muốn được rướn cao cái cổ như chú thiên nga, hiện tại chúng ta chỉ muốn gục đầu như chú đà điểu.”
Đúng vậy, sự khôn khéo mà cuộc sống dạy cho chúng ta đã đem niềm kiêu hãnh và vẻ rụt rè ra khỏi chúng ta.
Những lúc đã quên, hãy đọc cuốn sách này và nhớ lại thời thiếu nữ như thiên nga trắng của mình, có thể sẽ có chút cảm khái.
Cuối cùng, tôi xin cảm ơn các biên tập viên và nhà xuất bản vì họ đã rất nhanh nhạy khi nghĩ đến việc tái bản cuốn sách này.
Đã sáu năm trôi qua kể từ khi bản in Ai gửi cánh thư vào trong mây lần đầu tiên ra mắt độc giả, từ lâu trên thị trường đã không còn sách để bán.
Đến giờ tôi vẫn nhận được thư của độc giả, yêu cầu tôi để lại những cuốn tôi đang giữ cho họ, ấn tượng sâu sắc nhất là của một chàng trai, cậu
ấy nói rằng người yêu của mình chuẩn bị đi du học, cô ấy rất thích cuốn
này, chính vì thế sau nhiều vất vả mới tìm được đến tôi, mong tôi để lại cho cậu ấy. Lúc ấy cuốn sách này đã không còn là một tiểu thuyết bình
thường, mà là đại diện cho những ký ức đầu đời.
Có lẽ tình cảm
của mối tình đầu giống như cây sung ngọt, cho dù không cho đời một đóa
hoa rực rỡ, nhưng rốt cuộc vẫn cho đời một loại quả ngọt ngọt, chua
chua. Nếu khắc một nhát dao lên nó, có thể sẽ có máu và nước mắt trào
ra.
Giả dụ, giả dụ bạn mua cuốn sách này, mong bạn hãy nâng niu, giữ gìn nó và trái sung ngọt của bạn.
Mong hạnh phúc luôn mỉm cười với các bạn, xin chân thành cảm ơn.
Ảnh Chiếu