Đêm nay dưới ánh đèn mờ, lòng em chỉ sợ lại mơ thấy người.
Dương à! Mỗi lần nửa đêm thức giấc, em đều nhớ đến anh. Trong nỗi nhớ da diết ấy, anh ở bên kia bờ đại dương xa xôi có cảm nhận được chút nào hay
không?
Chẳng mấy chốc mà Thương Thang đã nhận được giấy báo
trúng tuyển, lão tiên sinh liền gọi điện thoại mời cả nhà tôi tới dự
tiệc ăn mừng.
Đến nơi, sau khi người lớn hàn huyên một hồi, liền để mặc hai đứa trẻ chúng tôi.
Nhưng Thương Thang đã không còn là đứa trẻ nữa, hắn vừa qua tuổi mười tám, đã trở thành người lớn rồi.
Khi tôi tìm thấy bóng hắn trong khuôn viên, hắn đang ngồi xổm thẫn thờ
trước xích đu bằng mây, trong tay còn kẹp một điếu thuốc. Ánh đỏ le lói
thoắt ẩn thoắt hiện trong màn đêm, đôi mắt đẹp của hắn lộ rõ vẻ u buồn.
“Sao tự nhiên lại hút thuốc vậy? Không tốt cho sức khỏe đâu!” Tôi nhìn chiếc bóng lẻ loi của hắn, đột nhiên lại thấy thương thương, bất giác hỏi
khẽ.
“Hừ, cậu cũng biết quan tâm đến tôi sao?” Hắn không buồn ngoái đầu lại, cứ quay lưng vào tôi như vậy, lạnh lùng mỉa mai.
Tôi không nói gì mà bước thẳng đến trước mặt hắn, ngồi xuống chiếc xích đu.
Hắn vẫn cúi đầu lặng lẽ hút thuốc, không buồn ngước mắt lên.
“Đừng làm vậy! Người lớn nhìn thấy đấy!” Tôi liền cướp nhanh đầu mẩu thuốc lá trên tay hắn, ném ngay xuống đất rồi dập tắt.
Hành động này của tôi đã kích nộ Thương Thang, hắn liền đứng phắt dậy, quát
lớn: “Mẹ kiếp, nhà ngươi là cái thá gì mà tại sao ta cứ bị nhà ngươi ám
ảnh thế? Tại sao? Tại sao? Nhà ngươi nói đi!!!”
Hắn gầm rất to, xả hết cơn giận dữ và ấm ức tích tụ trong lòng bấy lâu nay. Cuối cùng, giọng hắn khản đặc, run rẩy.
Tôi thẫn thờ nhìn hắn trong trạng thái bột phát mà không giải thích gì.
Hóa ra kẻ được mệnh danh là công tử hoàn mỹ Thương Thang cuối cùng cũng
không chịu nổi mà phải xé toạc vỏ bọc cao ngạo trước mắt tôi.
Khó khăn lắm hắn mới xả hết stress, sau đó cùng tôi thẫn thờ. Hai đứa cứ
lặng lẽ nhìn nhau như vậy, không ai nói với ai lời nào, im lặng rất lâu.
Cuối cùng, tôi không thể chịu nổi bầu không khí ngột ngạt này nữa, liền đứng dậy chuẩn bị đi vào.
Lúc đi ngang qua hắn, đột nhiên tôi nghe thấy hắn lẩm bẩm rất nhỏ, rất bi
thương: “Tại tôi quá tầm thường, vẫn cứ mãi thích cậu.”
Trong lòng tôi không khỏi xót xa, đột ngột quay đầu lại.
Nhưng không ngờ lại nhìn thấy khóe mắt hắn có một giọt lệ long lanh.
“…Thương Thang!” Tôi chật vật mở lời, gọi khẽ tên hắn.
Hắn không đếm xỉa gì đến tôi, giận dỗi quay đi.
Thấy hắn trẻ con như vậy, tôi liền đấu tranh tư tưởng một lúc, cuối cùng
bước đến kéo vạt áo hắn, nhẹ nhàng khuyên: “Cậu đừng làm vậy, tôi sẽ
buồn đấy!”
“Cậu sẽ buồn ư? Chẳng phải cậu là kẻ lòng dạ sắt đá,
không quan tâm đến bất kỳ ai ư?” Mặc dù giọng hắn vẫn hậm hực, nhưng
không còn ác khẩu nữa.
“Ai bảo tôi không quan tâm? Lúc cậu và Lâm Giác nói chuyện với nhau, tôi còn…” Biết mình lỡ lời, tôi lập tức bịt miệng lại.
“Cậu còn làm sao?” Hắn liền quay ngay đầu lại, nhìn chằm chằm vào mắt tôi, ánh mắt sáng rực.
Tôi cúi đầu xuống, không nói gì.
“Cậu nói đi!” Hắn sột ruột kéo tôi lại.
Tôi liền bĩu môi mắng: “Ai bảo cậu yêu người ta nhanh như vậy? Lại còn cố tình thể hiện để người khác nhìn thấy nữa!”
Hắn sững ra mọt lát, gãi đầu với vẻ rầu rĩ rồi ấp úng nói: “Chỉ tại cô nàng Âu Dã Hân đó! Cậu ta bảo cậu không chịu nói chuyện với tôi là do tôi
tốt với cậu quá, xui tôi phải chọc tức cậu, thế nên…”
“Thế nên bọn cậu mới tìm Lâm Giác để đóng kịch?” Tôi lạnh lùng nhìn hắn.
“Không phải, bọn tôi không đóng kịch!” Hắn căng thẳng quá nên bắt đầu lắp bắp: “Lúc đầu tôi nghĩ nếu quên được cậu thì yêu Lâm Giác cũng là sự lựa
chọn không tồi, hơn nữa cô ấy lại chủ động theo đuổi tôi… nhưng không
ngờ…”
“Không ngờ gì?” Tôi lườm hắn.
“Không ngờ cậu vẫn
cười nói như bình thường, tôi lại bị rúc vào đó không thoát ra được!”
Hắn hậm hực trợn mắt với tôi: “Một gã thanh mai trúc mã vừa đi, cậu lại
tìm ngay một gã khác, báo hại tôi suốt ngày thấp thỏm lo lắng, thật là
kinh khủng!”
Tôi cũng không biết phải nói gì, đành ngẩn tò te cười.
Hắn ngừng lại một lát, mặt hơi đỏ.
“Ưu Ưu này…” Hắn gọi nhỏ, giọng khẩn thiết: “Cậu vẫn chưa quên được anh ta sao?”
Tôi ngẩng đầu lên, mơ màng nhìn hắn, đột nhiên lại nhớ đến giọng nói rất đắc ý của Cực: “Sau này Dương sẽ làm bác sĩ!”
Một người như thế, làm sao tôi có thể quên được?
“Tôi xin lỗi, tôi vẫn chưa quên được anh ấy.” Tôi nhẹ nhàng nói với hắn.
“Nhưng nếu một ngày nào đó tôi thoát ra được nỗi ám ảnh này thì người
đầu tiên tôi bước tới chắc chắn sẽ là cậu.”
Nét mặt Thương Thang lộ rõ vẻ thất vọng, nhưng cuối cùng hắn vẫn mỉm cười: “OK! Nếu lúc đó
tôi vẫn chưa thích được ai thì bọn mình đến với nhau nhé!”
Gió đêm xào xạc, hương hoa ngọt ngào thoang thoảng đâu đây.
Hai chúng tôi lặng lẽ đứng dưới lùm cây, đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng bật cười.
Mọi chuyện của quá khứ sớm muộn gì cũng sẽ phôi pha.
Điều quan trọng là hiểu được con đường mình sắp phải đi.
Mặc dù còn trẻ, nhưng cũng sẽ đến ngày hiểu đời hơn.
Hy vọng đến lúc đó, nhớ lại chuyện xưa, hai chúng ta vẫn có thể được như
ngày hôm nay, mỉm cười bình thản đối mặt với chính mình.
Thương Thang đã đến thành phố S xa xôi.
Cực ở lại, tiếp tục vật lộn với năm mười hai chẳng khác gì địa ngục.
Tôi cũng đã bước vào cuộc cạnh tranh tàn khốc này. Có người nói, học lớp
mười hai chẳng khác gì bị bóc mất một lớp da. Tôi e rằng mình sắp bị
tróc hết cả lớp thịt, thực sự là bầu không khí học hành ở trường Nhất
Trung khiến người ta cảm thấy vô cùng ức chế.
Tháng nào tôi cũng phải khóc một lần để xả stress. Và sau mỗi lần thi thử, mặc dù chỉ bị
tụt hạng mấy bậc, tôi đều thấp thỏm bất an, suy trước tính sau hồi lâu.
Hồi ấy tôi đã sắm cho mình ba cuốn sách để vẽ, mỗi khi bực bội, buồn chán lại tô tô vẽ vẽ lên đó để đầu óc thoải mái hơn.
Nhiều lúc, tôi cũng muốn vẽ Dương, nhưng không thể nào nắm bắt được thần thái của anh. Càng muốn hồi tưởng lại khuôn mặt anh thì càng mơ hồ.
Dương à! Xa nhau quá lâu, khoảng cách quá lớn, lại không hề liên lạc, em thực sự sợ anh đã quên mất em rồi.
Một ngày trước khi thi đại học, Cực chạy đến tìm tôi, cười tủm tỉm nói:
“Tây Dương gửi thư cho em đấy!”
Thế là tôi liền đón lấy lá thư, mở ra và bắt đầu đọc.
Nội dung thư rất bình thường, chỉ là quan tâm đến việc học hành của tôi và báo cáo tình hình của anh thời gian gần đây.
Nhưng phần tái bút, tôi thấy có viết:
“Anh biết em là cô bé hiếu thắng, nhưng trước kỳ thi đại học, em nên để đầu
óc thoải mái hơn. Em hãy mãi mãi nhớ rằng, phía sau lưng em, ít nhất có
anh âm thầm ủng hộ.”
Tôi mỉm cười, gấp lá thư lại, ngước lên nhìn bầu trời trong xanh.
Dương, câu nói này của anh thật không uổng cho tình bạn mười mấy năm của chúng ta.
Thế là đã đủ lắm rồi!