Tôi bước vào điểm thi ở trường Nhất Trung với tâm trạng rất thoải mái.
Khi thi xong môn cuối cùng, bước ra khỏi cổng trường, tôi ngoái đầu lại nhìn ngôi trường mình đã học trong ba năm hồi lâu.
“Sao? Lưu luyến lắm hả con?” Bố đã đứng đợi tôi từ lâu, cười hỏi.
Tôi gật đầu.
Có lẽ, tôi không có ký ức gì đẹp ở nơi này, nhưng nó vẫn đã dạy cho tôi
rất nhiều điều bổ ích. Tuổi hoa niên của tôi đã trôi qua ở đây, tôi đã
được tôi luyện và lột xác.
Tuy nhiên, dù đau đớn thế nào, những
khoảnh khắc đó sẽ mãi mãi không bao giờ trở lại nữa. Sau khi thi xong,
việc đầu tiên tôi làm là tha một loạt truyện tranh, đĩa DVD trước đây
chưa được xem về nhà. Tôi còn tuyên bố với mẹ rằng sẽ chiến đấu liên tục ba ngày ba đêm không ngủ, cảnh báo mọi người không được quấy rầy tôi,
kết quả lại thật mất mặt, tôi xem đến hai giờ đêm là không thể chịu được nữa, nằm co ro trên ghế sofa ngủ mất.
Trong lúc mơ màng, tôi
loáng thoáng nghe thấy mẹ nói, giọng rất xót xa: “Con bé này lúc nào
cũng cố gắng quá sức, chắc là mệt quá rồi đây!”
Thương Thang đã
từ thành phố S về rất sớm, ngày nào cũng bắt tôi đi lang thang với hắn.
Gã đó ngày càng điển trai hơn, đi với hắn trên đường cũng thấy khá tự
hào.
Tôi có một tật lạ là không thích đi ngó nghiêng các cửa
hàng quần áo với con trai, một là không tự tin về vóc dáng của mình, hai là cảm thấy con mắt thẩm mỹ của tụi con trai rất tệ. Chính vì vậy ngày
nào tôi và Thương Thang cũng loanh quanh trong các siêu thị bán đồ ăn và tiệm ăn, khiến hắn luôn miệng làu bàu: “Cậu một ngày không ăn không
chịu được à?”
“Không được!” Tôi cười cười rồi nhìn hắn bằng ánh
mắt đầy ngưỡng mộ, sáng rực: “Đại hiệp thật lợi hại! Mấy ngày đại hiệp
chưa ăn rồi?”
Hắn bực lắm nhưng không thể nổi đóa, đành phải vừa hậm hực giậm chân, vừa rủa thầm tại sao mình lại bị con mèo ham ăn này ám.
Hôm nay lại đi lang thang với hắn, tôi nhìn thấy một siêu thị lớn liền kéo hắn vào đó cho bằng được.
“Chậc chậc, loại hoa quả này lạ nhỉ? Đẹp thế!”
“Vịt quay ở đây thơm thật! Haizz, nhìn mà thèm nhỏ dãi!”
Loanh quanh một hồi, chỉ nghe thấy tôi nổ tùm lum, Thương Thang giận đến tím mặt: “Cậu là do con quỷ đói nào đầu thai à?”
Tôi ngoái đầu lại, định phản bác thì thấy bên cạnh có hai cụ già ăn mặt rất chỉnh tề đang nhìn chúng tôi cười hiền lành. Cụ bà còn than thở với cụ
ông rằng: “Ông xem, thanh niên bây giờ tình cảm quá nhỉ!”
“Đúng vậy, trông còn hơi nhỏ nhưng rất đẹp đôi!” Cụ ông mỉm cười gật đầu với chúng tôi, ánh mắt lộ rõ vẻ chúc phúc.
Tôi đỏ bừng mặt, ngượng ngùng cười đáp lễ cho qua chuyện rồi vội kéo Thương Thang ra khỏi siêu thị.
Đi một quãng xa rồi, câu nói của ông cụ đó vẫn khiến tôi sởn gai ốc.
“Chắc là Hoa kiều về nước đúng không? Ăn nói buồn cười nhỉ!” Tôi vừa lẩm bẩm
vừa nhìn Thương Thang, nhưng lại thấy hắn mím chặt môi, đôi vai run rẩy, đỏ mặt tía tai – vẻ đang cố gắng nhịn cười.
“Cười, cười cho chết đi!” Tôi hậm hực đánh hắn một cái.
“Haizz, hóa ra bọn mình trong mắt người khác lại có mối quan hệ đó nhỉ!” Hắn bật cười rất thích thú, nét mặt lộ rõ vẻ đắc ý.
“Xí!” Tôi vừa xấu hổ vừa bực bèn quát hắn một câu.
Thực ra trong lòng tôi cũng đã hiểu từ lâu, một đôi trai gái tuổi tác tương đương đi với nhau, chắc chắn mọi người sẽ hiểu lầm.
Nhưng nhìn điệu bộ hớn hở của Thương Thang, tôi không kìm được liền cúi đầu
cười, rồi ngước mắt lên, vô tình nhìn sang bên đường.
Sau đó, tôi đã nhìn thấy người khiến tôi ngày đêm mong nhớ, bóng anh lặng lẽ đứng ngược sáng.
Gió thổi hiu hiu khiến vạt áo anh phất lên, dưới ánh nắng, khuôn mặt đó vẫn khôi ngô như ngày nào.
Anh nhìn tôi chăm chú, ánh mắt sâu thẳm, mông lung.
“Dương!” Tôi gọi khẽ.
Đây chỉ là giấc mơ sao?
Nếu phải thì tôi chỉ mong mình mãi mãi không bao giờ tỉnh lại nữa!
“Anh về rồi đây.”
Cuối cùng, người trong mộng chậm rãi lên tiếng.
Anh nhìn tôi khẽ gật đầu, trên môi còn nở nụ cười ấm áp.
Lạ lùng thay, rõ ràng cách một con đường xe cộ qua lại tấp nập nhưng tôi vẫn nghe thấy anh đang nói gì.
Và tôi lại sững sờ.
Đầu óc trống rỗng.
Đó là cuộc trùng phùng đã được tôi tưởng tượng rất nhiều lần trong đầu, cuối cùng lại diễn ra bất ngờ như vậy.
Tuy nhiên nó đến quá nhanh, cũng quá vội vã.
Tôi còn chưa kịp có sự chuẩn bị trước về mặt tâm lý.
Có lẽ tôi phải hét lớn tên anh, chạy đến ôm chầm lấy anh chứ nhỉ?
Hay là phải nép vào lòng anh và khóc một trận cho thỏa thích?
Nhưng đó chỉ là tình tiết xuất hiện trong phim ảnh mà thôi.
Tôi chỉ há hốc miệng, khó khăn thốt ra được mấy chữ: “Hả… anh về rồi à?”
Đèn đỏ, xe dừng, anh qua đường dành cho người đi bộ bước về phía tôi.
“Ưu Ưu!” Anh đứng trước mặt tôi, bao kỷ niệm tuổi thơ quen thuộc chợt ùa về.
Ấm áp biết bao.
Tôi hít thở thật sâu, trấn tĩnh một lát rồi cố gắng nở nụ cười đẹp nhất trước anh: “Anh về từ bao giờ vậy?”
Anh mỉm cười: “Tối hôm qua anh về đến nhà, lúc đầu định hôm nay đến thăm em, không ngờ…”
Nói đến đây, anh khẽ ngẩng đầu lên nhìn Thương Thang.
“À, em với cậu ấy rỗi chẳng có việc gì làm nên ra đây lang thang, hay là anh cũng đi với bọn em luôn?”
Tôi vội vàng giải thích.
“Đúng vậy, rỗi chẳng có việc gì làm nên ngày nào cũng lang thang thế này, cậu không biết cô nàng này ham ăn thế nào đâu.”
Từ nãy đến giờ Thương Thang không nói câu nào, lúc này tự nhiên lại bật cười. Hắn khoanh tay trước ngực, uể oải nhìn Dương.
Tôi hậm hực lườm hắn một cái, đang định quát thêm một câu thì giọng Dương trầm ấm cất lên: “Thế à?”
Anh mỉm cười nhìn tôi, vỗ nhẹ đầu tôi, nói: “Cô bé, em vẫn chưa thay đổi được cái tính xấu đó à?”
Tôi đỏ bừng mặt, chống đối: “Cực còn ham ăn hơn cả em, đến giờ người ta vẫn sống tốt đấy thôi!”
Anh nhìn tôi với vẻ rất hào hứng rồi lắc đầu bật cười: “Em vẫn chẳng thay đổi gì cả!”
Nói xong, anh liền vẫy tay với tôi: “Thôi hai người cứ đi chơi đi, anh còn
chút việc phải làm. Ưu Ưu, lúc nào về anh sẽ gọi điện thoại cho em.”
Nói rồi anh quay đầu bỏ đi ngay.
Nhìn theo chiếc bóng lênh khênh của anh, một cảm giác chán chường trào dâng trong lòng tôi.
Đây là trùng phùng ư? Là cuộc trùng phùng khiến tôi đã bao lần ngóng trông, chờ đợi đến se sắt cõi lòng ư?
Không có nước mắt, cũng chẳng nó niềm vui vô bờ bến.
Chúng tôi chỉ là người trần mắt thịt sống trong thế giới hiện thực mà thôi.
Đột nhiên, tôi lại nhớ đến mấy câu thơ:
Giữa vạn người gặp lại người em gặp
Thuở hồng hoang xa xôi ngàn vạn năm
Không sớm cũng không muộn
Đúng lúc đã trùng phùng
Không có gì hàn huyên
Chỉ hỏi nhỏ một câu cho phải đạo:
Hóa ra anh cũng ở đây?
Dương, em hồi đó đã có nhiều thay đổi!
Và tình cảm của anh đối với em có còn được như xưa?