Dương, anh còn nhớ không? Đêm hè trời đầy sao đó, mấy đứa chúng mình đã từng đến hồ sen hái đài sen.
Anh đi bên em mà vô cùng căng thẳng, chỉ lo em ngã. Em còn trêu anh là lo
bò trắng răng, không ngờ lúc sau em bị trượt chân ngã thật, còn ngã luôn vào lòng anh nữa.
Anh liền đỡ em dậy, còn nửa đùa nửa thật trêu em rằng: “Em ngờ nghệch thật đấy!”
Em vội vàng đứng dậy, sau đó mặt nóng bừng quay đi.
Dương! Đó là lần đầu tiên em ở gần trái tim anh đến vậy. Mặc dù chỉ diễn ra
trong tích tắc ngắn ngủi, nhưng dường như đến tận bây giờ em vẫn còn nhớ cảm giác khó tả đó.
Tôi về đến nhà, Cực hào hứng gọi điện thoại nói Dương mời chúng tôi đi chơi.
Tôi cúp máy và bắt đầu lặng lẽ đứng chải đầu trước gương.
Dương à, thực ra trong lòng em luôn có một câu hỏi:
Tại sao từ trước tới nay anh luôn hẹn em qua Cực? Tại sao anh không đích thân nói với em?
Nếu ở đầu bên kia điện thoại, anh nói nhỏ với em bằng giọng trầm ấm rằng: “Tối nay mình đi chơi nhé!”
Thì có lẽ trái tim em đã ngất ngây từ lâu, không phải khổ sở tỉnh táo như thế này.
Lúc đến công viên, tôi vô cùng bất ngờ khi phát hiện Cực đã đến từ rất sớm, đang ngồi thẫn thờ trên chiếc ghế băng.
“Sao anh đến sớm thế?” Tôi bước đến bên anh ta, vừa cười vừa ngồi xuống.
Cực mỉm cười: “Sao lại không sớm? Sau này rất khó có ngày đoàn tụ thế này đấy!”
Tôi im lặng một lát rồi an ủi anh ta: “Không sao đâu, chỉ cần tình bạn của
chúng mình mãi mãi bền vững, không thay đổi thì thế này cũng tốt mà!”
Cực lắc đầu, thở dài với vẻ buồn buồn: “Sao lại không thay đổi? Thực ra ngoài em ra, bọn anh đều đã thay đổi rất nhiều.”
Tôi nghe mà run rẩy, liền đáp nhỏ: “Không phải… Thực ra em cũng thay đổi rất nhiều, máu lạnh hơn trước nhiều!”
Cực quay sang nhìn tôi, cười: “Máu lạnh? Vì em xem bi kịch mà không rơi
nước mắt ư? Vì em không để tâm đến những thách thức của đám con gái
trong lớp ư?” Anh ta lại lắc đầu lần nữa rồi than thở: “Em à! Chỉ tại vì em chưa tìm được cách bảo vệ mình nên mới cố tỏ ra ta đây lạnh lùng
thôi!”
Tôi thẫn thờ một lát rồi yếu ớt thanh minh: “… Không phải, em thực sự không quan tâm…”
Cực liếc tôi, cười khẩy: “Em không quan tâm? Đó là vì em không hiểu gì hết! Em chỉ sống trong thế giới chật hẹp của mình, làm một đứa con ngoan,
hoàn toàn không biết đến sự thay đổi của mọi người xung quanh!”
Lần đầu tiên tôi thấy Cực nói với giọng lạnh lùng, tàn nhẫn như vậy, tựa
như đang đưa ra lời chỉ trích cay nghiệt nhất đối với tôi.
“Chắc chắn đến một ngày kia các người sẽ phải trả giá đắt cho sự kiêu ngạo nực cười của mình!”
Câu nói cuối cùng này thẳng thắn, mạnh mẽ biết bao, đâm thẳng vào trái tim tôi, đau nhói.
“Em…” Tôi không có cách nào để phản bác, đành cúi đầu im lặng.
Cứ im lặng như vậy hồi lâu.
“Em có biết không?” Giọng Cực đột nhiên như từ cõi xa xăm vọng lại, lộ rõ
vẻ bi thương: “Lần này Tây Dương trở về là để lo cho nhà cậu ấy di cư
sang Anh.”
“Gì cơ?”
Tôi đột nhiên bừng tỉnh, ngước mắt lên nhìn Cực chằm chằm.
Dưới ánh trăng, đôi mắt anh ta sáng tựa hồ nước, đồng thời cũng lạnh như băng.
“… Vậy hả?” Tôi mơ màng hỏi.
Cực gật đầu, giận dỗi quay mặt đi: “Sau này muốn gặp cậu ta cũng phải xem số có may mắn không.”
“Vâng.” Tôi thẫn thờ nhìn bóng cây đổ xuống mặt đường, đáp khẽ.
Không còn gì để nói, tôi thực sự không còn gì để nói.
Dương à! Nếu cuộc gặp gỡ ngày hôm nay là vì sự biệt ly của những ngày sau thì em thà mãi mãi không tương ngộ với anh!
Lúc này, từ xa Dương đi về phía chúng tôi.
“Em đừng nói với cậu ta rằng bọn mình đã biết chuyện cậu ta chuẩn bị di cư
sang Anh nhé!” Cực vội vàng dặn dò tôi: “Có thể cậu ta chưa muốn cho bọn mình biết vội!”
Tôi gật đầu, cố gắng kiềm chế nỗi chua chát trong lòng, mỉm cười tươi tắn với Dương rồi trách: “Sao bây giờ anh mới đến?”
Dương cười hiền lành: “Hai đứa em cũng vừa đến chứ mấy?”
Nói rồi anh bước đến bên tôi, ngồi xuống cạnh tôi, không xa quá cũng không gần quá.
“Haizz, không hổ là người đã ở Anh ba năm, học hết được vẻ phong độ, lịch lãm
của người ta rồi nhỉ!” Cực vừa cười vui vẻ vừa trêu.
Dương cười rồi quay sang nói với tôi: “Ưu Ưu xinh hơn xưa nhiều đấy!”
“Anh nói dối!” Tôi dẩu môi: “Vừa nãy anh Cực bảo em chẳng thay đổi gì cả!”
“Không phải.” Dương cười dịu dàng: “Khí chất không thay đổi mấy, vẫn là cô bé
dễ thương ngày ấy, nhưng có vẻ chín chắn hơn nhiều rồi!”
“Dĩ nhiên!” Tôi bật cười: “Dù gì em cũng đã mười tám tuổi, là người lớn rồi đấy!”
“Đúng vậy… Đã ba năm trôi qua, em tròn mười tám rồi.” Dường như Dương sực nhớ ra điều gì, liền than thở với giọng buồn buồn rồi lắc đầu cười khẽ.
“Em thi trường nào?” Đột nhiên anh ngước mắt lên nhìn tôi, ánh mắt lấp lánh, hớp hồn.
“Thành phố S, thi cùng trường với cái cậu mà hôm nay anh vừa gặp.” Tôi trề
môi: “Trường đó nổi tiếng, khó thi lắm! Chắc là khó đỗ!”
“Ừ.” Anh đáp khẽ rồi quay mặt đi.
“Không sao đâu, chắc chắn em sẽ đỗ thôi.” Cuối cùng anh quay mặt lại, mỉm cười.
“Hy vọng những điều anh nói sẽ trở thành sự thật!” Tôi khua tay: “Thôi cứ
nghe theo sự sắp đặt của ông trời thôi! Đằng nào thì em cũng đã cố gắng
hết sức nên không bao giờ hối hận!”
“Đúng vậy, anh thích nhìn vẻ tự tin này của em.” Nụ cười của anh tỏa nắng, ấm áp như mùa xuân.
Tôi sững sờ ngoái đầu nhìn anh.
Nụ cười hút hồn đó vẫn đang đậu trên môi anh.
Đừng hiểu lầm, tôi lẩm bẩm tự nói với chính mình: Người ta chỉ khen lấy lòng ngươi mà thôi.
Mấy đứa nói chuyện với nhau, ôn lại chuyện cũ một lúc. Tôi không hề ngại mà hỏi Dương: “Anh có mang quà gì về cho em không?”
Anh mỉm cười: “Dĩ nhiên là có chứ! Nhưng hôm nay ra đây vội quá nên không mang theo, mai em đến nhà anh lấy nhé!”
Dĩ nhiên là tôi vui vẻ đồng ý, trong lòng tự hỏi không biết anh chàng sẽ đem đến cho tôi điều bất ngờ gì đây?
Nhưng Dương ạ, đến giờ nghĩ lại em chỉ mong hồi ấy em không có cơ hội vào nhà anh.
Tối Dương đưa tôi về nhà, tôi thì ríu rít nói cười, còn Dương vẫn lặng lẽ
bước đi bên tôi, nghe tôi ba hoa chích chòe, nụ cười lộ rõ vẻ cưng
chiều.
Khoảnh khắc ngọt ngào thời niên thiếu, giây phút ấm áp đó lại một lần nữa quay về với tôi.
Sau đó chúng tôi dừng lại trước của khu nhà và vô cùng bất ngờ khi gặp hai người: Thương Thang và mẹ hắn.