CHƯƠNG 13
Bí thư thị ủy lên đài phát biểu ngắn gọn, chúc mọi người năm mới hạnh phúc rồi xin mọi người thoải mái ăn chơi, liền xuống đài.
Tần cha luôn luôn cùng vài bạn bè làm ăn tán ngẫu, Tần Qua nghe không hiểu lắm. Dạo bốn phía một vòng, trừ bỏ nhìn thấy Đàm Tấn cùng công tử bí thư thị ủy thân nhau, thỉnh thoảng phát ra một trận cười to, còn lại cũng chẳng thấy ai quen thuộc. Người nọ… Hình như cũng không ở đây. Người nhiều lắm, các-bon-đi ô-xít càng ngày càng nhiều, cậu dần cảm thấy có chút bị đè nén. Do dự một chút liền ra ban công hít thở không khí.
So với phòng khách tiếng người ồn ào, ban công im lặng hơn, không khí cũng mát mẻ hơn rất nhiều. Tần Qua hít sâu một hơi mới cảm thấy đầu óc choáng váng hồ hồ hơi chút thanh tỉnh. Cậu ngưỡng mặt lên, nhìn chân trời một vầng trăng sáng, thở dài.
Người nọ… đang làm cái gì nhỉ…
***
Lâm Hi Liệt từ sau cú điện thoại buổi tối đêm 30 kia lại không có tin tức. Một tháng nghỉ đông cứ lặng im như vậy mà trôi qua, rất nhanh đã đến học kỳ sau.
Lúc đưa đơn đăng kí dự thi thì biết Lâm Hi Liệt không có đến, một ngày trước cuộc thi chia lớp Lâm Hi Liệt vẫn chưa đến. Trường học Tần Qua là trung học trọng điểm, học kỳ đầu là để thích ứng, học kỳ sau sẽ bắt đầu học nâng cao, tổ chức một cuộc thi, chọn lựa ra một nhóm người tương đối thông minh tách lớp ra tạo thành lớp thực nghiệm. Tần Qua thực sự lo lắng Lâm Hi Liệt đã xảy ra chuyện gì, nhưng cậu lại cảm thấy người nọ làm cái gì cũng đều có nguyên nhân , nếu người nọ nói có việc bận có thể sẽ trở về trễ một chút, cậu cũng không muốn gọi điện thoại quấy rầy người nọ. Tần Qua chắc chắc có thể thi đậu lớp thực nghiệm, cậu nghĩ Lâm Hi Liệt nhất định cũng có thể thi đậu, người nọ bởi vì về trễ mà bỏ qua, cậu cảm thấy có chút đáng tiếc, trong lòng cũng ẩn ẩn có một chút tiếc nuối.
Sau khi cuộc thi chấm dứt, ngày hôm sau chủ nhiệm lớp phát ra đơn nguyện vọng trọ ở trường. Ý nhà trường là từ nay trở đi việc học sẽ tương đối nặng hơn, theo lệ thường mở thêm lớp tự học buổi tối, vì an toàn của học sinh, khuyến khích học sinh trọ ở trường. Thực ra đó cũng chỉ là một loại hình thức kiếm tiền của nhà trường thôi.
“Ê! Tần Qua, trọ ở trường đi!” Tần Qua còn đang viết tên, Đàm Tấn đã kích động chạy tới, đặt mông ngồi ở vị trí của Lâm Hi Liệt.
“Tại sao? Nhà cậu không phải có xe riêng sao?”
“Đầu óc cậu rốt cuộc bị sao vậy? Trọ ở trường sẽ có nhiều tự do hơn, muốn ra ngoài chơi đêm liền ra chơi đêm, cha mẹ không quan tâm, thích lắm a!” Đàm Tấn kích động hai mắt tỏa sáng. Loại con cháu nhà giàu giống bọn họ, có xe riêng chỗ không tốt là rất khó qua đêm bên ngoài, vô luận khuya thế nào cha mẹ cũng luôn muốn cho lái xe đón bọn họ về nhà, cuộc sống như vậy giống như thiếu một chút kích thích cùng tình cờ ngoài ý muốn.
“…” Tần Qua mỗi ngày về nhà đều đọc sách một chút thì ngủ, cho nên cậu đối với việc trọ ở trường một chút ý định cũng không có.
“Nào nào! Triệu công tử nhà thị trưởng, con trai cục trưởng cục công an cũng đều trọ ở trường, đến lúc đó dùng một chút quan hệ cho bốn người chúng ta cùng một phòng, trở thành Thái tử đảng, mỗi ngày đi ra ngoài chơi đêm!”
“Tôi còn muốn nghĩ thêm…” Bị Đàm Tấn nói như thế nhưng Tần Qua thật sự là một chút cũng không muốn trọ ở trường.
Đàm Tấn đang nước miếng tung bay muốn tiếp tục khuyên, đột nhiên một thanh âm lạnh như băng truyền đến: “Đây là chỗ của tôi.”
Đại não Tần Qua lập tức dừng lại, sửng sốt nửa ngày mới hoàn hồn. Bỗng nhiên không dám nhìn người nọ, cúi đầu gắt gao nhìn chằm chằm mặt bàn.
“Thèm vào…” Đàm Tấn đứng lên về chỗ ngồi của mình.
Mùi hương quen thuộc của người nọ lại đến gần rồi, mang chút cảm giác phong trần mệt mỏi.
Lâm Hi Liệt dựa lại gần, nhìn thoáng qua tờ đơn trong tay cậu, mặt mày lập tức nhăn lại: “Đây là cái gì?”
Cậu không dám nhìn người nọ: “Đơn xin trọ ở trường.”
“Trọ ở trường?” Người nọ nhíu nhíu lông mày, “Trường học lại nghèo đến mức dùng cách này kiếm tiền rồi à?”
“…”
“Rất tốt, cậu đăng kí đi.”
“A… Tôi muốn bàn lại với cha mẹ… Hay là…”
Lời còn chưa dứt đã bị người nọ không kiên nhẫn cắt lời: “Nói là cậu muốn rèn luyện năng lực sống độc lập. Cậu ở cái nhà ngục giam kia thật không biết mệt à?”
“…”
Cậu còn muốn nói thêm, người nọ đã giật phắt tờ đơn qua, xoẹt xoẹt giúp cậu điền vào rồi nộp lên.
Mới về đã lộng quyền… Tần Qua dưới đáy lòng oán thầm.
Lúc người nọ trở về ngồi, Tần Qua mới lại thấp giọng nói: “Ngày hôm qua có tổ chức cuộc thi chia lớp… sau này, tôi… có thể sẽ học lớp thực nghiệm …”
“Cái gì?!” Người nọ quắn tít lông mày.
“Cuộc thi ngày hôm qua cậu không có tới a…”
“Tôi f*ck!”
Đây là lần đầu tiên cậu nghe Lâm Hi Liệt chửi tục.
“… Bằng không… Cậu thi lại đi?”
“F*ck! Thi làm cái gì nữa, cậu cảm thấy ông già kia sẽ dễ dàng cho tôi thi lại như vậy à?!”
“Được rồi được rồi…” Tần Qua cảm thấy cậu giống như đang trấn an một con báo gầm gừ.
“Quên đi quên đi, dù sao cậu cũng trọ ở trường.”
Dù sao tôi cũng trọ ở trường ? Liên qua gì đến nhau? “Cậu cũng trọ ở trường sao?”
“Vô nghĩa! Tất nhiên là không!”
“…” Tần Qua cảm thấy trải qua một kì nghỉ đông sao đầu óc cậu lại trở nên dốt nát như vậy, người nọ nói cái gì mà cậu thấy chả ăn khớp với nhau gì cả.
“Khi nào thì cậu đến lớp thực nghiệm?” Bộ dáng người nọ thoạt nhìn rất khó chịu.
“Chắc ngày mai sẽ có kết quả.”
Người nọ “hừ” một tiếng: “Nhanh dọn nhà vào trọ ở trường đi!”
“Ah…”
“Tôi có việc phải đi trước.”
“Ừ…”
“Cái này cho cậu.” Người nọ nhét tới một hộp nhung màu đen.
Cậu tiếp nhận đến mở ra, trên hộp thêu “OMEGA” (1), bên trong là một cái đồng hồ đeo tay. Mặt đồng hồ là bạc trắng, bên trong 12 điểm tượng trưng cho 12 giờ đều được khảm kim cương, vòng bên ngoài mặt đồng hồ cũng được khảm một vòng kim cương, chế tác tinh xảo. Tuy rằng Tần Qua đối với đồ xa xỉ không hiểu biết nhiều, cũng biết vật này rất giá trị, không dưới mấy ngàn. Huống chi, Lâm Hi Liệt còn chưa nói cho cậu biết, đây là đồng hồ sản xuất số lượng có hạn.
“Cái này… Rất quý giá…”
“Mua đã mua rồi, cậu muốn hay không.” Người nọ một bộ tùy tiện nói.
“Kia… Vậy cám ơn cậu…” Cậu có chút đỏ mặt mà nhận quà.
Cẩn thận mà đem hộp nhung đóng lại, chuẩn bị cất vào túi sách, người nọ lại khó chịu mà nói một câu: “Đeo lên đi!” Nói xong cực không kiên nhẫn mà đoạt lấy cái hộp trong tay cậu, lấy đồng hồ ra, nắm tay trái cậu đeo vào. Cổ tay Tần Qua vốn trắng, mang đồng hồ dát đầy kim cương, thật sự là đẹp loá mắt.
Nhìn biểu tình vừa lòng của người nọ, Tần Qua ngượng ngùng nhanh vùi đầu vào bàn học.
“Tôi đi đây.” Người nọ đứng dậy, quay lưng liền ra ngoài.
Nhìn Lâm Hi Liệt đi xa, Đàm Tấn lúc này mới chạy tới lại đặt mông ngồi ở vị trí của hắn: “Tôi còn tưởng rằng cậu có pháp bảo gì khắc chế hắn, kết quả ở trước mặt hắn lại giống như con cừu nhỏ.”
“Cừu nhỏ gì a.” Tần Qua đem tay áo kéo xuống che đi đồng hồ.
“Vậy cậu có quyết định trọ ở trường hay không?”
“Ở.”
“Ha?! Tôi nói nửa ngày cậu không chịu, hắn lại đây tùy tiện nói hai câu thì cậu ở lại ?! Cậu có phải là người hay không a!”
“Đâu có nghiêm trọng đến thế…”
“Thực sự nghiêm trọng! Cậu đây là phản bội tổ chức cậu có biết không! Cậu bị tên Lâm Hi Liệt kia ăn mòn thoái hóa rồi! Phải cảnh giác nha đồng chí!”
Đàm Tấn lại bắt đầu nước miếng tung bay. Tần Qua chỉ là nhẹ nhàng xoa cổ tay trái, đầu óc không biết đã chạy tới đâu.
_________________o0o____________________
(1) OMEGA: Nguồn gốc khai sinh của thương hiệu danh tiếng này bắt đầu từ năm 1848 khi nhà chế tác đồng hồ nổi danh Louis Brandt với những chiếc đồng hồ bỏ túi. Vào cuối thế kỷ thứ 19, “Omega” – vốn là tên của một trong những cơ cấu chuyển động – đã được chọn làm tên của công ty và được phát triển cho đến tận ngày nay.
Em nó đây:
Điện thoại thì đưa Nokia mà đồng hồ thì đưa Omega, sao hok phải Rolex nà, nhưng mà thôi nạm kim cương là đc dồi =))))))