Ái Khanh, Trẫm Thất Tình Rồi

Chương 10: Chương 10




CHƯƠNG 10

Mùa xuân, mùa hè.

Nhoáng cái đã trôi qua.

Mùa thu, có mật báo truyền tin hoàng đế trúng tên độc, tình huống vạn phần nguy ngập.

Truyền thừa tướng tới Bật Châu có việc dặn dò.

Trong khoảng thời gian ngắn, tâm trạng mọi người trong Bích Nguyệt triều đều vô cùng hoảng loạn.

Buổi tối, đại doanh.

Thừa tướng mang theo bộ dạng phong trần mệt mỏi bước vào doanh trướng: “Bệ hạ.”

Hoàng đế nằm trên giường: “Khụ… Ái khanh…”

Nam nhân gầy yếu nằm trên giường trong ánh nến hôn ám.

Thừa tướng nắm tay hoàng đế: “Là thần, thần tới rồi.”

Hoàng đế: “Ái khanh…”

Thừa tướng: “Bệ hạ không nên lo nghĩ nhiều, người cần an tâm dưỡng thương mới đúng, những tên rắc rối kia cứ giao cho thần xử lý là được.”

Hoàng đế: “Ái khanh… khanh tới gần đây…”

Thừa tướng cúi đầu: “Bệ hạ?”

Hoàng đế vươn tay vuốt lên gương mặt người nào đó: “Tại sao khanh cứ nhất định trưng bộ mặt lạnh lùng này vậy?”

Thừa tướng quay mặt sang nơi khác: “Bệ hạ, bảo trọng long thể quan trọng hơn.”

Hoàng đế: “Thế nhưng… ái khanh, có vài chuyện… trẫm không thể không nói.”

Thừa tướng: “Bệ hạ là cát nhân thiên tướng, người đừng nên nghĩ nhiều.”

Hoàng đế thấp giọng: “Ái khanh… thật ra… trẫm thích ngươi…”

Thừa tướng sững sờ: “…”

Hoàng đế tiếp tục nhỏ giọng: “Năm ba tuổi, từ lần đầu tiên nhìn thấy khanh… ừm… trẫm đã thích khanh rồi…”

Thừa tướng cười khổ: “Chẳng phải bệ hạ thích Cố đại nhân sao?”

Ánh mắt hoàng đến vô cùng ôn nhu: “Ái khanh… Nhan Phỉ… ngươi đừng giả ngốc với trẫm.”

Thừa tướng cười khổ: “Là do bệ hạ bắt đầu trước.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.