Ái Khanh, Trẫm Thất Tình Rồi

Chương 3: Chương 3




CHƯƠNG 3

Mưa đêm đầu xuân, quận Vân Trung, khách điểm nhỏ, trên giường.

Hoàng đế: “Ái khanh, khanh ngủ rồi?”

Thừa tướng: “…”

Hoàng đế: “Ái khanh, chắc khanh chưa ngủ đúng không?”

Thừa tướng: “…”

Hoàng đế: “Không nên sớm như vậy đâu…”

Thừa tướng từ từ mở mắt: “Thần luôn luôn ngủ sớm.”

Hoàng đế: “A… chẳng phải ngươi vẫn chưa ngủ đó thôi.”

Thừa tướng liếc mắt: “Bệ hạ không ngủ được?”

Hoàng đế: “Ta không quen khi có người bên cạnh…”

Thừa tướng định đứng lên: “Vậy thần với đám thị vệ…”

Hoàng đế nhấn hắn trở lại: “Đừng đừng đừng, cứ như vậy là được rồi! Trẫm chỉ tùy tiện nói vậy thôi.”

Thừa tướng yên tâm, thoải mái nằm thẳng xuống: “Bệ hạ kiên nhẫn một chút, tiểu trấn này thực sự không còn khách *** nào dư phòng cả.”

Hoàng đế: “Được rồi, được rồi, trẫm biết, trẫm hiểu!”

Thừa tướng nhắm mắt: “Dạ… vậy thì mong bệ hạ chấp nhận.”

Hoàng đế khổ sở, nhìn gương mặt ngọt ngào khi ngủ của người nào đó một hồi lâu.

Hoàng đế bỗng ôm lấy người nào đó: “Tại sao tại sao tại sao người ngủ bên cạnh trẫm không phải Cố ái khanh chứ, hu hu hu…”

Thừa tướng vươn tay vỗ vỗ vai người nào đó: “Bệ hạ, người nên suy nghĩ thoáng một chút.”

Hoàng đế nghẹn ngào: “Vừa nghĩ đến việc hắn cùng Thường Nhiêu phiên vân phúc vũ, trong khi trẫm còn chưa được nắm tay hắn lần nào… hu hu hu…”

Thừa tướng: “Bệ hạ nên suy nghĩ thoáng một chút.”

Hoàng đế nức nở: “Hu hu hu… không thể nào nghĩ thoáng được… Trẫm bảo vệ tấm thân đồng tử này mười tám năm cũng chỉ vì ngày đó…”

Thừa tướng thở dài: “…”

Hoàng đến nức nở: “Vậy mà hắn lại không cần trẫm… hu hu… Khanh bảo trẫm làm sao chịu đựng được cơ chứ… “

Thừa tướng chẳng biết làm sao: “…”

Hoàng đế nức nở: “Khanh bảo trẫm thủ thân đồng tử suốt mười tám năm nay có công dụng gì đây… uổng công phí sức lại khiến người ta chê cười…”

Thừa tướng: “…”

Bỗng nhiên.

Hoàng đế nâng người dậy, vẻ mặt kiên quyết: “Ái khanh, khanh thượng trẫm đi!”

Thừa tướng ngây người: “Bệ hạ!”

Hoàng đế bi phẫn: “Trẫm không cần tấm thân đồng tử đáng thẹn này nữa, từ bỏ!”

Thừa tướng: “Thế nhưng… bệ hạ, thần… thích nữ nhân mà.”

Hoàng đế: “Nói bậy! Ngươi sắp nhi lập rồi mà vẫn chưa thú thê, nói thích nữ nhân thì ai mà tin cho được!”

(Nhi lập: chỉ người 30 tuổi

Thú thê: Cưới vợ)

Thừa tướng: “Đây đâu phải lỗi của thần, là do tiểu thư nhà người ta cảm thấy thần không vừa mắt đó chứ.”

Hoàng đế ngẩn người, lúc này mới nhớ ra nguyên do thừa tướng sắp tới nhi lập vẫn chưa thú thê mà ai ai cũng biết: Tất cả các cô nương đều không dám chấp nhận một nam nhân có bộ dạng hoàn hảo hơn mình vô số lần, khiến cho mình cảm thấy hổ thẹn cũng không có cảm giác an toàn.

Ánh mắt hoàng đế trở nên đồng tình: “Ái khanh, khanh thật đáng thương.”

Thừa tướng gỡ tay người nào đó ra: “Thần đã quen rồi…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.