CHƯƠNG 4
Đêm xuân, thanh lâu.
Thừa tướng: “Thiếu gia, không nên như vậy.”
Hoàng đế uống xong một chén mỹ tửu do mỹ nhân rót: “Vậy thì sao? Khó có dịp khiến ta vui vẻ như hôm nay!”
Thừa tướng: “Thiếu gia…”
Hoàng đế khoát tay: “Ngươi đừng nhiều lời như vậy! Không quen thì về hậu viện mà ngủ.”
Thừa tướng: “Thiếu gia…”
Hoàng đế nhíu mày: “Ngươi đừng lượn lờ trước mặt ta nữa, làm lỡ đại sự bây giờ.”
Nhớ tới đại kế triệt tiêu tấm thân đồng tử của hoàng đế.
Thừa tướng: “Vậy thiếu gia cũng đừng vui vẻ quá khuya.”
Hoàng đế: “Biết rồi, ngươi đi ngủ đi”
Đêm khuya, sương phòng.
Thừa tướng đang mơ màng ngủ chợt thấy có người đè lên thân thể mình, trợn mắt bật dậy: “Bệ hạ…”
Hoàng đế ôm người nào đó: “Ưm… ái khanh…”
Thừa tướng ngồi dậy: “Bệ hạ nháo đủ rồi sao?”
Hoàng đế ngẩng đầu: “Um… ái khanh… trẫm nóng quá…”
Thừa tướng hồ nghi: “Bệ hạ?”
Hoàng đế liếm lên cổ người nào đó: “Ái khanh…”
Thừa tướng cứng ngắc: “Bệ hạ, người bị sao vậy?”
Hoàng đế cắn lên vành tai người nào đó: “Ái khanh… trẫm cảm thấy khó chịu…”
Thừa tướng nắm bàn tay người nào đó đang vói vào y phục mình: “Thỉnh hoàng thượng chịu đựng một chút, thần lập tức gọi người… ngô…”
Hoàng đế dùng miệng bao phủ lên môi người nào đó…