CHƯƠNG 7
Đầu hạ, ngoài hoàng thành, bên liễu đình.
Quan văn nghỉ chân, đại quân chờ chỉ lệnh.
Hoàng đế cúi người trên lưng ngựa: “Ái khanh, lần này trẫm đi cũng chẳng biết ngày tháng năm nào mới trở về…”
Thừa tướng ngẩng mặt: “Chỉ cần bệ hạ từ bỏ kế hoạch là có thể trở về trước tiết hạ dạ.”
Hoàng đế: “Uhm, vậy thì quên đi.”
Thừa tướng: “Bệ hạ bảo trọng.”
Hoàng đế: “Ái khanh, khanh cũng bảo trọng, cẩn thận đừng để mất ăn mất ngủ.”
Gương mặt thừa tướng không chút biểu lộ: “Bệ hạ, nếu như thật sự không định trở về trước tiết hạ dạ thì nhớ gửi một bức chiếu thư về.”
Hoàng đế nâng mày: “Khanh thực sự xem nhẹ trẫm như vậy?”
Gương mặt thừa tướng không chút biểu lộ: “…”
Hoàng đế ai oán: “Ái khanh, thái độ của khanh đối với trẫm ngày càng kém rồi!”
Gương mặt thừa tướng không chút biểu lộ: “…”
Hoàng đế: “Ngươi còn như vậy thì trẫm chẳng thà chết trận luôn cho rồi, hu hu hu…”
Gương mặt thừa tướng không chút biểu lộ: “Bệ hạ, người đã quên Cố đại nhân sao?”
Hoàng đế thu biểu hiện phong phú của mình lại: “À… đang trong giai đoạn cố gắng.”
Thừa tướng thở dài: “Thời gian không còn sớm nữa, bệ hạ nên khởi hành sớm đi.”