27 tháng 5, ngày giỗ của Đoạn Hoa đã qua được một tuần.
Ở Hồng Kong, Lục Bất Phá vì trận thi đấu hữu nghị mà cố gắng luyện tập.
Ở đầu bên kia của đại dương, New York, một nhóm người vì một mục tiêu chung mà không ngừng cố gắng.
9h30 sáng, hệ thống máy tính đặt tại trụ sở của tập đoàn “Thế Hoa” đột nhiên phát ra cảnh báo, có hacker đang công kích vào hệ thống bảo vệ chủ chốt của “Thế Hoa”. Chịu trách nhiệm điều hành và quản lý hệ thống máy tính, kỹ sư trưởng Jonsson mang một vẻ mặt hết sức trầm trọng ngồi ở phòng công nghệ chỉ huy mọi người phòng ngự. Tuy nhiên tình hình hiện tại so với trong tưởng tượng của ông nghiêm trọng hơn rất nhiều. Hệ thống phòng ngự máy tính của “Thế Hoa” đang lâm vào tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc.
“Sự tình thế nào rồi?” nhận được tin tức, Tây Môn Trúc Âm vừa mới đến phòng công nghệ ở cuối hành lang đã ngay lập tức hỏi.
Jonsson một đầu mồ hôi, ngón tay hoạt động không ngừng, đáp: “Tổng giám đốc, tình hình không được tốt cho lắm. Lần này không phải chỉ đơn thuần có một hacker công kích mà ít nhất phải có mười tên hacker siêu hạng đang xâm nhập vào hệ thống bảo vệ của chúng ta”. Đây là lần tấn công nghiêm trọng nhất vào “Thế Hoa” kể từ khi tập đoàn này thành lập đến giờ. Một khi Hacker chọc thủng được hệ thống phòng ngự máy tính và lấy ra các tư liệu cùng thông tin về những cuộc buôn bán cơ mật thì “Thế Hoa” có thể sẽ tổn thất vô cùng nghiêm trọng.
“Không có cách nào sao?” so với vẻ khẩn trương của cấp dưới, Tây Môn có chút bất đồng, anh trông vẫn rất lãnh tính thậm chí phải nói là vô cùng bình tĩnh.
“Nhóm Hacker này ít khi chủ động cùng tấn công vào một tập đoàn, lần này nhất định là có người mời họ đến, nếu phó…” Jonsson lập tức dừng lời, cẩn thận nhìn tổng giám đốc của mình một cái. Tổng giám đốc biểu tình không chút thay đổi, chỉ chăm chú nhìn vào máy tính của ông, Jonsson nhẹ nhàng thở ra, nhưng cũng không có nói tiếp. Trong văn phòng công nghệ bận rộn này, mười vị kĩ sư còn lại đều nghe thấy lời của ông, cũng nhận ra ý tứ trong lời nói còn chưa hết của ông – Nếu phó tổng còn sống thì tốt quá.
…
Đoạn Hoa là một thiên tài máy tính, một cái thiên tài bẩm sinh. Nếu hắn không phải là phó tổng của “Thế Hoa” thì chắc giờ đã là một trùm khủng bố Hacker toàn cầu rồi. Tài năng của Đoạn Hoa khiến cho Jonsson vô cùng ghen tị nhưng cái chết của hắn cũng khiến ông vô cùng tiếc hận. Đoạn Hoa đi rồi, hệ thống phòng ngự của “Thế Hoa” cũng không còn kiên cố được như xưa. Lúc này, cái vấn đề mà ông thường lo lắng rốt cuộc đã xảy ra, nhóm hạker cuối cùng cũng đã điên cuồng tấn công mà ông cùng các đồng sự hiện tại cơ hồ đều không thể chống đỡ nổi.
So với Đoạn Hoa thiên tài, Tây Môn Trúc Âm với máy tính là trời sinh ngu ngốc. Một cái máy tính có hoàn hảo đến mấy mà không cẩn thận bị anh động vào là chưa tới nửa ngày liền hỏng luôn. Đoạn Hoa thường gọi Tây Môn Trúc Âm là virus tự nhiên của máy tính, mà Tây Môn cũng không có ý phủ nhận cái tên này. Vì nguyên nhân đó, Đoạn Hoa không thể không vì anh chuẩn bị riêng một cái laptop đặc biệt, mặt trên máy ghi rõ những thao tác mà Tây Môn cần làm. Tính từ năm hai người mười tuổi gặp nhau cho đến năm 28 tuổi khi Đoạn Hoa chết, Đoạn Hoa đã vì Tây Môn Trúc Âm chuẩn bị 30 quyển sổ đặc biệt về máy tính trong đó bao gồm: chế độ làm việc, chế độ tư nhân, đời sống … nói chung là bao quát tất cả các phương diện của máy tính. Đoạn Hoa đã từng vì Tây Môn Trúc Âm mà sửa sang rất nhiều thứ, thậm chí 3 cái hòm thư của anh cũng do hắn lập cho.
Đoạn Hoa cũng từng vì nguyên nhân này mà chê cười Tây Môn Trúc Âm, gì mà đường đường là thiên tài tốt ngiệp khoa tài chính của Harvard vậy mà trình độ sử dụng máy tính thua cả học sinh tiểu học, hơn nữa dù có dạy thế nào cũng không vào đầu nổi. Đoạn Hoa không chỉ một lần đoán, Tây Môn Trúc Âm bức mình phải vào học ở khoa tài chính của Harvard chẳng qua là do trình độ máy tính của anh quá ngu ngốc nên mới phải sống chết kéo hắn vào cùng. Tây Môn Trúc Âm ở Harvard học 5 năm đạt được bằng tiến sĩ, Đoạn Hoa bi thảm cũng phải ở Harvard 5 năm để bồi ai đó. Đoạn Hoa từng ở trên blog của mình viết rằng: cả đời này, ta có thể sống đến lúc tàu vũ trụ Deep Impact trở lại địa cầu, nhìn thấy được sự hủy diệt của hệ thái dương nhưng có lẽ đến chết cũng không thấy được Tây Môn học được cách dùng máy tính.
…
“Tây Môn, tôi không thể không công bằng mà nói một cậu, cậu là người ngu nhất mà tôi đã từng dạy. Hơn nữa còn ngốc đến kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu”.
“Không phải đã có cậu rồi sao?”
“Vạn nhất có một ngày tôi không còn ở bên cạnh cậu nữa thì sao?”
“Cậu thì có thể đi đâu?”
“Vạn nhất, tỷ như tôi phải đi nghỉ phép hoặc là nghỉ hưu sớm. Đúng rồi nhắc mới nhớ tôi còn chưa được nghỉ phép lần nào a. Tây Môn năm nay tôi muốn được nghỉ đông.”
“Nghỉ đông năm nay đành khiếm của cậu vậy”.
“Hây.. Cậu đã thiếu tôi nhiều năm rồi mà”.
“…”
…
Mỗi lần hai người nói chuyện , bao giờ đề tài cuối cùng cũng chuyển đến vấn đề này. Tây Môn không những không có lễ nghỉ đông cho chính mình mà cũng chưa bao giờ phê chuẩn cho Đoạn Hoa đi nghỉ đông.
…
Kí ức dừng lại tại đó, Tây Môn Trúc Âm kéo một cái ghế dựa, ngồi cạnh bên Jonsson. Màn hình máy tính màu sắc rực rỡ với đủ các loại kí tự hiện lên, anh không rõ ý nghĩa của đống chữ đó. Tuy nhiên, bây giờ mặt của Jonsson càng ngày càng ngưng trọng, không khí trong văn phòng càng ngày càng khần trương, điều này giúp Tây Môn Trúc Âm hiểu rằng hacker đã càng lúc càng hung mãnh. Jonsson đã không còn đủ tinh lực để cùng Tổng giám đốc nói chuyện, phần lớn tâm trí của ông đã dồn vào hệ thống trước mặt. Bất quá, đây là sự liên hiệp công kích của mấy vị hacker giỏi nhất nên Jonsson sắc mặt dần tái nhợt.
Hồi Đoạn Hoa còn sống, hiếm có bao giờ, hacker dám đến quấy rối, cho dù có tấn công cũng toàn là dạng vô danh tiểu tốt, không cần đến Đoạn Hoa ra tay bọn họ cũng có thể tự mình thu phục. Hệ thống phòng ngự của “Thế Hoa” là do Đoạn Hoa phụ trách, hắn cứ hai năm lại thay đổi hệ thống này cho “Thế Hoa” một lần. Trước khi hắn mất, Đoạn Hoa đã bị bức rời khỏi “Thế Hoa” ba tháng, vậy là đã qua hơn 2 năm, mặc dù Jonsson luôn cố gắng không ngừng hoàn thiện cái hệ thống đó nhưng ông so với hắn còn kém nhiều lắm. Bây giờ đã không còn Đoạn Hoa, “Thế Hoa” căn bản không chặn được 15 tên hacker hàng đầu thế giới này.
Jonsson đoán ở đây có chút đặc biệt trong việc: hiện tại, 15 tên hacker hàng đầu thế giới này cùng hò nhau mà phát động mãnh công “Thế Hoa”. Mười lăm người này khả năng không phải nhận tiền từ ai đó mà là tự động, tự phát liên thủ cùng nhau để đối đầu với “Thế Hoa” hay nói chính xác hơn là trả thù Tây Môn Trúc Âm.
“Tổng giám đốc, phải nhanh nhanh nghĩ biện pháp, chúng tôi đã sắp không trụ nổi nữa rồi” Jonsson hô to, lớp phòng ngự cuối cùng sắp sụp đổ mất rồi.
“Tôi đã gọi điện thoại đến cục an ninh quốc gia, nhờ bọn họ giúp chúng ta” Một người khác kêu lên.
“Jonsson! Hacker đã sắp xâm nhập qua được lớp bảo vệ cuối cùng của chúng ta rồi”
“Oh no!!! Lớp cuối này sắp hỏng mất rồi”
Trong văn phòng, tiếng bàn phím vang lên lách cách, tiếng kinh thanh nổi lên khắp nơi.
“Không” Jonsson kêu lên tuyệt vọng ôm lấy đầu, hệ thống bị xâm nhập, ông không có cách nào ngăn cản được. Tây Môn Trúc Âm im lặng nhìn màn hình, đôi mắt không liếc nhìn bất cứ cái gì xung quanh, tựa hồ với anh, “Thế Hoa” căn bản không bị hacker xâm nhập.
“A” Tất cả các nhân viên dường như tại cùng một thời gian phát ra tiếng kinh hô, Jonsson nhào đến trước màn hình máy tính, hai mắt nhìn chăm chú, không thể tin được.
“Đích đích, đích đích” một thằng hề ở trên màn hình đang nhào lộn. Thàng hề ấy có một cái mũi hề màu hồng, một thân hịch mập mạp đáng yêu, toàn bộ nhân viên trong phòng công nghệ của “Thế Hoa” đều sửng sốt. Bọn họ đứng lên, tụ tập ở phía sau Jonsson. Thàng hề – đó là hình đại diện của Đoạn Hoa.
Thổi vài tiếng loa, thằng hề bắt đầu từ đằng xa tiến lại gần, lắc lắc đầu ngón tay: “Nột nột, không thể khi dễ “Thế Hoa” nga. Tuy rằng thằng hề đã rời đi, tuy rằng Tây Môn là một tên trời sinh ngu đần về máy tính, tuy rằng lão gia khỏa Jonsson cũng rất là ngốc, nhưng “Thế Hoa” là nhà của thằng hề nha. Do đó, các bạn tốt đừng bởi vì thằng hề không có nhà mà bắt nạt “Thế Hoa””.
Lắc lắc thân mình phì phì, thằng hề ở trên màn hình làm cái mặt xấu, sau đó chỉ thấy hắn ngửa đầu lên trời cười to vài tiếng, rồi lại tiếp tục lắc lắc thân mình phì phì đi ra xa “Thằng hề sẽ mãi bảo vệ nhà của mình. Cho nên các bạn tốt, tốt nhất nên đứng về phía thằng hề nha. Hệ thống phòng ngự trước đây có lỗ hổng nhưng lần này là hoàn mĩ vô địch đó a. Nhóm bạn tốt đừng có xâm nhập tiếp nếu không máy tính của nhóm bạn tốt sẽ…”
Chỉ nghe thấy “Oanh” lên một tiếng, trên màn hình xuất hiện một đám mây hình cây nấm, thằng hề thổi cái loa, đắc ý dạt dào.
“Vũ trụ siêu cấp vô địch, máy tính thiên tài! Là thằng hề ta! Oa ha ha… mọi người vỗ tay!” Thằng hề vỗ vỗ cái mông rời đi, trên màn hình giờ đây chỉ còn lại hình một đống các hình ống dây ngoằn nghèo, sau đó một đám côn trùng màu đen từ đó trèo ra ngoài rồi dần biến mất. Mặc dù biết đấy chỉ là hình ảnh ảo, nhưng mọi người vẫn không khỏi hoảng sợ.
Lúc này mọi người một trận rung động, do vậy không ai nghe thấy khi thằng hề rời đi, trong nháy mắt có một người thấp giọng khẽ hô: “Hoa”.
….
“Úc! Shit” mười lăm người ôm cái đầu rên rỉ, bất quá trên mặt họ đều đang mang một nụ cười.
“Thằng hề.. cái tên gia khỏa này. Đã chết mà còn bày đặt. Tụi ta nhất định sẽ phá được hệ thống phòng ngự mới của ngươi” Mười lăm vị hacker vừa bị virus độc xâm nhập máy tính lặng lẽ phát ra tiếng cười, đem đống máy tính đã báo hỏng bỏ đi, rồi mở máy tính của chính mình ra.
Thằng hề, trong giới hacker, là một hacker vô cùng nổi tiếng , cũng là tên gia khỏa, bạn của mười lăm người này. Mà nhóm bạn tốt theo như lời thằng hề kia cũng chính là mười lăm người này. Có lẽ, trước khi chết, Đoạn Hoa đã đóan ra hành động này của nhóm hacker, cho nên khi thằng hề xuất hiện mới nói ra những lời kia. Đoạn Hoa kì thật cũng không xem như là Hacker, chính là bởi vì mấy tên hacker cứ quấy nhiễu nên hắn bất đắc dĩ đành vô giới này, bất đắc dĩ trở thành một tên hacker có danh tiếng vang dội trong giới: Thằng hề.
….
Hệ thống máy tính của “Thế Hoa” bị hacker xâm nhập có thể nói là một việc chấn động. Mười lớp phòng ngự bảo vệ “Thế Hoa” an toàn chặt chẽ. Jonsson nhìn trừng trừng vào màn hình, ông đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh, thì thào nói: “Thiên tài, tuyệt đối là thiên tài”.
Người bên cạnh đứng lên rời khỏi phòng, ông mờ mịt quay đầu lại, nháy mắt trở lại tỉnh táo. Tất cả mọi người nhìn tổng giám đốc im lặng rời đi. Cửa phòng đóng “Phanh” một cái, mọi người không khỏi cũng rung rung một chút.
“Jonsson, Phó tổng trang bị hệ thống này từ khi nào vậy? Tại sao chúng ta lại không biết nhỉ?” Nếu bọn họ biết có hệ thống phòng ngự mới này chắc cũng không phải khẩn trương như vừa rồi.
Jonsson đi tới đóng chặt cửa phòng, dấu đi sự ướt át trong mắt: “Cái tên gia khỏa kia luôn thích làm mấy cái việc thần bí. Ai mà biết được hắn làm từ khi nào”. Ông chưa bao giờ tưởng niệm tên gia khỏa đó như lúc này. Bi thương dần dần tràn ngập văn phòng, không ai nói nữa.
…
Rời khỏi phòng công nghệ, Tây Môn Trúc Âm không quay lại văn phòng của mình mà đi đến văn phòng của Đoạn Hoa trước kia. Sau khi Đoạn Hoa mất, Tây Môn vẫn giữ lại cái văn phòng này, hơn nữa còn không cho bất cứ ai động vào đồ đạc bên trong. Thư kí của Tây Môn – LiLy nhìn tổng giám đốc của mình đi vào phòng phó tổng, nhắm lại hai mắt rồi li khai.
Ngồi dựa hẳn người vào ghế của Đoạn Hoa, Tây Môn nhìn ra ngoài cửa sổ, trước mắt anh là một thằng hề mập mạp cùng với tên lúc nãy giống nhau như đúc. Trong tay của anh cầm một cái máy ghi âm mini. Bấm nút start, anh nhẹ nhàng vuốt ve cái máy ghi âm.
“Tây Môn, tiệc mừng con của cậu đầy tháng có lẽ mình không thể tham gia..”
Từ máy ghi âm truyền đến âm thanh quen thuộc của hắn, giọng nói nguyên bản vốn thanh thúy vì một số nguyên nhân mà trở nên khàn khàn.
“Tây Môn, mình chưa bao giờ cảm thấy hối hận, chưa bao giờ…”
Tây Môn Trúc Âm nhắm lại hai mắt, đem máy ghi âm gần sát lại bên tai.
“Tây Môn, lễ vật mừng ngày cưới của cậu mình đã đưa đến, cũng không biết đến lúc nào cậu có thể phát hiện ra. À há, cậu chắc chắn là phát hiện không được, nhưng mà yên tâm, đấy không phải là kinh ngạc… đấy là kinh hỉ”.
Lễ vật kết hôn, anh vừa mới nhận được, quả thật là kinh hỉ.
“Tây Môn, cậu ngày hôm nay thật sự rất tuấn tú. … Mình nghĩ… mình nhất định là bị cảm giác đánh lừa rồi, nhất định”.
Anh không cảm thấy mình đẹp, anh cảm thấy “hắn” so với mình đẹp hơn rất nhiều.
“Tây Môn, chúc phúc cho cậu, thật tình chúc phúc cho cậu, chúc cậu hạnh phúc. Phải nhớ rằng ngày hôm nay trước mặt mọi người cậu đã phát lời thề yêu một người, sẽ toàn tâm toàn ý yêu “nàng” tín nhiệm “nàng””.
“Tây Môn… tái kiến”.
Một lần nữa anh phóng mình vào trong thanh âm phát ra từ chiếc máy ghi âm mà anh hao tổn không biết bao nhiêu tâm tư để lấy ra từ cục cảnh sát về. Tây Môn Trúc Âm ngồi trong phòng của Đoạn Hoa hết một ngày. Đêm đó, anh không trở về nhà.
…
Ngày hôm sau không biết ai thả ra tin tức, tất cả các báo đều có trang nhất xuất hiện tiêu đề: “Linh hồn của cố phó tổng của Thế Hoa đã cứu vớt Thế Hoa” nội dung như sau:
Hôm qua vào 9h sáng, Thế Hoa bị hơn mười tên hacker hàng đầu thế giới công kích, ngay vào lúc hệ thống phòng ngự của Thế Hoa sắp hỏng mất. Thế Hoa cố phó tổng giám đốc- Đoạn Hoa đã một lần nữa cứu vớt Thế Hoa. Anh không chỉ âm thầm thiết kế ra một hệ thống phòng ngự hoàn mĩ, âm thầm bảo vệ Thế Hoa an toàn mà còn đánh ngược lại nhóm Hacker đã tấn công Thế Hoa.. Có một người trong cuộc đã tiết lộ rằng, máy tính của nhóm hacker tấn công Thế Hoa toàn bộ đều bị nhiễm mã độc, tổn thất nghiêm trọng.
Buổi chiều hôm qua, một tên hacker với biệt danh “Swan” đã để lại lời nhắn trên trang “Time magazine” nội dung công bố về việc sẽ trả thù tổng giám đốc của Thế Hoa – Tây Môn Trúc Âm vì đã gây thương tổn cho Đoạn Hoa. Tuy rằng khi còn sống Đoạn Hoa đã nhắn với bọn họ không được công kích Thế Hoa, nhưng vì chính nghĩa, bọn họ sẽ không tiếc hết thảy để tấn công “Thế Hoa”, để bắt Tây Môn Trúc Âm phải hối hận vì những hành vi đã làm với Đoạn Hoa.
Còn có một nguồn tin khác cho biết, đằng sau cái chết của Đoạn Hoa tồn tại một bí mật, hơn nữa Đoạn Hoa cũng không phải giống như tin đồn là kẻ bán bạn cầu vinh, tiết lộ thông tin buôn bán bí mật của Thế Hoa. Đoạn Hoa trước khi chết đã giết chủ tich công ty thương mại Khải Đức thực ra là có ẩn tình. Cục trưởng Hoa kiều mới nhận chức của cục cảnh sát an toàn thương mại New York zhi wang(vì đây là báo của Mĩ nên tên nó phiên ra thế) tỏ thái đô muốn đem vụ việc này một lần nữa điều tra cho rõ.
….
Trong biệt thự nhà Tây Môn, Nhược Lan đem chính mình khóa trong phòng làm việc, xem bài báo buổi sáng xong, giờ đây mặt cô không còn chút máu. Cô cũng không biết chuyện phát sinh ngày hôm qua, chồng cô tối qua không có về nhà, cô gọi điện cho Lily thì được biết ngày hôm qua tập đoàn xảy ra chút việc, tổng giám đốc tâm tình không được tốt. Lúc ấy, cô tưởng là do hợp đồng với công ty bên Paris xảy ra vấn đề. Tuy cũng có lo lắng nhưng cũng không ngờ rằng ngày này rồi cũng sẽ đến!
Cái việc kia cô vốn nghĩ Đoạn Hoa chết cũng đã đem tất thảy xuống dưới mồ theo, bí mật sẽ không còn ai phát hiện ra.
Không! Không thể! Đây là hạnh phúc mà cô vất vả lắm mới có được! Cô tuyệt đối không thể để mất! Bản thân phải thật tỉnh táo, nếu việc này vỡ lở…
“phu nhân, sớm”.
Quản gia Lí Tề tựa hồ không biết việc ngày hôm nay, cung kính theo lễ tắc hỏi thăm.
“Lí quản gia, sớm”. Nhược Lan mỉm cười chào hỏi, nói tiếp “Tây Môn gần đây phải làm tăng ca, tôi nghĩ tốt hơn nên mang bữa trưa đến công ty cho anh ấy”
“Vâng thưa phu nhân. Tôi sẽ đi an bài xe”.
Lí Tề rời đi xong, Nhược Lan vào phòng bếp, vì chồng làm một bữa trưa thật phong phú.