Trong văn phòng tổng giám đốc của “Thế Hoa”, Tây Môn Trúc Âm đang ngồi xem xét tình hình để giải quyết vụ báo chí ngày hôm qua. Thư kí Lily Hoa hảo tâm đem tờ báo ngày hôm ấy để ra chỗ khác bất quá nó vẫn ngay trong tầm nhìn của anh.Tây Môn phía trước mặt đặt một cái laptop khá đặc biệt, anh đang lên mạng tra tin tức. Điện thoại của văn phòng vang lên, thanh âm Lily truyền đến.
“Tổng giám đốc, điện thoại của chủ tịch”.
“Ừ”
Vừa mới nhấc máy, Tây Môn đã ngay lập tức nghe được thanh âm của cha mình.
“Trúc Âm, báo chí hôm qua con đã xem chưa?”
“Xem rồi”.
“Những gì trên đó đều là sự thật?”
“Hẳn là vậy đi”.
Từ đầu bên kia của điện thoại truyền đến thanh âm rống giận: “Ta đã nói Đoạn Hoa sẽ không làm ra những chuyện thương tổn “Thế Hoa’ đó! Vậy mà ngươi lại không tin! Vì một người đàn bà mà hiểu lầm nó, lại còn gián tiếp hại chết nó! Ta thật sự…. thật sự là… cũng bị ngươi làm tức chết”.
“Lão nhân, không cần sinh khí a… cẩn thận bệnh cao huyết áp của ông đó” từ đầu bên kia truyền đến thanh âm cầu xin của Tây Môn phu nhân.
Người bất mãn với hành động của thằng con- chủ tịch “Thế Hoa” Tây Môn Mộc Nhất vào lúc con mình cùng Đoạn Hoa mâu thuẫn quyết liệt đã quyết định cùng vợ là Vương Linh Linh đến Thụy Sĩ an dưỡng cho mắt không phải thấy tâm không phải phiền. Tuy rằng ông rất kinh ngạc khi Đoạn Hoa nói thích thằng con chẳng có ưu điểm gì của mình, nhưng đó là chuyện của tụi trẻ nên ông cũng không muốn nhúng tay vào, cứ để cho những người trẻ tuổi bọn họ giải quyết. Thế nhưng ông ngàn tính, vạn tính cũng không ngờ rằng, con mình lại làm ra cái chuyện hồ đồ kia, đem Đoạn Hoa đuổi ra khỏi tập đoàn.
Ông vì thế mà một mực không chịu đến tham gia hôn lễ của con. Mà đến khi biết Đoạn Hoa chết ông cũng tức giận đến không muốn nói chuyện với con, hôm mừng thằng cháu đầy tháng ông cũng chẳng chịu tham gia. Ông thích cháu mình nhưng ông không thích con dâu mình. Thật ra lão phu nhân Tây Môn vì luôn nhớ con cháu mình nên cũng thường xuyên qua lại New York.
Tây Môn Trúc Âm im lặng, nghe tiếng rít gào phẫn nộ của cha mình ở trong điện thoại. Tiếp tục, dựa vào những gì “thuyết minh” ở trên mạng, tìm kiếm những tin tức mà anh cần. Mắng hơn tiếng đồng hồ, vì chứng cao huyết áp, Tây Môn Mộc Nhất cuối cùng cũng chịu ngừng lại. Vương Linh Linh tiếp nhận điện thoại, ôn nhu an ủi con: “Trúc Âm đừng nên trách ba ba ngươi. Đoạn Hoa đến chết mà vẫn không thể quên “Thế Hoa”, nhà Tây Môn chúng ta dù thế nào cũng đã mắc nợ nó. Trúc Âm à, nếu con đến mộ của Đoạn Hoa thì nhớ thay ta cùng ba ba con đưa cho nó một bó hoa”.
“Vâng”.
“Nhớ là phải hoa bách hợp đấy”.
“Con biết”.
Nhận ra việc thằng con không muốn nói tiếp nữa, Vương Linh Linh khổ sở cúp điện thoại. Đoạn Hoa từ nhỏ cùng con mình nhận thức, bọn họ có thể nói là nhìn Đoạn Hoa lớn lên. Vào cái thời điểm kia, con mình chẳng hiểu ăn phải cái gì mà không chịu nghe mình và cha nó khuyên bảo, một lòng muốn đuổi Đoạn Hoa đi. Đây cũng là nguyên nhân khiến cho bà cùng chông luôn ngầm không thích con dâu. Bọn họ thứ nhất không thích xuất thân của con dâu, thứ hai là vì cô ta mà cả nhà mất đi hòa khí và đặc biệt cô ta là nguyên nhân chính trong vụ việc của Đoạn Hoa.
Giữa trưa, thang máy dừng ở tầng 36, nhìn thấy người từ bên trong đó đi đến, Lily Hoa hai mắt hiện lên tia quang mang. Mái tóc búi gọn, mặc một bộ đồng phục công sở màu xanh, chị đứng lên có lễ mà không mất đi thân phận nói: “Phu nhân, tổng giám đốc có biết ngài tới?”
Mang theo con cầm cơm trưa đến, Nhược Lan nhợt nhạt cười đáp: “Không có, tôi nghĩ muốn cho anh ấy một sự kinh hỉ, Tây Môn hôm nay có việc gì không?”.
Li ly Hoa trên mặt hiện một tia khó xử, chị di chuyển ánh nhìn đến văn phòng phó tổng giám đốc nói: “Tổng giám đốc không có trong văn phòng, ngài ấy bảo không cho phép bất cứ ai quấy rầy. Phu nhân chờ một lát tôi đi đến báo với tổng giám đốc là ngài đến”.
Nhược Lan khuôn mặt một giây cứng ngắc, cô nhìn về hướng văn phòng “phó tổng” – phòng của Đoạn Hoa, miễn cưỡng cười: “Không làm phiền chị Lily, tôi tự đi tìm anh ấy cũng được”. Sau đó cố đẩy chiếc xe nôi của trẻ con đi đến cửa phòng của Đoạn Hoa, gõ cửa.
Gõ vài tiếng, không ai mở cửa cũng không có người ra tiếng, lúc này điện thoại trên bàn làm việc của Liliy Hoa kêu lên, chị vội tiếp máy.
“Tổng giám đốc, là phu nhân tới, vâng phu nhân đang đứng ngoài cửa” nói vài câu, chị cúp điện thoại “Phu nhân, tổng giám đốc bảo ngài vào văn phòng của tổng giám đốc đợi. Ngài ấy sẽ quay lại”.
“A” Nhược Lan miễn cưỡng cười cười, đẩy chiếc xe nôi trẻ con đến văn phòng nằm cách vách của Tây Môn Trúc Âm, Lily Hoa hảo tâm vì cô mà mở cửa.
“Phu nhân có muốn dùng gì không?”
“Không cảm ơn tôi không khát”.
Li ly Hoa đóng cửa, đi ra ngoài. Nhược Lan trong mắt tràn đầy một tầng nước mắt, nhưng cô rất nhanh nuốt ngược tất cả vào trong. Đem hộp cơm trưa đặt lên bàn trà, trong mắt cô hiện lên một tia bối rối. Bàn công tác của chồng cô đã đặt tờ báo sớm ngày hôm nay. Giữa trang báo là bức ảnh của Đoạn Hoa, một ảnh chụp phi thường rõ nét. Sửng sốt một hồi, cô nghe thấy tiếng mở cửa, vội vã ra vẻ không có việc gì. Nhược Lan dọn sẵn canh cùng đồ ăn ra, xoay người nở một nụ cười ôn nhu đến cực điểm với người đang đi vào: “Âm”.
“Ừ” đáp lại, Tây Môn Trúc Âm đóng cửa lại. Vừa đi đến cạnh vợ, anh vươn hai tay âu yếm vuốt ve khuôn mặt đứa con.
Nhân lúc chồng đang cúi đầu nhìn con, Nhược Lan nhanh tay đem tờ báo kia giấu đi rồi nói: “Em vội đến đưa bữa trưa cho anh. Trong này toàn là mấy món mà anh thích. Dật Hoa nhớ ba ba nên cũng nằng nặc đòi đến”.
“Ba ba.. ôm” một tuổi tám tháng, Tây Môn Dật Hoa, cất giọng nói thanh thúy vòi vĩnh. Di truyền vẻ anh tuấn của cha, sự xinh đẹp của mẹ, Tây Môn Dật Hoa bộ dạng cực kì đáng yêu.
Tây Môn Trúc Âm khom người ôm đứa con ra khỏi xe nôi đi đến chỗ ghế sô pha sau bàn trà ngồi xuống. Anh cho con ngồi trên đùi mình, rồi nhận lấy đôi đũa từ Nhược Lan. Tây Môn mặc dù là gia tộc Hoa kiều xa đất nước lâu năm nhưng trong nhà vẫn giữ lại những phong tục truyền thống của Trung Quốc. Vì vậy, dù Tây Môn Trúc Âm lớn lên ở nước Mĩ, thậm chí trong người còn có một phần tư huyết thống Anh quốc nhưng thói quen vẫn là ăn đồ Trung, không giống Đoạn Hoa đã thành người nửa nước ngoài, thích ăn sandwich. Nhược Lan sau khi lấy Tây Môn Trúc Âm đã phải khổ học nấu đồ ăn Trung Quốc.
Một tay ôm con, một tay cầm đũa, Tây Môn Trúc Âm thỉnh thoảng lại đút cho đứa nhỏ một chút trứng chim hoặc một miếng thịt chân giò hun khói nhỏ. Ăn được hơn nửa đống đồ ăn, anh mới chợt nhớ ra một việc liền ngẩng đầu nhìn về phía Nhược Lan đang đứng trước mặt hỏi : “Em không ăn à?”.
“Em muốn nhìn anh ăn” Nhược Lan lúc này mới tiến đến chỗ ghế sô pha. Cô ngồi xuống dựa vào bên người chồng nói: “Anh thấy ngon không?”.
“Ừ” vùi đầu vào ăn, Tây Môn Trúc Âm tựa hồ rất đói bụng nên cũng chẳng trả lời gì nhiều.
Chờ cho Tây Môn ăn xong, Nhược Lan vì chồng mà pha một tách trà. Tây Môn Trúc Âm ngồi từ đó cho đến giờ ngủ trưa của đứa con. Đặt đứa nhỏ đang say giấc xuống ghế sô pha, anh nhìn con tràn ngập từ ái.
“Gần nhất cũng hay quấy rối lắm. Dật Hoa suốt ngày kêu đòi gặp ba ba” Nhược Lan đứng phía sau anh có chút oán hận. Mỗi lần kêu tên đứa con là mỗi lần khiến lòng cô thêm khó chịu. Cô đã nhiều lần bảo chồng đặt cho con nó một cái biệt danh, nhưng lần nào chồng cô cũng cự tuyệt. Cô muốn hỏi nguyên nhân nhưng rồi lại sợ hãi với đáp án sẽ nhận được nên đành thôi.
“Vất vả cho em” Tây Môn Trúc Âm quay đầu liếc nhìn vợ một cái rồi chỉnh lại cái chăn cho con. Sau đó, anh đứng dậy.
“Âm” Nhược Lan ôm lấy chồng, vùi vào trong lòng anh, u oán hỏi : “Anh đêm nay không về nhà sao?”. Chồng của cô đã lâu lắm rồi không có chạm qua cô.
“…” Tây Môn Trúc Âm đẩy vợ ra, bình tĩnh nói: “Em về trước đi. Anh sẽ gọi điện thoại cho em”.
“Âm…” Nhược Lan rốt cuộc nhịn không được, nước mắt trào ra. Tây Môn Trúc Âm lau đi lệ vương trên khóe mắt cô, nói: “Thế Hoa gần đây đột ngột phát sinh nhiều việc, anh phải ở lại giải quyết”.
“Không phải đã…” Giải quyết xong rồi sao? Nhược Lan đem những từ vừa mới định nói ra đó nuốt lại, gật gật đầu : “Vâng, vậy em về đây. Anh nhớ gọi điện thoại cho em đấy. Em và Dật Hoa ở nhà chờ anh “
“Ừ”
Tây Môn tiễn vợ cùng đứa con đang ngủ say xuống lầu, nhìn lái xe đưa bọn họ rời đi. Anh không có quay lại văn phòng mà trực tiếp xuống nhà xe dưới tầng hầm.
…
Một giờ sau, chiếc BMW màu đen của Tây Môn dừng ở trước một khu nhà xây theo kiểu Anh. Tây Môn Trúc Âm đánh xe đỗ ở bên đường rồi đi xuống xe. Dựa theo địa chỉ đã nhờ người điều tra, anh dừng trước một căn nhà.
“Leng keng. Leng keng”.
“Đến đây”.
Một người phụ nữ đang có bầu đi ra, vừa mới mở cửa, cô đã kinh hô: “Tổng giám đốc?”
“Có thể vào được chứ?” Tây Môn TRúc Âm nhìn căn phòng ở đằng sau lưng cô.
“A.. vâng có thể” Né sang một bên, cô nhường đường cho Tây Môn tiến vào.
Dẫn Tây Môn ngồi ở phòng khách, nữ chủ nhân của căn nhà vì anh pha một cốc cà phê, đồng thời lấy thêm hoa quả và bánh bích quy.
“Cám ơn” Tây Môn nói lời cảm tạ, hỏi: “Cô một mình ở nhà à?”.
“Chồng của tôi đi siêu thị” Ngồi đối diện với Tây Môn, cô nhìn anh đầy nghi hoặc.
Tây Môn Trúc Âm im lặng, nhấp vài ngụm cà phê rồi mới mở miệng: “Hai năm trước, vào cái ngày cậu ta mất, có phải đã tặng cho cô một sợi dây chuyền?”.
“A?” Nữ chủ nhân sửng sốt, qua một lúc cô mới hiểu được đối phương đang muốn nói tới cái gì. Cẩn thận quan sát kĩ người ngồi đối diện, cô nói: “A … ngài là nói phó tổng sao? Đúng vậy ngài ấy có cho tôi một sợi dây chuyền. Phó tổng bảo đây là quà chuẩn bị cho phu nhân của ngài, tuy nhiên lại không thể tặng được nên đưa lại cho tôi”.
“Cái sợi dây đó còn ở chỗ cô không?”
“A, còn” nữ chủ nhân khẽ nhíu mày, không biết tại sao lâu như vậy rồi, tự nhiên tổng giám đốc Tây Môn lại chạy đến nhà mình hỏi về cái dây chuyền kia. Đúng lúc này, cô nghe được thanh âm của Tây Môn vang lên hỏi: “Có thể cho tôi xem được chứ?”.
Nữ chủ nhân do dự một lúc rồi đứng lên: “Ngài chờ một chút” tiếp đó cô đi lên lầu hai.
“Chị Lily, Tổng giảm đốc tới tìm em… ừ, làm em giật cả mình…hắn hỏi em về sợi dây chuyền mà phó tổng tặng ngày trước, ừ … Không biết, hắn nói muốn nhìn… nga, được”.
Ở trong phòng ngủ, nhỏ giọng gọi điện thoại xong, nữ chủ nhân ngôi nhà lấy từ trong ngăn kéo trang điểm của mình ra một cái hộp nhung màu đỏ. Ngay cả hộp ngoài, cô cũng giữ gìn hết sức tỉ mỉ.
Đi xuống dưới lầu, quay lại phòng khách, cô ngồi xuống mở cái hộp nhung ra: “Phó tổng chính là tặng cái này cho tôi. Tuy nhiên đến tận giờ tôi cũng không nỡ mang”.
Tây Môn vươn tay đón lấy, nữ chủ nhân rất muốn cướp lại nhưng cô đành nhịn xuống.
Nhẹ nhàng vuốt lên viên đá màu lam nhạt ở mặt dây chuyền, Tây Môn Trúc Âm vẫn như trước bộ dạng bình tĩnh hỏi: “Có thể bán cho tôi được không?”.
“A?” nữ chủ nhân kinh ngạc cực độ “Này..”
“Cần bao nhiêu tiền?” Tây Môn Trúc Âm đóng hộp nhung lại trực tiếp bỏ vào túi áo âu phục của mình, anh căn bản là định cường thủ hào đoạt.
“Tổng giám đốc, đây là phó tổng tặng tôi…” nữ chủ nhân trừng lớn hai mắt, không thể tưởng tượng được rằng người nam nhân tôn quý đang ngồi trước mặt lại có thể làm ra cái việc này.
“Bao nhiêu tiền?” Tây Môn Trúc Âm vẻ mặt không chút hối cải hỏi.
Nữ chủ nhân há hốc mồm, mãi một lúc sau mới hỏi được: “Tổng giám đốc vì sao lại muốn mua cái này? Nếu ngài có thể nói phục, tôi sẽ đưa nó cho ngài. Nếu ngài không thể… thực xin lỗi, đây là tải sản riêng của tôi, ngài không có quyền chiếm đoạt. Cho dù có lôi ra tòa, thẩm phán cũng không đứng về phía ngài đâu”.
Tây Môn Trúc Âm yên lặng nhìn đối phương, qua vài phút anh mới lấy hộp nhung ra. Mở chiếc hộp, tay trái giơ nó lên ngang sát bằng mắt mình anh nói: “Đây là màu mắt của tôi”. Viên đá quý màu lam cùng đôi mắt của anh như hòa lẫn vào với nhau.
Nữ chủ nhân há miệng hơn nửa ngày, cuối cùng cô đành vô lực đáp: “Được rồi, tôi đưa cho ngài”. Sau đó cô lại nghiêm mặt nói tiếp: “Tổng giám đốc tôi hy vọng ngài có thể luôn nhớ đến phó tổng, bằng không ngài ấy ở trên thiên đường sẽ rất thương tâm”.
Thu hồi hộp nhung, Tây Môn uống hết cà phê rồi đứng lên: “Cà phê của cô pha ngon lắm, cảm ơn”. Sau đó cứ vậy rời đi, không một lần quay đầu lại. Sau khi anh đi, nữ chủ nhân của nơi này vác cái bụng bầu 7 tháng của mình đi lên lầu.
“Lily ơi, tổng giám đốc vừa đem cái dây chuyền đi… Ừ chị không biết hắn quá phận như thế nào đâu, trực tiếp nhét cái hộp vào túi chứ… Ừ.. em đương nhiên không muốn cho hắn dễ dàng lấy đi như vậy đâu… Ai, nhưng đúng là không có biện pháp, tổng giám đốc bảo đấy là màu mắt của hắn…. Đúng vậy lúc ấy cũng chẳng biết làm khó hắn thế nào nữa…. Lily, em cảm thấy tổng giám đốc cũng thật đáng thương đó….”
“Đó là điều hắn đáng phải nhận”.
“Nga. Chị Lily à, tổng giám đốc có phải đã nhận ra những sai lầm mà mình đã làm với phó tổng?”
“Chị không biết… nhưng Đoạn Hoa không nên vì như vậy mà chết. Chúng ta muốn cho Tây Môn vĩnh viễn cũng không quên được cậu ta”.
“Ừ … nhưng nếu chúng ta làm gắt quá… phó tổng cũng sẽ tức giận với chúng ta đấy… dù sao cậu ấy cũng rất yêu tổng giám đốc”.
“Thế chẳng lẽ làm bình thường thì được à?”.
“Cũng phải”.
Điện thoại cúp, Lily đi vào văn phòng của tổng giám đốc, đem tờ báo bị Nhược Lan lúc nãy giấu đi một lần nữa theo chức trách đặt lên trên bàn của Tây Môn Trúc Âm. Nhẫn nại hai năm, hiện tại chân tướng cũng đã đến lúc nên lộ diện.
…
Đã xong buổi huấn luyện ngày hôm nay, chính mình đi tàu điện ngầm trở về nhà, Lục Bất Phá trước tiên thống thống khoái khoái lao đến cái tủ lạnh, sau đó hắn mới nhẹ nhàng khoan khoái đá văng cửa thư phòng: “Lão mẹ, tối nay ăn cái gì, con đói bụng”.
“Mì ăn liền”.
“A!!! Không phải chứ, mẹ người thật dã man!”
Lục Bất Phá vọt tới bên người lão mẹ, chỉ thấy lão mẹ tốc độ nhanh cũng không kém đóng vội một trang web, hắn cười hắc hắc đầy âm hiểm: “Lão mẹ. Ngài đang xem cái gì đó? Có phải lại xem web đen đúng không?”
Nữ sĩ Lục Đường Phương Phương lười không thèm liếc thằng con lấy một cái, nói: “Ngươi có phải thật muốn tối nay ăn mì ăn liền hả?”.
“A! Mẫu thân đại nhân, ngài hôm nay đã vất vả rồi. Để thằng con này của ngài giúp ngài mát xa” Lục Bất Phá ngay lập tức đặt tay lên vai lão mẹ xoa bóp thật nhẹ nhàng, nịnh nọt hỏi: “Mẫu thân đại nhân, đêm nay chúng ta ăn cái gìiii”.
“Ngươi không phải tự nhận mình có cái mũi cẩu sao? Sao không ngửi được cái gì à?”
“Gì?” Lục Bất Phá nhanh chóng dựng thẳng người lên ra sức hít hà, một lúc sau, hai mắt hắn lóe tinh quang: “Lão mẹ! Là mùi thịt gà vàng hầm! Lão mẹ! I LOVE You”. Ở trên mặt nữ thần lưu lại thứ nước miếng ghê rợn, Lục Bất Phá chạy như bay ra khỏi thư phòng.
“Thằng nhóc tiểu Phá kia” Lau đi nước miếng trên mặt mình, nữ sĩ Lục Đường Phương Phương vẻ mặt trầm tư, sau đó mới đứng dậy tắt máy.
Vào bữa cơm chiều, nữ sĩ Lục Đường Phương Phương vừa nhìn người đang vùi đầu vào công việc ăn cơm vừa hỏi: “Lão công, anh nói xem có phải chúng ta ngược đãi nó không?”.
Lục Duy Thành mỉm cười nhìn con, ôn thanh đáp: “Bất Phá phải đi huấn luyện. Thân thể của nó lại kém nên tiêu hao năng lượng nhiều hơn so với người khác. Em quên là Bất Phá từ bé đến giờ đều ăn như vậy sao?”.
“Đúng là lãng phí gạo của nhà nước”.
“Hả? Lão mẹ, ngài đang nói gì con đấy?”.
Người vừa vùi đầu vào thú vui ăn uống lúc này mới chịu ngẩng lên, trên mặt dính hạt cơm, không thể trách hắn được nha. Lục Tiểu Phá được ăn những món này hơn mười năm rồi trong khi hắn mới ăn có một năm.
“Ta nói cơm ngươi ăn vào bụng rồi nó lại đi ra, thật là lãng phí lương thực, mãi mà chẳng béo ra được chút nào.” Lục Đường Phương Phương không hờn giận nói “Cho ngươi ăn thịt gà vàng hầm so với cho ăn mì tôm cũng chẳng khác gì nhau”.
“Có! Tuyệt đối có” Lục Bất Phá kháng nghị “Con tuy rằng không có tăng về mặt thịt nhưng tốt về mặt tinh thần. Lão mẹ xem hiện tại tinh thần con rất tốt cho nên lão mẹ ngày nào mà cũng nấu mấy món ngon thế này đảm bảo tinh thần của con nhảy vọt thúc đẩy quá trình tích tụ thịt”.
“Ngươi cảm thấy chính mình có khả năng lật ngược lên làm công à?” nữ sĩ Lục Đường Phương Phương thực khinh thường liếc nhìn tay chân khẳng khiu của thằng con một cái, phẩy tay: “Nhiều lắm cũng chỉ thành cường thụ được thôi”.
Miếng thịt gà mà Lục Bất Phá đang ăn tí nữa nghẹn lại ở họng, vội vàng uống hai ngụm nước cho miếng thịt thuận lợi trôi xuống, hắn rống giận: “Con không muốn làm đồng tính luyến ái! Lão ba! Ngài quản lão bà của mình cho cẩn thận vào”.
“Ha ha, ha ha a…” tiên sinh Lục Duy Thành lại làm ra cái phản ứng quen thuộc.
….
Nằm ở trên giường, giơ tay của mình lên, Lục Bất Phá càng nhìn càng sinh khí. Một ngày nào đó hắn sẽ phát triển và có được vóc dáng của Schwarzenegger (*), lão mẹ cứ đợi đấy đến khi ấy xem có dám bảo hắn là nhược thụ nữa không.
Phi phi phi phi, hắn không muốn là đồng tính luyến ái.
Chợt ở ngực trái, một tia nhói đau xuất hiện rồi nhanh chóng biến mất, hắn nhảy dựng lên, chạy vội đến bàn máy tính. Vì muốn biểu đạt sự bất mãn mãnh liệt với nữ thần, đêm nay hắn không luyện chữ!
Mở máy tính ra, gõ vào thanh công cụ mấy trang web quen thuộc, do phải huấn luyện và đọc sách suốt nên hắn có rất ít thời gian để ngồi mạng, xem xét tin tức. Bây giờ, trước hết hắn xem tin tức giải trí, thử coi xem có tin tức liên quan đến lão ba hay không. Hắn còn nhớ rõ, năm trước khi hắn nằm bệnh viện thì có tin đồn về ba hắn với một nữ minh tinh, may mà lần đó không làm hắn bị đày đọa tới chết. Tuy rằng cuối cùng sự việc là do vị nữ ngôi sao kia không biết trời cao đất rộng muốn mượn lão ba để gây thêm chú ý nhưng cũng khiến lão mẹ nổi máu ghen, hành hạ hắn cùng lão ba thừa sống thiếu chết. Từ vụ ấy về sau, hắn cũng thành thói quen. Vạn nhất lão ba không cẩn thận mà “phạm phải sai lầm”, hắn sẽ ngay lập tức hảo hảo mà trốn trước. Lão ba không nên trách con không đủ nghĩa khí, vụ này là do nữ thần khi đã phát uy, lão con của ba tự biết mình sức nhỏ gầy yếu lỡ mà còn đứng lại thì không chắc bảo toàn được tính mạng.
Xem qua xem lại, sắc mặt Lục Bất Phá chợt thay đổi.
“Mười lăm tên hacker hàng đầu thế giới tại đông New York vào lúc 9 giờ thực hiện cuộc tấn công mãnh liệt vào hệ thống máy chủ của tập đoàn “Thế Hoa” … Nhóm hacker tỏ vẻ, bọn họ sẽ lại công kích “Thế hoa” và lần này sẽ phá được hệ thống phòng ngự của “Thế Hoa””.
“Thịch thịch thịch thịch thịch thịch”.
Ngoại trừ tiếng tim đập, Lục Bất Phá không còn nghe thấy được gì khác…
“Thế Hoa”… ngôi nhà mà hắn từng…
===================
(*)Schwarzenegger: Bác này đóng trong kẻ hủy diệt 2 đó