9.
Sau hôm đi du thuyền về, Chu Nhất Minh mò đến nhà tôi mượn
quyển Ba trăm bài thơ Đường thật. Tôi vừa tức vừa buồn cười.
“Hồi thi đại học có thấy anh chăm chỉ như thế đâu? Cấp ba cũng không thấy nỗ
lực nghiên cứu gì, đến nỗi trượt đại học.”
Anh ta cười cợt
nhả. “Sao so sánh như thế được, đại học thì có gì thú vị? Giờ anh trai chỉ vì
người đẹp nên mới khổ luyện thôi.”
Thành tích học
tập của Chu Nhất Minh từ nhỏ đã chẳng ra gì. Thực ra không phải anh ta dốt,
nhưng có trời mới biết làm thế nào để nhét mấy quyển sách vào đầu anh ta được.
Cô giáo Thường dạy Ngữ văn lớp anh ta hồi tiểu học mỗi lần nhắc đến anh ta đều
dở khóc dở cười, bởi vì anh ta nổi tiếng là chúa viết sai.
Buồn cười nhất là
có một bài tập ngữ văn yêu cầu phải viết hai câu thành ngữ liên quan đến động
vật. Anh ta viết: “Con ngỗng bay lên cung trăng” (viết đúng là “Hằng Nga bay
lên cung trăng”[12]) và viết “Con rết mà về” (viết đúng là “Không công mà về”,
“Về không công”[13]). Cô giáo Thường tức quá lôi anh ta lên văn phòng mắng cho
một trận, còn bắt anh ta viết bản kiểm điểm nữa.
[12] Trong tiếng
Trung, từ “con ngỗng” và “Hằng Nga” đọc hơi giống nhau.
[13] Trong tiếng
Trung, từ “con rết” và “không công” đọc giống nhau.
Vừa nhìn bản kiểm
điểm anh ta đưa, cô giáo Thường đã tức còn tức hơn. “Cô giáo Thường, em sai
rồi...” Đấy, vừa viết đã sai, bản kiểm điểm này coi như chẳng có tác dụng gì.
Cho đến tận bây
giờ thỉnh thoảng anh ta vẫn mắc lỗi một cách hài hước như thế.
Nhà anh ta ở tầng
một nên trước cửa có khoảng đất rộng hơn một chút. Mẹ anh ta sau khi nghỉ hưu,
chán không có việc gì làm liền cải tạo chỗ đất trống đó thành một khoảng sân
nhỏ, ngoài trồng cây cảnh bà còn nuôi vài con gà. Thường ngày Chu Nhất Minh rất
thích ăn trứng gà, chiên hấp hầm nấu thế nào anh ta cũng ăn tuốt. Vì thế mẹ anh
ta nuôi mấy con gà đẻ trứng để ngày nào anh ta cũng có trứng ăn.
Hôm con gà mái
nhà anh ta đẻ trứng lần đầu tiên, anh ta vui mừng hớn hở khoe trên blog là: “Mẹ
già nhà tôi bắt đầu đẻ trứng rồi”, ha ha ha ha...
“Gà mái” anh ta
lại viết thành “mẹ”, tôi nhìn thấy mà cười vỡ cả bụng, ha ha ha ha! Tôi chạy đi
tìm bà Chu “mật báo”, bà liền quay sang cốc vào đầu cậu ấm một cái, mắng: “Tên
tiểu tử chết tiệt này, mẹ của con làm sao đẻ được trứng? Nếu có đẻ được thì
đúng là kiếp này đã trót đẻ ra một quả trứng thối là con thôi.”
Sau khi Chu Nhất
Minh cầm cuốn Ba trăm bài thơ Đường về, tôi liền gọi điện cho
Điền Tịnh, kể cho cô ấy nghe chuyện tiếu lâm này. Cô ấy nghe vẻ rất thích thú.
“Wow, Chu Nhất Minh lần này quyết tâm nghiên cứu thơ ca cơ đấy. Đợi vài hôm nữa
gọi anh ta đến, kiểm tra xem học hành tiến bộ đến đâu rồi.”
Tôi đương nhiên
tán đồng. Nhưng mấy hôm sau tôi chẳng có thời gian mà quan tâm xem anh ta tiến
bộ hay chưa bởi vì nhà họ Đới có chuyện, bà Đới bị cảm.
Cảm cúm không
phải là bệnh gì nghiêm trọng, nhưng đối với người đang trong quá trình điều trị
hoá chất thì một lần bị cảm nhẹ cũng có thể đe doạ đến tính mạng. Đối với những
bệnh nhân ung thư, sức đề kháng với virus vốn đã kém, một khi bị virus cúm tấn
công bất ngờ, hàng rào miễn dịch vốn đã mong manh bị tan vỡ thì chỉ có đi đời
nhà ma. Cho nên khi bà Đới bị cảm, cả nhà Đới Thời Phi không dám lơ là chút
nào.
Đới Thời Phi xin
nghỉ phép một tuần để về nhà đưa bà đi khám bệnh, uống thuốc. Người bình thường
bị cảm thì chỉ một tuần là khỏi, nhưng vì hệ miễn dịch của bà kém nên bệnh
thuyên giảm rất chậm, lại còn bị ho, nghẹt mũi khó chịu.
Là bạn gái của
Đới Thời Phi, hằng ngày, sau khi tan làm tôi vội vàng chạy sang nhà anh ấy, đến
một cái là lao vào bếp nấu những món xúp vừa dễ tiêu vừa bổ dưỡng cho bà bồi bổ
sức khoẻ. Về mặt này, tôi rất có kinh nghiệm. Hồi mẹ đẻ tôi bị ốm nặng, tôi đã
nghiên cứu và nấu những món xúp rất ngon. Bà Đới không thấy ngon miệng, cái gì
cũng không muốn ăn nhưng tôi nấu xúp thì bà ăn được nhiều hơn một chút. Thật nở
mày nở mặt! Bà khen tôi nấu ăn ngon, còn nói thời buổi này thật khó tìm được
một cô gái chịu vào bếp, bà rất hài lòng vì con trai bà đã tìm được một người
như thế.
Bà Đới tuy bị ốm
nhưng tinh thần vẫn minh mẫn, bà đã khen ngợi tôi rất nhiều. Bà mà khen nữa,
chắc tôi phổng mũi lên mất.
Đới Thời Phi vì
thế rất biết ơn tôi. Hết tuần nghỉ phép, anh ấy đã trịnh trọng giao phó mẹ mình
cho tôi. Anh ấy nói: “Yên Phiên Phi, anh giao mẹ cho em. Chắc chắn em sẽ khiến
anh yên tâm mà, đúng không?”
Vì sự tin tưởng
của Đới Thời Phi và vì muốn anh ấy yên tâm nên bất luận thế nào tôi cũng không
thể phụ lòng tin của anh ấy. Đới Thời Phi đi rồi, hằng ngày sau khi tan làm tôi
vẫn chạy đến nhà họ Đới trình diện, như một nàng dâu hiếu thảo bận rộn nấu
nướng trong bếp một hồi, sau đó bưng bát xúp lên đưa cho bà Đới ăn, thường sau
mười giờ tối tôi mới về nhà.
Bố tôi có thói
quen ngủ sớm dậy sớm, hằng ngày cứ chín giờ ba mươi là ông đi ngủ, thế nên khi
tôi về đến nhà thì ông đã ngủ mất rồi. Buổi sáng đúng sáu giờ ba mươi ông dậy,
đi bộ ra công viên gần nhà tập thể dục một tiếng, sau đó ăn sáng rồi thong dong
về nhà. Lúc đó thì tôi đã đi làm rồi.
Mấy ngày liền lão
nhân gia không thấy mặt mũi con gái rượu đâu, trong lòng cũng có chút ấm ức,
hôm nay gọi điện cho con gái hỏi: “Tối nay con về nhà ăn cơm chứ?”
“Bố, không phải
bố không biết, mẹ của Đới Thời Phi đang bị ốm, con phải đến chăm sóc giúp nên
không về nhà ăn cơm đâu, bố và dì Thạch cứ ăn đi.”
Bố tôi không hài
lòng chút nào, nói: “Nuôi con gái đúng là nuôi hộ người ta, còn chưa gả đi mà
đã một lòng hướng về người ta rồi. Sao không ở luôn bên ấy đi, còn về nhà làm
gì?”
Đương nhiên biết
bố nói thế là đang giận dỗi nhưng hôm nay sau khi đến nhà họ Đới, bà Đới ngỏ ý
muốn tôi ngủ lại, nói là ngày nào tôi cũng về một mình đêm hôm khuya khoắt như
thế bà không yên tâm, chi bằng mang vài bộ quần áo đến đây ở tạm một thời gian.
Tất nhiên tôi sẵn
sàng nhưng bố tôi lại không đồng ý. Ông còn nổi cáu: “Không được, tuyệt đối
không được. Con nên nhớ là bố sẽ không đồng ý cho con chuyển sang nhà họ Đới ở.
Sau khi con và cái tên Đới Thời Phi gì gì đó yêu nhau, con toàn sang đó thay nó
chăm sóc mẹ nó, còn bố thì vẫn chưa biết mặt mũi nó thế nào. Làm bạn trai như
thế mà được à? Toàn là con sang đó, còn nó ngay cả một lần đến thăm hỏi xã giao
cũng không. Con gái ngốc nghếch ơi, con như thế có khác gì đồ bỏ đi không ai
thèm lấy chứ, có hiểu không hả?”
Những lời bố nói
tuy không lọt tai nhưng tất cả đều là sự thật. Tôi luôn chống đối, cãi lại ông
nhưng lần này một từ cũng không nói lại được.
Kể cũng đúng, tôi
chăm sóc mẹ Đới Thời Phi ốm bao nhiêu ngày trời như thế nhưng anh ấy không bao
giờ nhắc đến chuyện thăm hỏi, ra mắt bố tôi. Trước đây tôi không để ý đến mấy
chuyện này, giờ đã được bố nhắc nhở.
Khi bà Đới một
lần nữa thúc giục tôi qua đó ở vài hôm, tôi đã khéo léo chuyển lời của bố tôi
tới bà, bà vội vàng tỏ ý xin lỗi, nói gia đình bà tuyệt đối không có ý chậm
trễ, chỉ vì lần này sức khoẻ của bà không được tốt nên Đới Thời Phi vẫn chưa
thu xếp qua đó chào hỏi được, đợi cuối tuần này Đới Thời Phi về, bà nhất định
sẽ bảo anh ấy sang nhà tôi ra mắt.
Quả nhiên, Chủ nhật
Đới Thời Phi xách quà sang nhà tôi chào hỏi.
Trước đó tôi đã
làm công tác chuẩn bị rồi, bảo anh ấy lựa mua những đồ bố tôi thích: hai chai
rượu ngũ lương[14] và một cây thuốc lá Trung Hoa. Về lý mà nói,
một người chỉ thích rượu và thuốc lá như bố tôi nhìn thấy hai thứ này thì mắt
phải sáng lên mới đúng, ai ngờ lão nhân gia tự nhiên lại đổi tính đổi nết, đối
với rượu thuốc thì lạnh nhạt hờ hững, chỉ nhìn chằm chằm vào Đới Thời Phi,
chẳng khác gì hai cái đèn pha, nhìn rất khó chịu, trán Đới Thời Phi bất giác vã
mồ hôi.
[14] Loại rượu
trắng nổi tiếng ở Tứ xuyên làm bằng năm loại lương thực.
Bố tôi chẳng thèm
khách khí, nói thẳng vào vấn đề: “Cậu và con gái tôi biết nhau qua giới thiệu,
cậu thấy nó có gì hợp với cậu? Nói một cách văn vẻ hơn thì là nó có điểm gì
khiến cậu rung động?”
“Yên Phiên Phi,
cô ấy... con người của cô ấy rất rốt ạ!”
“Con người của nó
tốt? Tốt ở điểm nào? Có thể nói cụ thể hơn không?”
“Cô ấy... tốt
bụng, tính tình cũng rất tốt ạ!”
“Ví dụ?”
Bố tôi cứ như
giáo viên dẫn dụ học sinh tiểu học trả lời bài, còn Đới Thời Phi răm rắp nghe
theo: “Có một lần, cháu và cô ấy đi leo núi, cháu... vô tình khiến cô ấy phải
lúng túng khó xử nhưng sau đó cô ấy không hề tức giận. Tính tình rất tốt. Còn
nữa, cô ấy làm việc ở trường mầm non, vì mải chăm sóc một đứa trẻ bị ốm mà quên
ăn cơm. Thật sự rất tốt bụng. Ngoài ra, cô ấy còn chăm sóc mẹ cháu rất tận
tình, chu đáo. Mẹ cháu nói...”
Tiếp đó anh ấy
nói mẹ mình hài lòng về tôi thế nào, bố tôi càng nghe càng chau mày cau mặt:
“Sao nói tái nói hồi vẫn là mẹ cậu nói thế? Còn cậu thì sao? Cậu cảm thấy con
gái tôi thế nào?”
Đới Thời Phi bị
bố tôi vặn vẹo, mặt mũi đỏ ửng, ấp a ấp úng: “Cháu đối với cô ấy... cũng cảm
thấy rất tốt ạ!”
Có lẽ bố tôi cảm
thấy nói mãi cũng vô ích, liền đưa ra một loạt các câu hỏi rất thẳng thắn: “Đới
Thời Phi, cậu và con gái tôi bây giờ cũng coi như đang có quan hệ yêu đương.
Tôi hỏi cậu, cậu có yêu con gái tôi không? Khi không gặp nó, cậu có nghĩ đến
nó, nhớ nó không? Khi gặp nó, cậu có thấy vui mừng không? Khi ở bên nó, cậu có
cảm thấy thời gian trôi nhanh không? Khi hai đứa xa nhau, cậu có cảm giác một
ngày dài bằng một năm không? Nó có phải là người cậu muốn cùng sống tới trọn
đời không? Tôi hy vọng cậu trả lời thành thật, không nên lừa dối bản thân, càng
không nên lừa dối người khác.”
Đới Thời Phi đột
nhiên cứng đơ người như đóng băng, bố tôi đợi một hồi vẫn chưa nhận được câu
trả lời, cũng chẳng cần anh ấy phải trả lời nữa. “Thôi được, cậu không cần phải
nói gì thêm nữa, cứ về suy nghĩ đi đã.”
Tôi cứ trơ trơ
nhìn bố tôi giáo huấn Đới Thời Phi rồi đuổi anh ấy về, không biết dùng từ gì để
diễn tả nữa.
Tôi biết bố vì
muốn tốt cho tôi, cũng rất rõ Đới Thời Phi đối với tôi không bằng tôi đối với
anh ấy. Sau khi chúng tôi xem mặt rồi quen nhau, nói là đang hẹn hò nhưng thực
tế quan hệ vẫn không có gì tiến triển. Ngoài những lúc sang đường, thỉnh thoảng
anh ấy lịch sự kéo tay tôi ra thì không hề có cử chỉ thân mật nào khác.
Nhưng tôi không
nhụt chí, có cơ hội được ở bên người yêu lý tưởng của mình là tốt rồi, ngày
trước muốn có cơ hội như thế cũng không được. Vì thế tôi đã cố hết sức thể hiện
hết những mặt tốt nhất của mình cho Đới Thời Phi và gia đình anh ấy thấy, hy
vọng bọn họ sẽ thích tôi.
Những ngày bà Đới
bị ốm, tôi đã không dễ dàng gì để vượt qua! Đi làm phải đối phó với lũ trẻ, về
nhà lại chăm sóc người già bệnh tật, mệt đến mức không cần phải uống thuốc giảm
béo cũng gầy đi mấy cân. Tôi vất vả, khổ sở như vậy, bố tôi đã không hợp tác
lại còn làm hỏng hết đại sự.
Sau khi Đới Thời
Phi đi khỏi, ông lại quay sang giáo huấn tôi: “Phiên Phi, con hãy nghe bố nói.
Người đàn ông đó không hợp với con đâu. Những lời cậu ta nói vừa nãy bố nghe là
hiểu, không phải cậu ta thích con mà là mẹ cậu ta thích con. Cậu ta hoàn toàn
vì mẹ mình cần người chăm sóc nên mới chọn một giáo viên tốt tính, tốt nết, có
tấm lòng nhân ái, kiên nhẫn, tỉ mỉ như con thôi.”
Những lời lẽ khó
nghe này chẳng lẽ tôi lại không mơ hồ đoán được? Chỉ là mỗi lần như vậy lại như
con đà điểu vùi đầu trong cát[15] mà thôi. Bây giờ bố tôi nói
thẳng ra, tôi chẳng khác nào bị người ta đâm cho một nhát nhảy dựng lên, mặt đỏ
tía tai, gân cổ cãi: “Cứ cho là như thế thì đã sao ạ? Anh ấy hiếu thảo với bố
mẹ như vậy thì cũng coi là người tốt.”
[15] Hình ảnh
ẩn dụ chỉ việc muốn trốn tránh thực tế.
“Với tư cách là
một người con thì cậu ta thực sự hiếu thảo, nhưng nếu chỉ vì thuận lợi cho việc
chăm sóc mẹ mình bị ốm mà tuỳ tiện chọn một người bạn gái, không cần để ý đến
cảm xúc, tình cảm, chỉ cần có thể chăm sóc tốt cho mẹ mình thì thực sự không
thể coi cậu ta là người tốt được. Phiên Phi, con chớ nên bị vẻ bề ngoài khôi
ngô, tuấn tú của một người đàn ông làm cho mờ mắt, cần phải biết vỏ quả lê
xanh, nhìn thì đẹp nhưng không ăn được!”
Đạo lý này không
phải tôi không hiểu, nếu chuyện xảy ra với người khác, tôi cũng sẽ như bố,
khuyên nhủ họ chọn người yêu chớ nhìn vẻ bề ngoài, phải chú trọng đến vẻ đẹp
bên trong. Nhưng khi chuyện xảy ra với mình lại khó tránh khỏi việc người ngoài
cuộc tỉnh táo hơn kẻ trong cuộc.
Tôi luyến tiếc
không nỡ bỏ Đới Thời Phi bởi vì trong suy nghĩ của tôi, anh ấy là ứng cử viên
sáng giá nhất để làm người yêu lý tưởng của tôi từ trước đến nay. Hơn nữa, anh
ấy lại tự nguyện muốn cùng tôi thiết lập mối quan hệ yêu đương. Bất luận anh ấy
đồng ý hẹn hò với tôi vì lý do gì, tôi cũng không dễ dàng từ bỏ cơ hội này. Có
thể bây giờ anh ấy không có tình cảm với tôi nhưng tôi tin tình cảm có thể dần
dần bồi đắp. Sau một thời gian chúng tôi ở bên nhau, tôi không tin mình không
thể nắm bắt được trái tim anh ấy.
Vì thế tôi kiên
quyết không nghe lời khuyên của bố: “Việc của con tự con giải quyết, không cần
bố phải quan tâm. Con vẫn muốn ăn quả lê xanh ấy.”