8.
Điền Tịnh là
người tò mò nhất, vừa nghe tin Chu Nhất Minh đi xem mặt thành công liền muốn
xem cô gái xinh đẹp đó thế nào, bắt tôi thu xếp thời gian bảo bọn họ cùng đi
chơi.
“Cũng sắp sang hè
rồi, Chủ nhật này bọn mình đi chơi đi. Chỗ mình đang có tờ quảng cáo của một
công ty du lịch, đi du lịch một ngày giá vô cùng hấp dẫn. Mình sẽ đi với Đỗ Uy,
cậu với Đới Thời Phi, gọi cả Chu Nhất Minh và bạn gái anh ấy nữa, ba đôi bọn
mình đi chơi cho vui. Cậu thấy thế nào?”
Kế hoạch của Điền
Tịnh làm tôi thích thú nên nhiệt tình ủng hộ lời kêu gọi của cô ấy. Tôi gọi cho
Chu Nhất Minh, lệnh cho anh ta Chủ nhật này phải đưa người yêu đi chơi cùng.
Anh ta tỏ ra rất
tự hào. “Bọn em muốn xem mặt bạn gái anh xinh đẹp cỡ nào chứ gì? Được, anh trai
sẽ dẫn đến cho bọn em phải lác mắt. Đến lúc đó nếu thấy tự thẹn mình kém cỏi
thì cũng đừng trách anh trai cố tình đả kích bọn em nhé!”
Chu Nhất Minh lúc
nào chẳng cường điệu hoá chuyện tình yêu, tôi không thèm thức tỉnh anh ta nữa.
Ai ngờ, vừa gặp nhau ở chỗ hẹn, cô bạn gái của anh ta đã khiến chúng tôi chẳng
khác gì cỏ đuôi chó.
Quả nhiên, cô gái
đó đúng là tuyệt sắc giai nhân! Vóc dáng thon thả, mặt mũi thanh tú, xinh đẹp,
da dẻ nõn nà, mái tóc mượt mà, đen nhánh, dài đến thắt lưng, mặc một chiếc váy
màu trắng tinh khiết dài đến đầu gối, nhìn vừa đẹp vừa dịu dàng, thanh lịch như
thể nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết của Quỳnh Dao bước ra vậy!
Đỗ Uy mặc dù có
bạn gái ở bên cạnh mà mắt mũi vẫn dán vào, kết quả bị Điền Tịnh véo cho một
cái, đau tím tái mặt mày.
Tôi thật không
hiểu nổi, một cô gái xinh đẹp như thế sao phải cần người mai mối? Một bát thịt
kho tàu mùi vị thơm ngon thế này mà lại rơi vào tay Chu Nhất Minh, cái tên đó
giẫm phải loại phân chó nào mà may thế?!
Điền Tịnh cũng
nghĩ giống tôi, nói Chu Nhất Minh tìm được một cô gái xinh đẹp, thật không thể
tin nổi. Nhưng liệu anh ta có giữ được cô ấy không, hay lại trở thành rắc rối
lớn?!
Chu Nhất Minh ra
vẻ ta đây dắt bạn gái đến gần chúng tôi giới thiệu: “Đây là bạn gái anh, tên
Nhậm Giai.”
Nhậm Giai khẽ cúi
đầu về phía chúng tôi. “Xin chào mọi người!”
Giọng cô ấy nhỏ
nhẹ như thể cổ họng chỉ khẽ rung lên, khiến tôi cũng phải trả lời nhẹ nhàng
theo: “Chào cô!”
Sau khi hết ngạc
nhiên, sửng sốt, tôi bắt đầu nhìn đại mỹ nhân mà lo lắng thay, chúng tôi chuẩn
bị đi phượt mà cô ấy lại mặc chiếc váy dài thế này, liệu có bất tiện không?
Haizz, thôi kệ đi, dù sao cũng đã có Chu Nhất Minh theo sau bảo vệ, phục dịch
đoá hoa này rồi, cần gì tôi phải quan tâm nữa.
Chu Nhất Minh ngó
trái ngó phải, hỏi: “Này Yên Phiên Phi, anh chàng to cao đẹp giai của em sao
vẫn chưa đến?”
Lúc đầu Đới Thời
Phi đã đồng ý đi rồi, vậy mà đến phút cuối lại nói phải làm thêm không về được.
Thất vọng lắm nhưng tôi cũng không có cách nào, không thể bắt anh ấy bỏ việc để
đi chơi với mình được, đành đợi dịp khác vậy!
“Bé bự, thế có
nghĩa là em bị bỏ rơi rồi. Đáng thương quá!”
Đúng thế, hôm nay
tôi đi chơi cùng với hai đôi, phải lủi thủi một mình kể cũng đáng thương thật.
Ngồi xe một tiếng rưỡi đồng hồ, Điền Tịnh và Đỗ Uy còn thỉnh thoảng quan tâm
đến tôi một tí, chứ cái tên mất nhân tính Chu Nhất Minh kia chỉ chăm chăm
chuyện trò, anh anh em em ngọt xớt với người đẹp. Mỹ nhân đó không chỉ xinh đẹp
mà còn thông minh, biết nhiều, ăn nói lịch sự, nhã nhặn nữa.
Nhìn thấy cây cổ
thụ xanh biếc bên đường, cô ấy liền khen: “Thật là “Bích ngọc trang thành nhất
thụ cao[7]”!”
[7] Trích
trong bài thơ Vịnh liễu của nhà thơ Hạ Tri Chương, thời Đường, Trung Quốc. Ý
nói: “Ngọc biếc điểm nên một cây cao” hoặc “Cây cao tựa ngọc điểm trang”.
Đi qua một cây
cầu, nhìn thấy dòng sông trong xanh bên dưới cô ấy lại nói: “Dòng sông này đúng
là “Lục tịnh xuân thâm hảo nhiễm y[8]”!”
[8] Ý nói dòng
sông trong xanh như thể nhuộm lên mình một tấm áo tràn đầy sắc xuân.
Chu Nhất Minh tay
xoắn quẩy ngồi một bên không biết phải nói gì. Thực tế lĩnh vực này không phải
là sở trường của anh ta, anh ta chỉ học thơ trong sách giáo khoa Ngữ văn thời
cắp cặp tới trường, giờ đã quên gần hết rồi.
Bình thường Chu
Nhất Minh chỉ hứng thú với hai lĩnh vực thể thao và quân sự, đó cũng là sở
thích của phần lớn nam giới. Nói đến loại súng gì, đại bác gì, loại máy bay
nào, tàu chiến hạng nào... anh ta đều thuộc như trong lòng bàn tay; còn về thể
thao, anh ta có thể nói từ giải Ngoại hạng Anh đến giải Serie A[9],
từ NBA[10] đến F1[11], từ các giải vô địch thế giới
cho đến Thế vận hội... Thời gian rảnh rỗi, anh ta thích nhất là lang thang trên
các diễn đàn của những trang web thể thao lớn để tán gẫu về các tin tức và
thường thức thể thao, anh ta bàn luận đâu ra đấy, bàn luận đến mức trở thành
trưởng ban quản trị diễn đàn thể thao nổi tiếng.
[9] Giải vô
địch bóng đá Ý.
[10] National Basketball Association, giải bóng rổ nhà
nghề dành cho nam tại Bắc Mỹ.
[11] Formula One, môn thể thao đua ô tô do Liên đoàn Ô tô
Quốc tế tổ chức.
Vì thế anh ta đã từng tự hào khoe với tôi: “Bé bự, em biết
không, giờ anh trai đã là trưởng ban rồi nhé!”
Tôi chẳng nể nang gì, cố tình hiểu sai ý: “Bang chủ à? Bang
gì thế? Bang búa rìu? Bang thanh lâu? Hay cái bang?”
“Không phải bang chủ mà là trưởng ban. Anh trai tham gia bàn
luận và đã được đề bạt chức trưởng ban quản trị, vị trí cáo nhất trên diễn đàn
thể thao, thiên hạ vô địch rồi.”
Chu Nhất Minh không nói khoác, anh ta làm “bang chủ” nên
đương nhiên có rất nhiều fan, đám đàn em sẽ cuồng si đưa anh ta lên trời xanh.
Phàm là thể thao quốc tế, khi có bất kỳ trận đấu nào hay sự kiện thể thao nào,
anh ta chỉ cần bình luận, đánh giá hay chê bai một cái là lập tức có một đám
người đông như kiến nghe theo.
Nhưng Chu Nhất Minh lại không có chút hứng thú nào đối với
sở trường đó của đại mỹ nhân, anh ta phải trả lời cô bạn gái xinh đẹp, ăn nói
tao nhã của mình thế nào đây?
Nhìn bộ dạng anh ta gãi đầu, gãi tai vì căng thẳng, tôi
không nhịn được cười. Nhân lúc không có ai, tôi trêu anh ta, thì thà thì thầm
hiến kế: “Anh Nhất Minh, em có cuốn Ba trăm bài thơ Đường, khi nào
về em cho anh mượn đọc, em thấy anh cần bổ sung kiến thức mới được.”
Cái mặt anh ta trông còn khổ hạnh hơn cả mướp đắng. “Mẹ
kiếp, chả lẽ vì lấy lòng bạn gái mà anh trai phải vào trường tư thục học! Lại
còn phải nhồi nhét Ba trăm bài thơ Đường nữa. Hic hic!”
Tôi cười vỡ cả bụng.
Đến nơi, đang chuẩn bị thuê thuyền để đi du ngoạn thì đại mỹ
nhân nhất định không chịu xuống, không biết vì lý do gì mà mặt cô ấy lộ vẻ
không vui, khuông mặt xinh đẹp giống như được phủ lên một lớp băng giá. “Em
không thích chơi trò này, mọi người cứ chơi đi.”
Tôi và Điền Tịnh nhìn nhau, cô không thích chơi trò này thì
đến đây làm gì? Phí tiền quá!
Người đẹp không lên thuyền thì đương nhiên Chu Nhất Minh
cũng không lên, anh ta như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đấy của cô bạn gái xinh đẹp.
Bọn họ quyết định theo xe du lịch đến bãi tập kết ở cuối chặng du thuyền rồi ở
đó vừa loanh quanh đi dạo vừa đợi chúng tôi lên bờ.
Ba chúng tôi ngồi lên hai con thuyền cao su, thuận theo dòng
sông xuôi xuống.
Đồng loạt hai, ba chục chiếc thuyền cùng rẽ nước, nhộn nhịp
lạ thường. Dù quen biết hay không, đã đi chơi đều là cùng nhau tìm niềm vui,
bạn một mái chèo, tôi một mái chèo, khua khua, nước sông bắn tung toé. Mới đi
được nửa chặng đường, quần áo tôi đã ướt như chuột lột. Sau đó khi đi qua đoạn
nước chảy xiết, tôi không cẩn thận bị lật thuyền, ngã bổ nhào xuống nước. Đôi
Điền Tịnh và Đỗ Uy có hai bộ mái chèo nên đã chèo về đích sớm, không ai để ý
đến tôi, tôi đành phải tự cứu lấy mình.
Nước sông không sâu, chỉ cao đến thắt lưng, tôi không đến
nỗi bị chết đuối nhưng thuyền cao su bị lật thì rất nặng, một mình tôi làm sao
lật lại được. May thay có hai người con trai chèo thuyền ngang qua, họ đã giúp
tôi một tay, vì thế tôi có thể tiếp tục chèo thuyền, không đến mức phải tự lội
về đích.
Khi lên bờ, cả người tôi ướt sũng như thể vừa bơi về chứ
không phải chèo thuyền. Điền Tịnh thấy thế thì cười ngặt nghẽo, trêu: “Sao lại
ướt như chuột lột thế, cậu đến đây để chèo thuyền hay để bơi đấy hả?”
“Cậu còn nói nữa! Có lão bạn trai thì mất nhân tính, bạn gái
là cậu thì còn mải yêu đương đắm đuối với Đỗ Uy. Người ta giữa đường bị lật
thuyền chẳng có ai cứu, lần sau không thèm đi chơi với mấy người nữa!”
Điền Tịnh không có nghĩa khí, Chu Nhất Minh còn không có
nghĩa khí hơn, anh ta và đại mỹ nhân không biết biến đâu rồi.
Khốn kiếp! Ba lô và quần áo của tôi đều gửi ở phòng gửi đồ.
Nhậm Giai nói không muốn xuống nước, tôi đã có lòng có dạ đưa chìa khoá cho Chu
Nhất Minh giữ, để nếu bọn họ buồn thì mở tủ đồ của tôi ra lấy MP5 mà nghe nhạc
hay xem phim.
Vì lợi ích của người khác mà mình chịu thiệt thòi, muốn mở
tủ đồ lấy bộ quần thay mà không thấy bóng dáng hai người đó đâu.
Tức quá, tôi liền lấy điện thoại của Điền Tịnh gọi, vừa mở
miệng đã mắng té tát: “Chu Nhất Minh, anh chết ở đâu thế hả? Em đang ướt như
chuột lột đây này, không thay được quần áo, em mà ốm ra đấy thì anh đi mà mua
thuốc, trả cả phí dưỡng bệnh, phí thu nhận và phí tổn thất tinh thần nữa nhé!”
Anh ta lại còn kể khổ với tôi, nói Nhậm Giai đang giận dỗi.
Cô ấy cứ đứng dựa vào thân tre ở phía sau sườn núi, khóc nức khóc nở, anh ta
phải làm đủ trò cô ấy mới nín.
“Em đừng rối lên nữa, bọn anh sẽ qua đấy ngay.”
Chẳng còn cách nào, tôi đành phải đứng đợi trong bộ dạng ướt
như chuột lột. Lúc này hướng dẫn viên đã sắp xếp cho mọi người vào khu nhà vườn
gần đó ăn trưa rồi, Điền Tịnh phái Đỗ Uy đi trước chiếm chỗ, còn cô ấy ở lại
cùng tôi chờ Chu Nhất Minh và bạn gái.
Nói là quay lại ngay nhưng đợi một lúc lâu mới thấy hai
người lững thững đi đến. Nhậm Giai đúng là vừa khóc xong, mắt mũi đỏ hoe, trông
rất tội nghiệp. Chu Nhất Minh đi bên cạnh chẳng khác gì một tên nô tài thận
trọng hầu hạ, phục dịch. Cũng không biết vừa nãy anh ta đã làm gì đắc tội với
người đẹp để cô ấy khóc lóc như thế.
Tôi còn bận lấy quần áo đi thay, không có thời gian để ý
chuyện của bọn họ, việc thám thính tin tức nhường cho Điền Tịnh chịu trách
nhiệm. Khi tôi từ phòng thay đồ đi ra, Chu Nhất Minh và Giai Nhậm đã vào khu
nhà vườn rồi. Điền Tịnh vẫn đứng đợi tôi, bộ dạng vô cùng thần bí, nói: “Cậu có
biết tại sao vừa nãy Nhậm Giai khóc không? Đều là vì cậu đấy.”
Tôi mắt tròn mắt dẹt tỏ vẻ không hiểu. “Sao lại tại mình?
Mình đắc tội với cô ấy khi nào?”
“Bởi vì trong mắt cô ấy, cậu và Chu Nhất Minh quá thân mật.
Trên đường cậu và anh ta cứ ghé sát tai nhau thì thà thì thầm, lại còn đưa chìa
khoá tủ đồ cho anh ta nữa, cô ấy ghen nên đã giận dỗi với Chu Nhất Minh, nói
tại sao cậu lại đưa chìa khoá cho anh ta, hai người có quan hệ gì mờ ám?”
Tôi nghe xong suýt ngất: “Không phải thế chứ? Sao cô ấy phải
chuyện bé xé ra to rồi ghen với mình? Cô ấy cần gì phải làm thế? Tuy không phải
tự chê mình nhưng nói thật, cô ấy đẹp hơn mình nhiều. Tại sao cô ấy còn thiếu
tự tin như vậy?”
“Mình cũng thấy quá vô lý, cậu ghen với cô ấy thì còn nghe
được. Cô ấy ghen với cậu thì có mà bị ấm đầu. Nhưng dù sao ghen cũng ghen rồi,
không muốn nhìn thấy cậu và Chu Nhất Minh nói cười vui vẻ trước mặt cô ấy cho
nên Chu Nhất Minh bảo mình nói với cậu là xin cậu hãy giúp anh ta, từ giờ cứ
mặc kệ anh ta, cố gắng không nói chuyện, có nói thì cũng tỏ ra nghiêm túc một
chút, đừng có cười rạng rỡ như hoa nở nữa, không người đẹp lại hiểu lầm.”
Tôi sống hai mươi lăm năm, đã gặp nhiều hạng người, những kẻ
quái thai cũng không ít nhưng đại mỹ nhân này đúng là không tiêu hoá nổi. Quá
bá đạo! Chuyện bé cỏn con bằng hạt vừng cũng khiến cô ta giận dỗi bạn trai nửa
ngày trời, thật sự còn hơn cả Lâm Đại Ngọc!
Khi ăn cơm, người đẹp lại khiến tôi mở rộng tầm mắt, cô ta
không ăn cơm cũng không ăn thức ăn, chỉ húp canh. Nói là ăn canh có thể làm
sách dạ dày, giữ cho cơ thể luôn khoẻ mạnh. Một bát cách tảo tía to uỵch ở trên
bàn một mình cô ta ăn hết, chỗ đó chí ít cũng phải được ba, bốn bát cơm.
Tôi như bị hóc xương cá không nhổ ra không chịu được nhưng
vẫn phải cố nhịn không nói gì trước lòng dạ hẹp hòi của cô ta. Cuối cùng cũng
đợi được đến lúc cô ta vào nhà vệ sinh, tôi bắt đầu xổ: “Chu Nhất Minh, đại mỹ
nhân mà anh tìm được cũng khá thật đấy, “ngựa không ăn cỏ thì sẽ toi”, cô ta
chẳng ăn cái gì cả!”
“Sao lại không ăn cái gì, cô ấy chỉ ăn hơi ít thôi. Em cứ
nghĩ ai cũng giống mình chắc, mua con gà quay một mình ngồi gặm hết già nửa. Bé
bự ơi, em ăn tốt quá đấy, nuôi mình em tốn bằng bốn, năm người như cô ấy.”
Anh ta bảo vệ người đẹp của mình, còn vừa nói vừa giẫm lên
chân tôi. Tôi tức quá cười đểu. “Anh Nhất Minh, em thấy cô ta cứ không ăn thế
này sẽ sớm thành tiên thôi. Chúc mừng anh tìm được một nàng tiên! Nhưng người
đẹp hay ghen tuông như thế, sau này tốt nhất xung quanh anh trong vòng ba thước
chớ có người khác giới, không thì e sẽ khó sống lắm.”
Anh ta đã không cho là đúng lại còn tự hào nói: “Ghen cũng
tốt, điều đó chứng tỏ cô ấy yêu anh, quan tâm đến anh. Anh không sợ cô ấy ghen,
chỉ sợ không then thôi. Có người đẹp ghen vì mình thì chứng tỏ người đàn ông đó
thành công.”
Điền Tịnh lẩm bẩm chỉ để tôi nghe thấy: “Đồ thần kinh thì
có! Chuyện nhỏ mà cũng khóc cả buổi, nói dễ nghe thì là tình cảm quá dạt dào,
còn nói khó nghe thì là đồ thần kinh.”
Tôi cũng nghĩ vậy. Chu Nhất Minh tính nết tuỳ tiện, cẩu thả
lại vớ phải một cô gái vừa đa sầu đa cảm, hay khóc lóc như trẻ con, nghi ngờ
lung tung, xem ra sau này anh ta có mà đầy tội.